Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

Trong lúc Đoạn Thanh Sơn đang đọc từng email một xử lý công việc, Trình Án Thước gõ cửa, đi vào phòng hắn.

Đoạn Thanh Sơn nhìn Trình Án Thước ngồi đối diện, vẫy tay ra hiệu cho cậu đưa tay cho mình. Trình Án Thước đã uống thuốc giảm đau, cơn đau liền giảm bớt, không thể không có chút đau đớn nào, cậu phải chậm rãi thích ứng.

"Trình Như Tư không sao rồi, đưa nó trở về đi." Trình Án Thước nói: "Đừng mua quần áo cho nó, tôi không muốn nợ anh nhiều như vậy."

Đoạn Thanh Sơn vuốt ve cánh tay gầy gò trắng nõn của Trình Án Thước, nói: "Được, nhưng em nghĩ xem, cậu ta mới cai nghiện thành công không được mấy ngày, nếu trở về không quản cẩn thận, một gam bột trắng thôi cũng sẽ khiến cậu ta mắc lại sai lầm tương tự.Em không nợ tôi, coi như là quà tặng em vì tôi đã nhốt em lại."

Trình Án Thước suy nghĩ một chút, liền nhận ra Đoạn Thanh Sơn nói đúng, nếu Trình Như Tư rời khỏi nơi này, sẽ không có ai có thể khống chế được cậu. Cha mẹ của Trình Án Thước hàng ngày đúng giờ gọi vào điện thoại Đoạn Thanh Sơn cho cậu dùng để liên lạc với duy nhất một người là hắn. Trình Án Thước sẽ kể cho họ nghe mọi chuyện về tình trạng của Trình Như Tư và bảo họ không cần lo lắng.

Họ chỉ hỏi Trình Như Tư, chứ không hỏi Trình Án Thước hiện giờ đang ở đâu, đang làm gì, hay có sống tốt hay không. Họ đã quen với việc phớt lờ Trình Án Thước, và Trình Án Thước từ lâu đã quen với cảm giác có nhà mà như không.

"Em tới đây ngồi đi." Đoạn Thanh Sơn chỉ vào bên cạnh hắn, kéo ghế cho Trình Án Thước.

Ánh mắt Đoạn Thanh Sơn quá mong đợi, Trình Án Thước nhớ tới ân tình của hắn, tần suất nói không cũng ngày càng ít. Cậu đứng dậy đi vòng qua Đoạn Thanh Sơn, hắn kéo ghế dựa đến bên cạnh, vòng tay ôm lấy eo Trình Án Thước, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng. Trình Án Thước nhìn hắn, áp sát vào môi hắn hôn thật sâu.

Đoạn Thanh Sơn rời khỏi môi Trình Án Thước, hôn dọc theo cái cổ còn chưa phai nhạt dấu vết của cậu. Tay của Trình Án Thước không thể đẩy người ra, yếu ớt buông thõng ở bên cạnh, tay còn lại nắm chặt vai hắn, đầu ngón tay sáng trong, vừa trắng vừa hồng.

Đoạn Thanh Sơn nắm lấy ngón tay của Trình Án Thước, hôn liếm từng ngón một trước mặt, ngón tay hồng hồng tan chảy trên chiếc lưỡi đỏ tươi, vừa trong sáng vừa thuần khiết.

"Trình Án Thước... để vết thương mau lành đi," Đoạn Thanh Sơn đặt ngón tay trắng nõn của Trình Án Thước lên ngực mình, vài giọt nước vương trên người hắn, mơ hồ tạo vệt trên áo đen, "Tôi muốn làm tình."

Đoạn Thanh Sơn mặc đồ đen, Trình Án Thước nhất định phải mặc đồ trắng, cậu không thích, màu trắng và đen ở cạnh nhau càng thêm xứng đôi.

Dưới ngón tay của Trình Án Thước, có một nhịp tim ham muốn. Cậu rút tay lại, nói: "...Em trai tôi còn nhỏ, nói chuyện trước mặt nó thì phải chú ý một chút."

Đoạn Thanh Sơn nghe Trình Án Thước nói, thiếu chút nữa đưa những tin hắn tra được tới trước mặt Trình Án Thước. Đến quán bar cắn thuốc, đánh nhau ẩu đả, tụ tập gây rối, trốn học và ngủ lang chạ với người khác. Ngoại trừ việc lạm dụng ma túy, cậu ta giống hệt Đoạn Thanh Sơn ngày trước.

Đoạn Thanh Sơn buông Trình Án Thước ra, quay người tiếp tục trả lời email nói: "Được." Vẫn là không nói, Trình Án Thước nghe được có thể sẽ cảm thấy buồn bực và lại tức giận.

Trình Án Thước ở trong phòng dưỡng thương, thường khi rảnh rỗi đọc sách của Đoạn Thanh Sơn, tưới cây xanh trong biệt thự, ra vườn trêu chọc những con chim bị giam cầm như cậu và phơi nắng trên chiếc ghế đan bằng liễu gai.

Trình Như Tư đôi khi sẽ đi theo Trình Án Thước và hỏi rất nhiều điều về nơi này. Chỉ khi Đoạn Thanh Sơn vắng nhà, Trình Như Tư mới có thể gần gũi với anh trai mình.

Bình thường anh trai ngồi ở ban công đọc sách, Đoạn Thanh Sơn ở cạnh đó làm việc, Trình Như Tư gần anh trai mình một bước cũng không dám. Đôi mắt Đoạn Thanh Sơn quá sắc bén, cậu ta có chút sợ hãi, nhưng không phải lúc nào cũng sẽ như vậy. Ngược lại, cậu ta sẽ có phản ứng phấn khích vì ánh mắt và thái độ như vậy.

Trình Như Tư đi theo Trình Án Thước hỏi: "Anh, Đoạn Thanh Sơn và anh có quan hệ gì?"

Trình Án Thước động cổ tay một chút, cúi đầu nhìn em trai: "Hắn giúp anh, giúp em, là ân nhân."

Trình Như Tư nghiêng người về phía anh trai mình và hỏi: "Anh đang báo ân à? Anh trả ơn như thế nào? Em cũng muốn cảm ơn hắn."

"Giúp hắn..." Trình Án Thước không nói nên lời, nhất thời không nghĩ ra được cái gì.

"Anh ơi," Trình Như Tư cắt ngang dòng suy nghĩ của Trình Án Thước, cậu ta cười toe toét với anh mình, Trình Như Tư cực kỳ tươi sáng tựa ánh mặt trời, "Đừng nghĩ, em biết, anh lên giường với Đoạn Thanh Sơn, để hồi báo."

Đôi mắt của Trình Án Thước mở to trong giây lát, cậu nhìn Trình Như Tư hỏi: "Em nghe thấy điều đó ở đâu? Trình Như Tư em mới bao lớn?"

"Anh, anh đã sớm biết em là dạng người như thế nào rồi mà." Trình Như Tư vén quần áo lên, chỉ cho Trình Án Thuớc những lỗ kim do tiêm thuốc để lại trên người, "Em hít thuốc, trốn học, ngủ với người khác, anh đều biết, anh nhất định phải nghĩ tốt về em, một hai phải nhẫn nhịn chịu đựng không bùng nổ, tính tình anh thật tốt, có thể chịu đựng được. Anh muốn cha mẹ giáo dục em, nhưng họ có nghe lời anh không? Bây giờ anh đang làm gì? Lên giường với một người đàn ông, bị nam nhân làm, anh trai, anh thật bẩn thỉu."

"...Câm miệng." Sắc mặt Trình Án Thước càng lạnh lùng, "Không đến phiên em quản anh, đánh giá anh."

"Anh," Trình Như Tư cười nhẹ, đôi mắt hếch lên lấp lánh, "Em biết anh không thích Đoạn Thanh Sơn, anh bị ép buộc, anh thanh cao như vậy, ở lại đây không thấy tủi thân sao? Bị người ta đè dưới thân đụ lỗ đít cũng không thoải mái đúng không? Em và anh thương lượng, được không?

"Em định làm gì?"

Trình Như Tư bứt một chiếc lá xanh, dùng móng tay vẽ một "ngọn núi" ở trên, nhẹ nhàng chạm vào, nói với Trình Án Thước: "Em có thể thay thế anh, anh, không phải tháng sau các người đưa em về sao? Anh trở về lấy lại tự do, em sẽ ở lại đây, ở lại đây... thay anh làm tình với Đoạn Thanh Sơn."

Trình Án Thước nhìn Trình Như Tư đặt chiếc lá lên môi, hôn ngọn núi.

Trình Án Thước giật chiếc lá ra, vò nát trong lòng bàn tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trình Như Tư: "Em... thích Đoạn Thanh Sơn?"

"Không thích, " Trình Như Tư xòe tay, "Không phải anh không thích nhưng vẫn cho hắn đụ sao? Hắn cho anh sống trong biệt thự lớn không cần lo cơm ăn áo mặc, bị đụ thì có sao đâu? Anh à, dù sao thì anh cũng không thích, sớm thoát khỏi đây, không phải quá tốt sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hvan