Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40

Trình Án Thước lùi lại một bước, đồng ý cho người đi theo, Đoạn Thanh Sơn tự nhiên sẽ làm cho Trình Án Thước vui vẻ.

Đoạn Thanh Sơn cần giải quyết các kênh lưu thông hàng hóa của mình, hắn muốn đi theo Trình Án Thước, nhưng nếu lô hàng này chất đống quá lâu, sớm muộn cũng sẽ có người phát hiện ra.

Trình Án Thước ngạc nhiên vì Đoạn Thanh Sơn không đi cùng mình, cậu nhìn Âu Nguyên đang cười ha hả hỏi: "Đoạn Thanh Sơn gần đây rất bận sao?"

"Anh Đoạn lúc nào cũng bận, nhưng dù vậy vẫn dành thời gian lên giường với anh."

Trình Án Thước hối hận vì hỏi Âu Nguyên câu hỏi này, cậu thở dài nói: "... Cậu tốt nhất nên ngậm miệng lại, đừng nói chuyện với tôi nữa."

Âu Nguyên lúc này lại không nghe lời, cuối cùng cũng không cần đi xử lý các loại việc vặt cho Đoạn Thanh Sơn, y một hơi nói hết những điều không dám nói với Trình Án Thước.

Hai người mà Âu Nguyên nói đến nhiều nhất chính là Tang Văn Trạch và Đoạn Thanh Sơn.

Tang Văn Trạch ghê tởm và biến thái, Đoạn Thanh Sơn mạnh mẽ và lợi hại như thế nào, lời nói của Âu Nguyên quả thực là ba hoa chích chòe. Vụ việc nổi tiếng nhất của Tang Văn Trạch là việc gã ta chặt đứt cánh tay của một mỹ nhân rồi quan hệ tình dục với người ấy.

Trình Án Thước quá kinh ngạc: "Tại sao Tang Văn Trạch phải làm như vậy?"

"Em cũng nghe nói vậy thôi." Âu Nguyên lập tức cảm thấy hứng thú khi nhìn thấy Trình Án Thước nói chuyện với mình, nói sinh động như thật, "Người đẹp đó cũng bị Tang Văn Trạch bắt cóc từ thành phố bên ngoài về, nhưng người này vốn đã bị Tống Sâm Uyên bao dưỡng. Tống Sâm Uyên lại rất thích vẻ đẹp của người này, đặc biệt là đôi tay. Tang Văn Trạch phát hiện ra, không thương hương tiếc ngọc chút nào chặt đôi tay của người đẹp và đưa chúng khi còn tươi sống cho Tống Sâm Uyên, sau đó gã lập tức đùa chết mỹ nhân ở trên giường. Mẹ kiếp, lúc đó em mới mười tuổi? Nghe xong em đã gặp ác mộng mấy đêm đó."

"..." Sắc mặt Trình Án Thước tái nhợt, trong bụng rất khó chịu, cậu ấn cửa sổ xe xuống, nghiêng đầu hít thở không khí bên ngoài, "Vậy thì Tống Sâm Uyên..."

"Tống Sâm Uyên đương nhiên rất tức giận, lập tức tới tranh luận cùng Tang Văn Trạch. Ài, anh Đoạn lúc này lên sân khấu! Anh Đoạn đến làm ngư ông đắc lợi, thấy hai bên đánh nhau hòm hòm rồi, anh ấy dẫn người tiêu diệt phía sau Tống Sâm Uyên, người của Tống Sâm Nguyên bỏ chạy hoặc đầu hàng. Vốn còn muốn giết Tang Văn Trạch, nhưng gã đa mưu túc trí, gừng càng già càng cay, anh Đoạn không phải là đối thủ của gã. Vì vậy anh ấy rút lui đến địa bàn của Tống Sâm Uyên, chiếm núi làm vua. Thế nào, anh Đoạn quá tuyệt vời đúng không? Lúc đó anh Đoạn mới hai mươi tuổi thôi đó."

Lưng Trình Án Thước đầy mồ hôi, nhưng lại tương đối bình tĩnh nói: "... Đen ăn đen cũng không có gì đáng tự hào."

"Anh Đoạn đối xử với anh tốt như vậy, anh sao lại..." Âu Nguyên hoàn toàn không hiểu Trình Án Thước, lắc đầu, "Mặt nóng dán mông lạnh, em chưa bao giờ thấy anh Đoạn thảm như vậy."

Trình Án Thước bị nghẹn, cậu quả thực có chút không biết tốt xấu, tự cậu biết, nhưng cậu không hiểu vì sao Đoạn Thanh Sơn lại yêu cậu, có thể là bởi vì làm tình đã lâu, nhầm lẫn phản ứng sinh lý cực khoái là tình yêu.

Nói xong, Âu Nguyên cũng lái xe ra khỏi khu vực hẻo lánh chỉ có rừng cây và biệt thự, đến một khu phố bình thường.

Trình Án Thước xuống xe nhìn người qua lại trên đường, sau đó nhớ ra chính mình cũng không biết nơi này là địa phương nào, liền hỏi: "Nơi này tên là gì?"

Âu Nguyên đi theo Trình Án Thước, vui vẻ nói: "Thành phố Khúc Hoa là một thành phố lớn, luật pháp trật tự cực kỳ hỗn loạn, phong cảnh đẹp đẽ. Anh Điểu, anh muốn đi đâu? Hôm nay em liều mạng đi cùng anh!"

Trình Án Thước kỳ thật chỉ là muốn nhìn một chút nơi này là địa phương nào, muốn đi ra khỏi biệt thự nghỉ ngơi, đi đâu cũng không quan trọng, ngay lúc cậu đang định nói là cứ đi thẳng theo con đường này, điện thoại của Âu Nguyên đã reo lên.

"Anh Đoạn, không có việc gì chứ?"

Trình Án Thước lùi bước chân lại, quay đầu nhìn Âu Nguyên, vẻ mặt y hoảng hốt, dùng chìa khóa xe mở cửa, vẫy tay gọi Trình Án Thước nhanh chóng lên xe.

Trình Án Thước sửng sốt mấy giây, Âu Nguyên gọi cậu cùng về. Trình Án Thước quay đầu lại nhìn đường phố ồn ào náo nhiệt, do dự hồi lâu mới quay người lên xe. Âu Nguyên cho xe quay đầu, đạp ga rồi lao trở về.

Thấy Âu Nguyên cúp điện thoại, cậu hỏi: "Đoạn Thanh Sơn sao thế?"

"Tang Văn Trạch phái người phục kích anh Đoạn trên đường trở về. Anh Đoạn thoát khỏi làn đạn trước mặt, nhưng bất tỉnh ở trong rừng cây, chảy máu rất nhiều, vỡ đầu chảy máu, nghe có vẻ rất nghiêm trọng."

Khái niệm đổ máu của Trình Án Thước đã được phóng đại vô hạn sau khi gặp Đoạn Thanh Sơn. Trước đây chỉ là bầm tím do ngã xuống hoặc vô tình bị dao cứa, bây giờ là bị thương ở đầu, chảy máu, vết đạn, vết dao, cậu đã nhìn thấy tất cả.

wattpad @ppunrpale0102

Nhìn thấy Trình Án Thước trầm mặc, Âu Nguyên lại cười nói: "Chuyện nhỏ thôi, anh đừng lo lắng."

Trình Án Thước liếc nhìn Âu Nguyên, sau đó quay đầu nhìn qua khu vực xa hơn trong gương chiếu hậu, nó từ từ biến mất, hóa thành một chấm đen chưa từng xuất hiện như trước đây.

Âu Nguyên đưa Trình Án Thước trở lại biệt thự của Đoạn Thanh Sơn, nơi bác sĩ Du đang băng bó vết thương cho hắn.

Trình Án Thước đi đến bên giường Đoạn Thanh Sơn, hỏi bác sĩ Du: "Không... nghiêm trọng đúng không?"

Bác sĩ Du cắt bỏ phần băng gạc dư thừa nói: "Trốn kịp thời, não bộ không có vấn đề gì lớn, chỉ bị chấn động nhẹ thôi. Được rồi, tôi đã đặt thuốc ở đầu giường, cậu có thể thay thuốc cho ngài ấy."

"...Đầu sao giống bàn tay được, thay băng...." Thay băng vẫn cần nhờ bác sĩ, cậu còn chưa nói xong, đã có người nắm lấy tay Trình Án Thước, cậu quay người, thấy Đoạn Thanh Sơn đã tỉnh lại, đầu quấn băng nhìn cậu như kẻ ngốc.

"Thân thể ngài Đoạn rất tốt, tỉnh lại sẽ không sao. Ngoại thương thì đều không có gì khác biệt, chỉ cần thay băng và chú ý khử trùng, tôi đi đây."

Sau khi bác sĩ rời đi, Đoạn Thanh Sơn chỉ nhìn Trình Án Thước mà không nói gì. Trình Án Thước ngồi xuống một chiếc ghế dài cạnh giường, hỏi Đoạn Thanh Sơn: "Sao anh không nói gì? Bị đánh rồi mất trí nhớ à?"

"Tôi đang nghĩ, không biết nếu tôi chết thì em sẽ làm gì." Đoạn Thanh Sơn nắm lấy tay của Trình Án Thước, vuốt ve qua lại, "Em sẽ lập tức mang Trình Như Tư đi mà không thèm nhìn thi thể của tôi? Cứ thế không quay đầu mà rời đi? Hả? Trình Án Thước, hiện tại ngẫm đến, tôi khó chịu muốn chết."

Từ trước tới nay Đoạn Thanh Sơn luôn cường thế, bây giờ sắc mặt hắn tái nhợt nằm trên giường, thu lại móng vuốt hung ác, thân thể ốm yếu, nhìn rất dễ bị bắt nạt.

Nói ra lời nói này, đôi mắt đỏ hoe đặc biệt khiến người khác đau lòng, Trình Án Thước nhịn xuống xúc động muốn chạm vào mặt Đoạn Thanh Sơn, nhìn sắc đỏ kia, trầm mặc một lát, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không rời đi. Tôi không phải là người vong ân phụ nghĩa. Nếu anh chết, tôi sẽ đến dự đám tang và tặng anh một bó hoa. Tuy nhiên, tôi không muốn anh chết, nên anh hãy sống thật tốt đi."

Đoạn Thanh Sơn nhận được đáp án, trong lòng vui mừng đến mức đau đầu, hắn hơi giơ tay lên, đầy mong chờ nhìn Trình Án Thước nói: "Muốn ôm, cũng muốn hôn."

"Không hôn."

Đoạn Thanh Sơn đang mừng rỡ bị dội một gáo nước lạnh, cánh tay từ từ buông xuống. Trình Án Thước lúc này đứng dậy, cúi người áp vào người Đoạn Thanh Sơn, ôm lấy cổ hắn, "Có thể ôm một cái."

Là độ ấm và mùi hương của Trình Án Thước, cực kỳ thoải mái.

Đoạn Thanh Sơn quay đầu hôn lên má Trình Án Thước, mặt cậu đỏ bừng, đang định đứng dậy, nhưng hai tay Đoạn Thanh Sơn ôm chặt lấy cậu, ngăn cản cậu động đậy: "Trình Án Thước... Em thơm quá, để tôi ôm em thêm chút nữa nhé... A... Tôi đau, em đúng là có thể giảm đau, em thương tôi một chút, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hvan