Chương 47
"Sợ?"
Đoạn Thanh Sơn bẻ rộng chân của Trình Án Thước, chen vào giữa hai chân cậu, cúi người ôm lấy cổ Trình Án Thước, nhẹ nhàng hôn cậu: "Tôi nhớ em, nó cũng rất nhớ em."
Đoạn Thanh Sơn rất thích hôn Trình Án Thước, liếm khắp đôi môi đỏ mọng của cậu, sau đó dùng răng nhẹ nhàng cắn nhẹ, nghe âm thanh phát ra từ môi họ.
"Háo sắc..." Trình Án Thước nhéo cằm Đoạn Thanh Sơn, bi thương trong đôi mắt đỏ hoe vốn đã khóc trước đó đã bị xua đi, bây giờ tràn ngập sắc xuân rực rỡ, "Đoạn Thanh Sơn... anh thật háo sắc, cặc của anh có màu đỏ... rất đẹp."
Trình Án Thước không thích nói chuyện, nhưng khi nói ra lại khiến Đoạn Thanh Sơn yêu cậu nhiều hơn. Nên ít nói lại, hắn muốn chậm rãi yêu.
Đoạn Thanh Sơn vùi đầu vào cổ Trình Án Thước, hôn cắn xương quai xanh thon gầy và đôi môi vểnh cao đỏ mọng của cậu: "Vậy em có thể dạng chân ra được không? Tôi muốn địt em, Thước Nhi."
Rõ ràng hai chân của cậu đã bị hắn tách ra từ lâu, con cặc sưng tấy của hắn đang vẽ vòng tròn qua lại trên chân Trình Án Thước, lại còn vẽ hình trái tim, chất lỏng chảy ra từ quy đầu khiến đùi trong của cậu sáng bóng. Nhưng Trình Án Thước hôm nay đã khác, hắn lại đổi ý, hắn muốn nghe Trình Án Thước nói chuyện, tình yêu của hắn vẫn còn rất nhiều, đủ để yêu Trình Án Thước rất nhiều năm.
"Ướt." Hai chân Trình Án Thước treo ở thắt lưng Đoạn Thanh Sơn, cánh tay mảnh khảnh nâng lên, ngón tay thon dài vuốt ve cơ ngực của hắn, cơ bắp rắn chắc khiến cậu đỏ mặt, tim đập thình thịch. Ngón tay cậu cử động một chút, tim của Đoạn Thanh Sơn lại nảy lên một chút, người không dám nói chuyện biến thành Đoạn Thanh Sơn. Hắn nhìn vào đôi mắt Trình Án Thước, đôi mắt nhợt nhạt ấy vẫn trong trẻo, tình dục hòa vào sóng nước, Đoạn Thanh Sơn sẽ say chết trong đó.
Trình Án Thước đè hai chân xuống, rút tay ra khỏi cơ bắp xa nhất có thể với tới, chỉ vào môi mình. Đoạn Thanh Sơn cúi đầu hôn cậu, hơi thở càng lúc càng nặng nề, rõ ràng là còn chưa tiến vào, cũng chưa hôn Trình Án Thước đến mức say đắm, nhưng hắn lại sắp đạt đến đỉnh điểm khoái cảm.
Trình Án Thước chạm vào môi Đoạn Thanh Sơn, sau đó chậm rãi nói ra nửa câu sau: "Đoạn Thanh Sơn, em muốn anh."
Đầu óc Đoạn Thanh Sơn còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã thay hắn quyết định trước, đưa ngón tay đã bôi trơn vào, lại thọc lưỡi vào trong miệng Trình Án Thước, muốn trừng phạt cậu vì quá quyến rũ, khiến hắn phát điên.
Trình Án Thước muốn tiếp nhận Đoạn Thanh Sơn, thân thể tự nhiên trở nên mềm mại ẩm ướt, hắn rút ngón tay ra, da thịt bao bọc ngón tay phun ra chất lỏng nhờn dính, tựa hồ muốn giữ lại ngón tay hắn. Đoạn Thanh Sơn đứng dậy, buông cái miệng quyến rũ của cậu ra, hắn vận sức nhét con cặc to và cứng cáp vào cái miệng sâu bên dưới của Trình Án Thước.
"Ha... Trình Án Thước... em thật chặt," Đoạn Thanh Sơn hôn lên khuôn mặt của Trình Án Thước, một khuôn mặt đẹp đẽ tự nhiên và quyến rũ, "Em động chút đi."
Hai tay Trình Án Thước bị treo buông thõng, Đoạn Thanh Sơn đụng phải cậu, sợi dây màu đỏ lôi kéo cậu, cậu chậm rãi giơ cánh tay đã bị trượt do lực tác động mạnh của Đoạn Thanh Sơn hết lần này đến lần khác lên, vòng tay qua vai Đoạn Thanh Sơn, kéo mình về phía hắn, đặt chính mình vào vòng tay của hắn.
Đoạn Thanh Sơn vòng tay ôm lấy bả vai thon thả của Trình Án Thước, bế cậu lên, không biết mắc vào đâu, tấm màn giường màu trắng như tuyết rơi xuống đầu Trình Án Thước. Đoạn Thanh Sơn thấy mà si ngốc, tim đập thình thịch, Trình Án Thước sợ cậu rên rỉ quá nhiều nên chủ động ôm lấy mặt Đoạn Thanh Sơn, hôn lên cái miệng hơi hé mở gần như chảy nước miếng khi ngắm cậu của hắn.
"Nhân viên của anh không tốt..." Trình Án Thước nhếch môi, nhỏ giọng nói vào tai Đoạn Thanh Sơn: "Màn giường còn chưa được lắp kỹ... ưm... chậm thôi..."
Đoạn Thanh Sơn ôm eo Trình Án Thước, dùng sức đẩy cặc của hắn vào trong cơ thể cậu, hôn lên xương quai xanh của Trình Án Thước và phần xương nhô ra trên ngực, đáp lại cậu: "Không sao đâu."
Tuyết trắng như váy cưới.
Trình Án Thước là nam, nhưng Đoạn Thanh Sơn lại muốn nhìn Trình Án Thước vì hắn mà mặc váy cưới, muốn cưới Trình Án Thước, rất muốn cưới.
"Thước Nhi..." Đoạn Thanh Sơn ôm lấy người đang run rẩy xuất tinh, nhẹ nhàng thâm nhập, môi áp vào cằm Trình Án Thước, hơi thở cả hai hòa vào nhau, "Mặc váy cưới cho tôi xem, chỉ cho tôi xem thôi."
"Anh cũng mặc đi." Trình Án Thước ôm cái đầu gai nhọn của Đoạn Thanh Sơn, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng thở dốc, "Đoạn Thanh Sơn... em sẽ mặc, anh cũng phải cùng em mặc."
Thật gian xảo.
Đoạn Thanh Sơn cười mấy tiếng, đè lên cổ Trình Án Thước, liếm đôi môi mỏng đỏ mọng của cậu: "Vậy em gả cho tôi nhé?"
"Không gả."
Một tay Trình Án Thước ôm chặt lấy cổ Đoạn Thanh Sơn, hắn thúc càng lúc càng nhanh, cao trào sắp bùng nổ, cậu kéo dài tiếng rên rỉ ở ngay bên tai Đoạn Thanh Sơn, vừa ấm vừa lạnh, "Cưới anh."
"Cho em cưới." Đoạn Thanh Sơn kéo dài giọng nói, thân thể hai người dính chặt vào nhau, mồ hôi đầm đìa: "Tôi làm thê tử của em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro