Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43

Trình Như Tư luôn được nuông chiều dẫn đến bướng bỉnh, cha mẹ không thể kiểm soát cậu. Trong những năm học trung học, cậu nghe lời anh trai Trình Án Thước cực kỳ. Trình Án Thước rất tốt với cậu, nhưng lại luôn nói với cậu ta không được làm cái này, không được làm cái kia. Sau khi nghe quá nhiều, cậu bắt đầu vi phạm yêu cầu của Trình Án Thước. Sau đó lại bị các bạn học cùng lớp rủ rê hút thuốc, uống rượu và học được mọi thứ. Trình Án Thước bận tìm việc và không có thời gian quan tâm đến cậu.

Cậu ta bắt đầu càng ngày càng làm càn, càng ngày càng vô đạo đức, biến thành một vũng bùn.

Cậu ta có khuôn mặt đẹp, nhiều người thích. Đoạn Thanh Sơn có thể thích Trình Án Thước, tại sao lại không thích mình?

Đoạn Thanh Sơn không cho cậu ta mặc quần áo của Trình Án Thước, cậu ta nhất quyết mở tủ quần áo của anh trai ra, vô tình tìm thấy bộ quần áo màu trắng tuyệt đẹp mà Đoạn Thanh Sơn muốn Trình Án Thước mặc, liền mặc vào không chút đắn đo. Hắn biết Đoạn Thanh Sơn tối nay ba giờ sáng mới trở về nên co ro trước cửa phòng Trình Án Thước, chờ đợi tiếng bước chân ngày càng gần.

Đoạn Thanh Sơn không nghe theo lời của Trình Án Thước, giúp cậu xử lý người ngoại quốc kia, mổ bụng hắn, lọc ra cơ bắp và xương, gửi cho Tang Văn Trạch khi thịt còn tươi.

Tuy rằng rất biết ơn người đàn ông này đã cho hắn gặp được Trình Án Thước, nhưng Trình Án Thước hiện tại không vui, vì vết thương chết tiệt này, hắn đáng chết.

Tâm tình thoải mái, nhớ tới Trình Án Thước nói tóc mình quá dài nên hắn đạp cửa tiệm cắt tóc, kéo anh thợ cắt tóc đang ngủ say dậy, cạo sạch cả inch.

Đoạn Thanh Sơn quay đầu hỏi Âu Nguyên, thế này trông dữ lắm phải không?

Âu Nguyên gật đầu, càng hung hãn hơn.

Đường nét không còn được mái tóc xoăn che phủ trở nên lập thể sắc sảo, đôi lông mày đen dày dựng lên, vết sẹo hình lưỡi liềm thêm chút bạo lực, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng thoạt nhìn lại càng đẹp trai hơn.

Đoạn Thanh Sơn bực mình, người của hắn lợi dụng tình thế, lập tức đánh anh nhỏ đến mức mũi bầm tím sưng tấy. Đoạn Thanh Sơn sờ sờ mặt, lên xe về nhà với lòng đầy oán hận.

Đoạn Thanh Sơn dừng lại ở cầu thang, nhìn thấy người đang khoanh chân chờ ở cửa.

Đoạn Thanh Sơn lần đầu tiên nhìn thấy trên quần áo có chút xanh lục. Chiếc áo sơ mi đó không có gì khác biệt, Đoạn Thanh Sơn chỉ chú ý đến những gợn sóng màu xanh đậm trên tay áo và con hạc sải cánh trên ngực, trông rất giống hắn và Trình Án Thước. Nhưng Đoạn Thanh Sơn mua quần áo cho Trình Án Thước quá nhiều, cậu lại không mặc được mấy bộ, thà rằng mặc đồ từ nhà mang đến.

Bộ quần áo này được đẩy vào bên trong và chưa bao giờ được nhìn đến. Vóc người của Trình Án Thước không phải như thế này, đó chắc chắn là đứa em trai xảo quyệt Trình Như Tư.

Đoạn Thanh Sơn đi tới trước mặt Trình Như Tư, đặt mũi chân đến trước mặt Trình Như Tư: "Nếu không cần tai, tốt nhất nên cắt đi và cho chim của tôi ăn."

Trình Như Tư muốn đứng dậy, nhưng chân Đoạn Thanh Sơn đã giẫm lên mu bàn chân trái của cậu. Cậu ta không đi giày, mu bàn chân trắng nõn bị đế gồ ghề chà xát đỏ bừng, nhưng cậu ta không quan tâm, ngẩng đầu nhìn nam nhân hai tay đút túi quần, từ trên cao nhìn xuống cậu ta, nâng cằm mỉm cười: "Đoạn Thanh Sơn, em cũng có thể làm tình cùng anh."

Nghe vậy, Đoạn Thanh Sơn nhấc chân lên, lùi ra khỏi tầm với của Trình Như Tư, móc tay để Trình Như Tư đứng lên.

Trình Như Tư vịn vào khung cửa đứng dậy, hai chân thon dài trắng nõn trong chiếc quần đùi đen.

Đoạn Thanh Sơn nhìn cậu ta từ đầu đến chân, cười lạnh, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, châm lửa rồi đưa lên môi.

Trình Như Tư muốn lấy điếu thuốc từ trong miệng Đoạn Thanh Sơn, hắn nghiêng đầu, ý cảnh cáo trong mắt rõ ràng: "Thu lại gan đi, súng của tôi dễ cướp cò đấy."

"Anh sẽ không giết em." Trình Như Tư cũng tựa vào tay vịn, đầu gối cọ vào quần Đoạn Thanh Sơn, ánh mắt sáng ngời, "Đoạn Thanh Sơn, anh không phải là người thông minh sao? Người dâng đến trước mặt mà không ngủ?"

Đoạn Thanh Sơn đứng dậy, đi thẳng về phía trước, giọng điệu không nghe ra vui giận: "Đi theo tôi."

Giả thanh cao cái gì? Trình Như Tư nhìn bóng dáng lên lầu của Đoạn Thanh Sơn từ phía sau, nhếch môi giễu cợt.

Càng đi, cậu ta càng cảm thấy có gì đó không ổn, khi Đoạn Thanh Sơn đứng yên lại, Trình Như Tư mới nhận ra đây là căn phòng nơi mình bị nhốt. Ở đây cậu ta có quá nhiều ký ức tồi tệ, dù là mê sảng hay thỉnh thoảng tỉnh lại, khi mở mắt ra và thấy mình bị nhốt trong một căn phòng trống trơn, cậu đều sẽ phát điên.

Cậu ta đứng đó, không muốn bước tới.

Đoạn Thanh Sơn dập điếu thuốc ném xuống chân, giẫm nát tàn thuốc đã tắt từ lâu, bước tới nắm lấy cánh tay Trình Như Tư kéo vào trong.

"Tôi không vào... Tôi không vào nơi này!" Trình Như Tư giãy dụa, nhưng Đoạn Thanh Sơn bóp chặt cánh tay cậu, nửa giây cũng không thoát ra được.

Đoạn Thanh Sơn mở cửa kéo người vào trong, đến chỗ sợi xích còn chưa được tháo ra, hắn ném người lên sợi xích đã rơi xuống đất, lưng Trình Như Tư cọ vào sợi xích, làm rách một lớp da.

"Không muốn làm tình với tôi sao?" Đoạn Thanh Sơn giẫm lên ống quần của Trình Như Tư, chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay sờ từ lồng ngực xuống dưới, nhéo nhéo dương vật mềm mại của Trình Như Tư, cười lạnh, "Bây giờ cậu sợ cái gì? Cởi quần áo ra, tôi muốn xem cậu lấy cái gì mà tự hào."

Trình Như Tư đứng thẳng, ngắt quãng nói: "Đổi... đổi phòng..."

Đoạn Thanh Sơn nhéo cằm Trình Như Tư nói tiếp: "Tôi nói cởi quần áo."

Đôi mắt của Đoạn Thanh Sơn quá đen, dài và hẹp, với khuôn mặt dữ tợn này, không ai có thể nghi ngờ rằng một giây tiếp theo hắn sẽ ăn thịt Trình Như Tư.

Đôi tay Trình Như Tư run rẩy cởi khuy, Đoạn Thanh Sơn cúi đầu, đột nhiên cười khúc khích, đưa tay nắm lấy nửa cổ áo mà Trình Như Tư đã cởi khuy, dùng sức kéo mạnh, bộ quần áo mà hắn thích và muốn Trình Án Thước mặc bị xé toạc.

"Tôi đã nói rồi, cậu không được phép mặc bất kỳ bộ quần áo nào tôi mua cho Trình Án Thước." Đoạn Thanh Sơn lấy bật lửa ra, nhặt chiếc áo rách lên, chậm rãi châm lửa. Trong mắt Trình Như Tư lóe lên ngọn lửa, cậu ta cố gắng đứng dậy trong nỗi kinh hoàng, nhưng không thể cử động được. Đoạn Thanh Sơn đứng trước mặt, nhét bộ quần áo đang cháy vào trong quần cậu ta, nhiệt độ thiêu đốt khiến Trình Như Tư không nhịn được hét lên.

Đoạn Thanh Sơn tựa hồ không hề nghe thấy, đưa tay nắm lấy quần áo, nói rõ ràng từng chữ: "Cậu thích mặc như vậy, đợi nó cháy bỏng hòa vào cơ thể, như vậy... Cậu có thể mặc mãi mãi, không tốt sao?"

"Làm ơn... xin anh... tôi không mặc... tôi nghe lời! Tôi không mặc nữa, làm ơn lấy nó ra! Anh lấy ra!"

Ngọn lửa rất nhanh lan rộng hoàn toàn, đốt cháy quần và da của cậu ta.

"Lần đầu tiên tôi nói, sao cậu không nghe lời, hả em trai?" Đoạn Thanh Sơn kéo người đến trước mặt, ngọn lửa đốt cháy cánh tay của Trình Như Tư, cậu ta càng khóc lớn hơn, "Muốn lên giường của tôi, cậu phải sạch sẽ hơn, xem cậu bẩn đến mức nào này, còn dám nói đến Trình Án Thước?"

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi... Thực xin lỗi, tôi sai rồi, tôi nhận lỗi với anh trai, xin anh, bỏng chết bỏng chết mất... A—-!"

Đoạn Thanh Sơn vẫn lạnh lùng nhìn cậu, giống như thần chết đang nhìn hết thảy chúng sinh, muốn thử tính kiên nhẫn của cậu ta, yêu cầu cậu ngã xuống, yêu cầu cậu luôn ghi nhớ cảm giác sợ hãi thấm vào xương tủy là như thế nào.

Mắt thấy quần của Trình Như Tư sắp bốc cháy, Đoạn Thanh Sơn đưa tay dập tắt ngọn lửa mà không thay đổi vẻ mặt, kéo người đang sợ hãi và yếu đuối đến bên cửa sổ, nắm tóc của Trình Như Tư, thắp sáng điếu thuốc thứ hai trong đêm nay, hút vài hơi, phun hết khói lên mặt người đang đẫm nước mắt, sau đó buông tay ra. Trình Như Tư ngã xuống đất, ho dữ dội sống không bằng chết, muốn hồn phi phách tán.

Đoạn Thanh Sơn ngồi bên bàn trà, dùng mũi giày da nâng cằm Trình Như Tư lên, cậu ta còn ho khan, mặt cúi xuống, nghe hắn trầm giọng nói: "Đeo lên."

Trình Như Tư mặt đỏ bừng, run rẩy nâng cằm, Đoạn Thanh Sơn dùng ngón tay kẹp điếu thuốc ra, xoa qua xoa lại giữa các ngón tay, tựa người vào bàn. Ánh trăng ngoài cửa sổ phủ một tầng băng lên mặt hắn, hắn lạnh lùng nhìn người có đôi mắt đỏ hoe, nhìn có chút giống người hắn thích, nói: "Đây là lời cảnh cáo cuối cùng, tránh xa tôi và Trình Án Thước ra, mẹ nó đừng khoe khoang trước mặt tôi nữa, nếu còn tái phạm, tôi sẽ thiến cậu rồi đổ sáp vào lỗ đít cậu, nghe rõ không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hvan