Chương 45
Trình Án Thước không rời đi.
Lệnh của Đoạn Thanh Sơn truyền xuống, mọi người thật sự cho rằng hắn chơi chán rồi. Âu Nguyên nhìn thấy vẻ mặt thâm cừu đại hận của anh Đoạn, liền nghĩ rằng anh Đoạn nói đùa.
Âu Nguyên không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, không phải làm tình là giải quyết được à? Tại sao lần này bọn họ lại dùng bạo lực lạnh như vậy?
Trình Án Thước không có khả năng chủ động, anh Đoạn tức giận cũng không có khả năng chủ động. Thế thì ai là người chủ động?! Y không chen vào được, không thể hướng dẫn hòa giải. Y lại chưa bao giờ yêu hay quan hệ tình dục, tựa như tiếng xì hơi không có tác dụng.
Tóm lại, y hiện tại chỉ là một chậu cây vô dụng trên bàn Đoạn Thanh Sơn.
Âu Nguyên không chịu được tiếng Đoạn Thanh Sơn bạo lực ấn bàn phím, lặng lẽ lui về phía sau. Khi xuống lầu, y gặp Trình Án Thước đang chần chừ do dự ở cầu thang.
"Cái đó......"
Trình Án Thước giấu thuốc trong tay ra sau lưng, trước tiên cắt ngang câu hỏi của Âu Nguyên: "Không phải hắn nói thả tôi đi sao? Tại sao lại có người ngăn cản tôi?"
"Nếu bây giờ anh rời đi, anh Đoạn sẽ giết tất cả chúng em đó. Hai người rốt cuộc làm sao vậy?"
"Giết thì giết. Dù sao ở đây cũng không vi phạm pháp luật."
"..." Nụ cười của Âu Nguyên cứng đờ, lại cười xấu hổ mấy tiếng, nói: "Nhưng bây giờ anh vẫn không nên đi tìm anh Đoạn, anh ấy đã tức giận hai ngày, ngày thứ ba sẽ phát điên, vẫn là mấy ngày nữa hãy đi tìm anh ấy."
"Tôi không tìm hắn." Trình Án Thước quay người rời đi, lạnh lùng như một cơn gió.
Đúng như Âu Nguyên đã nói, vào ngày thứ ba, từ sáng sớm trong căn biệt thự u ám đã phát ra tiếng kêu thảm thiết và cầu xin tha thứ, đây là lần đầu tiên Trình Án Thước cảm giác như mình đang ở địa ngục khi ở đây.
Ngay cả khi nhắm mắt ngủ, cậu cũng cảm giác như máu trên sàn chảy ra từng lớp. Trình Án Thước không ngủ được nên nửa đêm bật đèn, nghe tiếng la hét không ngừng, bộ dáng khát máu và đáng sợ của Đoạn Thanh Sơn đều hiện ra trước mắt cậu.
Đoạn Thanh Sơn là như vậy, vẫn luôn là như vậy. Nhưng đối với Trình Án Thước, hắn thu hồi răng nanh, đôi mắt đỏ ngầu biến thành một đôi mắt dịu dàng.
Là cậu không biết tốt xấu. Trình Án Thước ấn băng gạc trên tay, Đoạn Thanh Sơn không thay băng gạc cho cậu trong mấy ngày nay, cũng chưa bao giờ bước vào cánh cửa này lần nữa, rõ ràng họ ở cùng một tòa nhà, nhưng lại tựa như vĩnh viễn sẽ không gặp nhau.
Cậu muốn gặp em trai mình.
Trình Như Tư mấy ngày gần đây quá im lặng, nói muốn cùng Đoạn Thanh Sơn lên giường, Đoạn Thanh Sơn nói Trình Như Hư thay cậu lên giường với hắn, những lời này mỗi ngày đều vang vọng trong tai Trình Án Thước. Trong lòng cậu bất an, không biết là vì Trình Như Tư hay là vì Đoạn Thanh Sơn.
Cậu mở cửa, đi dọc hành lang đến phòng Trình Như Tư. Xoay người ở góc đường, cậu thoáng thấy có người đứng ở cửa phòng em trai, cậu nhìn sang thì thấy chính là Đoạn Thanh Sơn.
Khoảng cách hơi xa, Trình Án Thước không nghe được bọn họ nói chuyện, nhưng lại nhìn thấy Đoạn Thanh Sơn chạm vào mặt Trình Như Tư, vuốt ve với vẻ thương hại, dịu dàng và lưu luyến.
Cậu thu mình lại, dựa vào tường, ngơ ngác nhìn thực vật trong góc, một chậu hoa quỳnh dường như nhận thức được tầm mắt của cậu, nó chậm rãi rũ bỏ cánh hoa, chậm rãi mở ra trước mắt Trình Án Thước.
Tình yêu của Đoạn Thanh Sơn dành cho cậu cũng rất ngắn ngủi, sớm nở tối tàn.
Cậu không có lý do gì để yêu cầu Đoạn Thanh Sơn tiếp tục yêu mình, cũng không có lý do gì để bảo Trình Như Tư đừng lên giường với Đoạn Thanh Sơn. Cậu không đáp ứng Đoạn Thanh Sơn, Trình Như Tư cũng chưa bao giờ nghe cậu, cho nên hết thảy đều có trong dự liệu.
Cậu trở về phòng và thay giày. Mở cửa, đi xuống lầu, mở cửa lần nữa và tiếp tục bước ra ngoài. Tiếng la hét phát ra từ biệt thự còn thảm hại hơn lần trước, Trình Án Thước đột nhiên không còn sợ hãi nữa. Cậu sẽ không bao giờ phải nghe hay nhìn thấy những âm thanh và cảnh tượng như vậy nữa, không bao giờ nữa.
Cậu còn chưa đi xa đã bị người của Đoạn Thanh Sơn chặn lại. Trình Án Thước đứng thẳng người, ánh mắt bình tĩnh: "Tránh ra."
"Ngài Đoạn hạ mệnh lệnh, ngài Trình, xin đừng làm khó chúng tôi."
"Tôi biết ý hắn bảo tôi cút đi." Trình Án Thước dịu dàng cười nói, "Âu Nguyên bảo các người làm việc này, Đoạn Thanh Sơn không phải là ông chủ của các người sao? Tại sao lại nghe Âu Nguyên?"
"Ngài Đoạn chỉ là tức giận thôi, cậu về trước đi. Đợi ngài ấy tức giận xong, nếu muốn thả cậu đi, chúng tôi sẽ không bao giờ ngăn cản."
"Tôi phải rời đi." Trình Án Thước cũng cố chấp, không có chút đồng cảm nào, thậm chí còn không thể thông cảm với chính mình, cậu căn bản không có thời gian đi lo lắng sinh tử của những người này.
"Ngài Đoạn."
Trình Án Thước giật mình, cậu cho rằng những người này đang lừa gạt mình, thế là lại tiến về phía trước. Người của Đoạn Thanh Sơn sợ làm Trình Án Thước bị thương nên buộc phải rút lui.
"Mấy người lui xuống đi." Đoạn Thanh Sơn xua tay, hai người canh đêm thở phào nhẹ nhõm, cúi chào Đoạn Thanh Sơn rồi đi về phía nơi ở của mình.
Trình Án Thước không quay đầu lại, không có bất kỳ trở ngại nào, cậu chỉ càng đi càng nhanh. Cậu không nhớ đường, đi một lúc lâu mới bước ra khỏi cổng biệt thự, trong bóng tối đi về con đường bên trái.
Cậu biết mình không thể rời đi.
Cậu mù đường, cậu ngu ngốc, cậu nhất định bị mắc kẹt trong tay của Đoạn Thanh Sơn biến thái, ở thành phố Khúc Hoa này.
Không muốn đau nữa.
Cậu chạm vào trái tim mình, ngẩng đầu lên và hít một ngụm khí lớn.
Muốn chết mà.
Không phải chỉ là làm tình, vì cậu mà bị thương, bảo vệ cậu, Trình Án Thước tại sao phải yêu hắn? Nếu không có Tang Văn Trạch và Đoạn Thanh Sơn thì dù cuộc đời có tệ đến đâu, cậu cũng sẽ không như thế này phải không? Cậu là người bị mắc kẹt, cũng là người bị tra tấn! Thân thể cậu bị nhốt chặt ở đây, nhưng tại sao ngay cả trái tim đập vì cậu cũng lại cảm thấy đau lòng thay Đoạn Thanh Sơn?
"Đoạn Thanh Sơn..."
"Đoạn Thanh Sơn..."
"Đoạn Thanh Sơn!"
Trình Án Thước dừng lại và đối mặt với con đường tối tăm hết lần này đến lần khác, gọi cái tên sắp tra tấn cậu đến chết. Thể xác, tâm hồn, trái tim, phần nào còn là của mình? Không có.
Cậu chỉ có hai bàn tay trắng.
"Nếu đi đường thấy mệt thì hãy quay lại với tôi." Đoạn Thanh Sơn tựa người vào gốc cây, ánh sáng màu cam nhạt trong tay lặng lẽ tỏa sáng, là tia ấm áp duy nhất trong đêm tối.
Trình Án Thước vẫn không quay đầu lại, cậu biết Đoạn Thanh Sơn đang đi theo mình, cũng biết Đoạn Thanh Sơn đang ép cậu nói ra lời yêu. Cậu không nói. Cậu không giống Đoạn Thanh Sơn một tay che trời, cao cao tại thượng. Cậu nói, cậu sẽ thất bại hoàn toàn.
"Không nói?" Đoạn Thanh Sơn phủi khói, chậm rãi tới trước mặt Trình Án Thước, ôm cậu vào lòng, "Đau quá, chúng ta hôn nhau được không?"
Đừng nói chuyện với cậu như vậy, cậu sẽ mềm lòng, sẽ thất bại trong gang tấc.
"Không... Tôi ghét thuốc lá." Trình Án Thước luôn không thể nói ra điều làm hắn hài lòng, cuối cùng lại nói ra mấy câu lý lẽ.
"Tôi không hút thuốc." Điếu thuốc giữa ngón tay Đoạn Thanh Sơn tỏa ra ánh sáng màu cam tuyệt đẹp, đặt trên đầu vai Trình Án Thước, "Để chờ đợi nụ hôn này, tôi lấy nó tăng can đảm."
"Đoạn Thanh Sơn."
Trình Án Thước nhẹ nhàng gọi hắn. Cậu chịu không nổi.
Đoạn Thanh Sơn đang định hôn thì dừng lại, dưới ánh đèn mờ ảo, hắn nhìn thấy nước mắt của Trình Án Thước chảy xuống từng giọt.
Hắn không muốn Trình Án Thước khóc, một chút cũng không. Hắn giơ tay lau nước mắt cho Trình Án Thước, nước mắt quá nóng, Đoạn Thanh Sơn muốn nói lời xin lỗi, nói những lời trước đó hắn cho là nhảm nhí. Hắn còn chưa kịp nói chuyện, liền nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Trình Án Thước, đẫm lệ nhìn hắn, nói: "Tôi muốn mình không thể thay thế."
"Giống tôi nhưng không phải tôi, kể cả Trình Như Tư cũng không được."
"Vì... vì sao?" Tim Đoạn Thanh Sơn ngừng đập, đang chuẩn bị nhảy múa càng thêm cuồng nhiệt.
Thịch, thịch, thịch. Loài chim nào trong rừng có thể hót hay như vậy, nghe như nhịp tim.
"Đoạn Thanh Sơn, em không còn gì cả..." Trình Án Thước vươn tay trái có thể cử động của mình vòng qua eo Đoạn Thanh Sơn, ngẩng đầu nhìn hắn trong vòng tay, "Nhưng em còn muốn yêu anh, được không?"
Trình Án Thước cảm thấy vô cùng đau lòng, cậu đã đánh mất trận địa cuối cùng của mình trước mặt Đoạn Thanh Sơn.
Điếu thuốc sắp tắt, ngọn lửa đốt cháy ngón tay của Đoạn Thanh Sơn, tất cả giác quan trong cơ thể đều ngừng hoạt động, không có cảm giác đau đớn, chỉ có trái tim đập mạnh, cố gắng tiếp nhận tình yêu từ miệng Trình Án Thước.
"Được." Đoạn Thanh Sơn nghe thấy thanh âm run rẩy của hắn phá vỡ sự yên tĩnh trong màn đêm, "Trình Án Thước, không ai có thể làm được, chỉ có em, chỉ em là có thể!"
Trình Án Thước ôm cổ Đoạn Thanh Sơn, đôi môi đỏ mọng đặt lên đôi môi mỏng của hắn: "Đoạn Thanh Sơn... Nước mắt ngăn không được, hiện tại em muốn hôn."
Làn khói giữa các ngón tay của Đoạn Thanh Sơn từ trong không trung rơi xuống đất, nhấp nháy rồi tắt đi. Còn một tia sáng ấm áp vô hình khác mang tên tình yêu bắt đầu từ Trình Án Thước, quấn chặt lấy Đoạn Thanh Sơn, đôi mắt hắn cũng đỏ hoe.
Họ trao nhau một nụ hôn vừa mặn vừa đắng, vốn là hương vị của tình yêu, chua đến mặn, ngọt đến đắng.
"Đoạn Thanh Sơn."
"Ừm."
Trình Án Thước lau đi giọt nước trên khóe mắt Đoạn Thanh Sơn, đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, nhẹ giọng nói: "Bây giờ... em muốn làm tình với anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro