Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46

Đoạn Thanh Sơn muốn gặp Trình Án Thước, nhưng Trình Án Thước cả ngày đều không ra khỏi cửa, hai người đều chờ người kia cúi đầu trước. Đoạn Thanh Sơn là người đầu tiên nhịn không được, hắn không thấy Trình Án Thước được, chỉ có thể đi gặp Trình Như Tư.

Lần trước Trình Như Tư bị dọa sợ, cậu ta không dám đi theo Đoạn Thanh Sơn hay đi tìm anh trai Trình Án Thước, đang đếm từng ngày đến khi có thể trở về, ở trong phòng chơi Cậu Bé Bọt Biển cả ngày. Vừa mở cửa xem ai tới, theo phản xạ suýt chút nữa bị cửa đập nát người.

Đoạn Thanh Sơn bóp cổ cậu không cho động đậy. Hắn dùng ngón tay vuốt từ lông mày đến gò má của cậu, hỏi đi hỏi lại câu cắt cái mặt này dán lên tường xem thế nào? Nói như vậy, hắn có thể nhìn thấy Trình Án Thước mỗi ngày rồi.

Trên tay Đoạn Thanh Sơn có vết máu, Trình Như Tư không biết nó từ đâu đến, nhưng rõ ràng cậu ta nghe thấy tiếng hét thảm thiết trong biệt thự, đó là máu người, nhất định là máu người. Trình Như Tư sợ đến không nói nên lời, nửa ngày mới có thể cầu xin tha thứ.

Đoạn Thanh Sơn không quan tâm, hắn hiện tại rất muốn nhìn thấy Trình Án Thước, muốn nhìn cậu, muốn hôn cậu. Nếu không được thì chỉ cần ngắm khuôn mặt giống cậu cũng thỏa mãn cơn thèm rồi.

Lúc này có điện thoại gọi tới, bọn họ nói với hắn rằng Trình Án Thước muốn rời đi. Đoạn Thanh Sơn buông tay ra, Trình Như Tư mềm nhũn ngã xuống đất, lùi lại nhanh chóng đóng sầm cửa. Hắn đá cái cửa trước mặt một cái, xoay người đi xuống lầu.

Trình Án Thước không quay đầu lại nhìn hắn, hắn cũng không gọi cậu. Đó là một con đường dài, bóng tối trong mắt hắn nặng nề đến mức khiến chính mình khó thở. Giống như lần chạy trước, Trình Án Thước dốc toàn lực tiến về phía trước không ngừng. Trong mắt Đoạn Thanh Sơn, cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi vòng tay của hắn, kháng cự tình yêu của hắn, muốn hắn chịu đựng nỗi cô đơn suốt đêm dài.

Hắn muốn bước tới tóm lấy Trình Án Thước, kéo cậu trở về không thương tiếc. Không cho phép, hắn sẽ không bao giờ cho phép Trình Án Thước rời xa mình. Nhưng Trình Án Thước đã dừng lại, gọi tên hắn và nói rằng cậu yêu hắn. Trái tim Đoạn Thanh Sơn như tàu lượn siêu tốc suốt đêm này, đi thẳng xuống địa ngục lại bay lên tận trời.

Trình Án Thước không trốn tránh hắn, mà đang trốn tránh khỏi vòng vây trói buộc trái tim cậu.

Hắn biết Trình Án Thước đang giãy giụa nên kiềm chế tính tình chờ ở phía sau, chờ cậu quay người.

Nếu đủ kiên nhẫn và dịu dàng, chú chim sẽ không còn sợ hãi nữa mà sẽ từ từ đáp xuống, đậu vào trái tim Đoạn Thanh Sơn.

Có một căn phòng trên gác mái, vừa bước vào đã thấy thảm đỏ sang trọng và lộng lẫy. Trên tường dán giấy dán tường hình vô số chim đang bay, có một khung cửa sổ nơi mái nhà phía trên chiếc giường màu đỏ sẫm. Bên phải cũng có một ô cửa sổ nhỏ để mở, gió lùa vào khiến ga trải giường màu đỏ phấp phới nhẹ nhàng. Rèm cửa màu trắng treo quanh cửa sổ, lá xanh thưa thớt xen kẽ qua từng ô cửa, xanh bên ngoài và đỏ bên trong, ý cảnh dào dạt.

"Tại sao... toàn màu đỏ..."

Trình Án Thước ôm lấy khuôn mặt đang hôn mình của Đoạn Thanh Sơn hỏi.

Đoạn Thanh Sơn bật đèn ngủ nói: "Bởi vì em và màu đỏ quyến rũ tôi, ta thích nhất."

Có ngọn núi xanh bất tận, và khi một con chim trắng quấn trong màu đỏ rơi xuống, nó sẽ đốt cháy ngọn núi xanh đó.

"Anh là đàn ông... mỗi ngày... ưm..." Trang trí phòng mỗi ngày làm gì?

Đoạn Thanh Sơn đưa tay vén quần áo của Trình Án Thước lên, vòng tay qua eo cậu, vùi mặt vào lồng ngực hồng hào đó, liếm một phát, hôn dọc theo xương sườn lên đầu vú của cậu.

"Lần đầu tiên nhìn thấy em mặc váy đỏ, tôi đã muốn chuyển màu đỏ vào biệt thự của mình," Đoạn Thanh Sơn dùng sợi dây màu đỏ nâng bàn tay bị thương của Trình Án Thước đến cạnh giường, bàn tay màu lúa mạch dọc theo cổ tay của Trình Án Thước chạm lên má cậu, rồi chạm vào vành tai cậu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu, "Chuyển Trình Án Thước trắng trẻo vào màu đỏ này. Đúng như những gì tôi nghĩ. Rất đẹp. Trình Án Thước, em rất xinh đẹp."

Những vết chai mỏng trong lòng bàn tay của Đoạn Thanh Sơn cọ xát vào núm vú của Trình Án Thước, núm vú được vuốt ve, lớn dần và nở ra trong tay Đoạn Thanh Sơn.

Do bị thương nên Trình Án Thước không thể cử động tay, sợi dây màu đỏ quấn quanh cổ tay trắng nõn mềm mại của cậu, bị sự động tình ngượng ngùng kéo căng.

Quần áo bị kéo trên ngực cậu không ngừng trượt xuống trên cơ thể mịn màng, cọ xát vào viên tròn màu đỏ cương cứng sau khi bị Đoạn Thanh Sơn chơi đùa. Cậu vươn tay chạm vào Đoạn Thanh Sơn đang hôn bụng cậu, không có tóc dài, chỉ có một đầu tóc ngắn gai tay. Đoạn Thanh Sơn nắm lấy bàn tay sắp rút lại của cậu, hôn từng ngón tay ấy, hầu kết nhô lên gợi cảm của hắn khiến người ta đỏ mặt tim đập.

"Trình Án Thước..." Đoạn Thanh Sơn đặt bàn tay dính đầy nước của Trình Án Thước xuống, đưa tay luồn vào trong quần lót của cậu, lấy ra bé chim đã cương cứng một nửa của Trình Án Thước, cúi người hôn lên dưới ánh mắt của cậu, "Tôi muốn hôn em."

Trình Án Thước không thấy Đoạn Thanh Sơn đứng dậy hôn cậu, mà cậu nhìn thấy Đoạn Thanh Sơn đưa dương vật của mình vào miệng hắn, phun ra nuốt vào.

"Không cần..." Trong lòng Trình Án Thước so với khoái cảm còn chấn động nhiều hơn, đôi mắt hồng hồng lại đỏ thêm.

Không cần hỏi, không cần Đoạn Thanh Sơn nói, cái chuyện giúp người khác khẩu giao này, Trình Án Thước tuyệt đối là người đầu tiên của Đoạn Thanh Sơn.

Đoạn Thanh Sơn chưa bao giờ có ý muốn Trình Án Thước giúp đỡ mình dù chỉ một lần. Hắn không muốn Trình Án Thước cao ngạo hoàn toàn suy sụp cả thể chất và tinh thần.

"Đoạn Thanh Sơn... Đoạn Thanh Sơn, anh buông ra..." Hai chân Trình Án Thước khẽ run, bị Đoạn Thanh Sơn ôm chặt, cậu muốn đẩy hắn ra nhưng lại không thể động đậy. Dưới thế công liếm láp của Đoạn Thanh Sơn, tinh dịch ẩn trong chim nhỏ của cậu đã sẵn sàng phóng ra.

Đoạn Thanh Sơn đẩy đầu lưỡi hướng về phía quy đầu màu hồng của Trình Án Thước, nhả bé chim ra, tinh dịch của Trình Án Thước theo thân thể run rẩy nhỏ xuống ga giường đỏ, từng giọt lan ra.

"Đoạn Thanh Sơn..." Trình Án Thước khẽ giơ tay lên, Đoạn Thanh Sơn nghe lời cúi xuống, Trình Án Thước hơi nhổm dậy, nâng chiếc cằm xinh đẹp lên, vươn cái lưỡi mềm mại ra thăm dò vào trong môi Đoạn Thanh Sơn. Học cách Đoạn Thanh Sơn hôn cậu, đem tình yêu tan thành nụ hôn ướt át nóng bỏng, "Anh không cần như vậy, anh dữ một chút đi, sao ngoan ngoãn như một chú chó con thế?"

"Không phải phía dưới là thủ phạm sao?" Tay Đoạn Thanh Sơn luồn vào sau đầu Trình Án Thước, dùng bàn tay to lớn chạm vào mái tóc dày đen và mềm của cậu, đảo khách thành chủ hôn từng tấc da thịt của Trình Án Thước. Thân thể được yêu thương bằng đầu lưỡi, bị dương vật cương cứng cách một lớp quần cọ vào nóng hừng hực, đôi mắt đen chân thành nhiệt liệt: "Thước Nhi...chỉ cần em yêu tôi, tôi sẽ làm con chó dưới chân em."

"Cởi ra." Trình Án Thước móc ngón chân vào thắt lưng Đoạn Thanh Sơn, kéo nó xuống: "Để em xem nó hung dữ đến mức nào."

"Sẽ cắm hư em." Đoạn Thanh Sơn đau lòng nói, nhưng tay vẫn chạm vào đôi chân trắng nõn thon dài treo ở thắt lưng hắn, kéo hai chân của Trình Án Thước xuống. Bộ quần áo ở nhà của Đoạn Thanh Sơn rất rộng, đôi chân trắng nõn của Trình Án Thước làm nó xộc xệch. Ngón chân cậu móc vào trong quần hắn, từ thắt lưng trượt xuống đùi, Đoạn Thanh Sơn nhấc chân Trình Án Thước ấn vào con cặc nóng bỏng của hắn, "Thước Nhi.. đủ dữ chưa?"

Trong phòng ánh đèn mờ mịt, Trình Án Thước nhìn dương vật của Đoạn Thanh Sơn đã cương cứng, để trên làn da mỏng manh trắng nõn hồng hào nhìn cực kỳ khiêu dâm, gậy thịt màu đỏ tím này là thứ thô tục và khiêu dâm nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hvan