Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Tiệc rượu có sự góp mặt của mọi tầng lớp giới thượng lưu, Đoạn Thanh Sơn đôi khi cảm thấy khó chịu với những bữa tiệc lộn xộn vĩnh viễn không bao giờ tham dự xong, nhưng hắn lại rất thích chúng.

Bởi Trình Án Thước của hắn lúc này sẽ bám chặt lấy hắn. Đoạn Thanh Sơn cảm thấy có lẽ mình bị bệnh, hắn hy vọng giấu Trình Án Thước vĩnh viễn trong biệt thự của mình, mãi mãi không gặp người, lại kỳ vọng cậu có thể công khai đi theo hắn, cho hắn cơ hội khoác vai và ôm eo cậu, nói cho mọi người biết — Trình Án Thước là của hắn.

Bản thân Trình Án Thước không thích những nơi đông người, cũng không khác gì một đứa ngốc kém xã giao. Cậu sẵn sàng đồng ý tới đây vì như vậy cậu mới có thể tránh xa khu rừng sắp nhấn chìm cậu.

Biệt thự xinh đẹp giam giữ cậu thật chặt, cậu cố gắng trốn thoát nhưng vẫn bị lạc trong rừng. Đoạn Thanh Sơn đưa cậu ra ngoài, bịt đôi mắt buộc cậu phải nép vào hắn, thậm chí cả hai tai cũng bị bịt kín. Đoạn Thanh Sơn quá coi trọng cậu rồi, cậu không chỉ ngu ngốc trong xã giao mà còn là đứa ngốc mù đường nữa.

"Khi nào sẽ kết thúc?"

Khi đến một nơi rộng rãi hơn, Trình Án Thước buông lỏng tay ra, cầm một ly sâm panh lên uống cạn.

Những dấu hôn trên cổ lộ ra theo động tác của Trình Án Thước, đôi khi Đoạn Thanh Sơn suy nghĩ, sao một người đàn ông lại có thể trắng đến như vậy, trắng đến mức khi hắn thấy cái gì trắng như vậy thì lại nhớ đến chiếc cổ thanh thoát trắng trẻo của Trình Án Thước. Hầu kết của cậu không thô to như của hắn, nhưng ở trên người cậu lại toát lên vẻ gợi cảm.

Đoạn Thanh Sơn nhìn hầu kết của Trình Án Thước lên xuống, lại nhớ tới đầu vú của cậu, hắn muốn xoa nó lớn hơn một chút, to hơn một chút, tốt nhất là phồng cao lên như hầu kết của cậu. Nếu hắn càng ra sức thì nước Trình Án Thước uống vào hẳn sẽ biến thành sữa trắng chảy ra từ đầu vú.

Trình Án Thước nắm lấy bàn tay đang sờ hầu kết cậu của Đoạn Thanh Sơn, lại hỏi, "Khi nào mới kết thúc?"

Đoạn Thanh Sơn tỉnh táo lại, nắm lấy tay Trình Án Thước, ấn lên khớp xương của cậu, nói, "Sớm thôi, em đói sao? Nếu vậy tôi dẫn em đi ăn."

"Tôi không đói, muốn ngủ."

Trình Án Thước không dám hành động thiếu suy nghĩ, để Đoạn Thanh Sơn nhéo ngón tay của mình chơi đùa hết lần này đến lần khác. Đoạn Thanh Sơn chưa bao giờ phân biệt hắn ở nơi công cộng hay là biệt thự riêng, chỉ cần hắn muốn làm, bất luận Trình Án Thước chạy trốn khỏi đám người trong khu rừng bạt ngàn thì cũng sẽ còn một con chó nịnh nọt cắn vào chân cậu, dâng hiến cậu cho Đoạn Thanh Sơn.

"Biết rồi, tôi gọi họ tìm phòng." Đoạn Thanh Sơn vui vẻ đủ rồi, buông Trình Án Thước ra, nhấc máy gọi di động.

Ánh mắt Trình Án Thước chuyển từ ngón tay bị nắm đỏ bừng sang người đàn ông tóc vàng mắt xanh trong đám đông đang vẫy chào cậu.

Là hắn.

Chính là hắn! Người đàn ông nước ngoài đã đánh gục cậu! Nếu không có hắn... nếu không phải hắn, tại sao hắn lại ở chỗ này, trong cái lồng khổng lồ này cậu vĩnh viễn không cách nào thoát ra được!

Trình Án Thước quay đầu nhìn thoáng qua Đoạn Thanh Sơn, hắn vẫn đang gọi điện thoại, yêu cầu rất cao, người ở đầu dây bên kia sợ hãi gật đầu liên tục, nói sẽ tìm một căn phòng phù hợp với tiêu chuẩn của Đoạn Thanh Sơn.

Trình Án Thước cắn chặt răng, sải bước về phía người đàn ông.

"Tới rồi à." Người đàn ông nói tiếng phổ thông rất chuẩn, kéo chiếc ghế bên cạnh ra, nói với Trình Án Thước, "Tới đây, ngồi xuống nói chuyện."

"Tôi không đủ kiên nhẫn để nói chuyện với anh." Trình Án Thước sờ sờ cái ghế, nó màu vàng, cũng là màu vàng xa hoa như cách bài trí của quầy tiếp tân, rất đẹp. Ngón tay trắng như tuyết của cậu xoa lưng ghế, lời nói đầy oán hận, "Chờ mày chết rồi, tao sẽ nói chuyện với mày."

Người đàn ông tóc vàng chưa kịp hoàn hồn sau những lời này, chiếc ghế đã được nhấc lên, thô bạo đập thẳng vào mặt hắn, khiến hắn ngã rạp xuống bàn. Tất cả những ly rượu được sắp xếp đẹp mắt đều đổ hết, chất lỏng màu vàng đỏ chảy tí tách dọc theo chiếc khăn trải bàn. Máu của người đàn ông cũng chảy ra, hòa lẫn với rượu.

"Mẹ nó! Mày có bệnh à? A... Chết đi... Tao muốn mạng của mày, tao mẹ nó muốn mạng của mày...!" Người đàn ông che mặt, cổ không cử động được trong giây lát vì bị thương, quỳ rạp trên mặt đất, chật vật mà gào rống.

"Vậy thì xem mày chết trước hay tao chết trước."

Trình Án Thước mặt vô biểu tình, xách ghế dựa lên, không nương tay chút nào hung hăng đập xuống.

"Trình Án Thước!"

Đoạn Thanh Sơn đẩy những người vây xem ra, nhìn thấy người mình đang tìm đang giơ cao ghế, vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn như sát nhân. Trong nháy mắt mơ hồ, hắn tưởng rằng hắn đang nằm dưới chân Trình Án Thước, máu tươi đầm đìa, sống chết phụ thuộc vào cậu.

Trình Án Thước dừng lại, do dự chỉ một giây, nhưng cậu vẫn đánh xuống. Khi còn cách nam nhân kia một sải tay, một viên đạn xuyên qua đám người bắn trúng vào lòng bàn tay Trình Án Thước. Chiếc ghế bị một phát súng khác hất văng sang một bên, rơi xuống bên chân người đàn ông.

"A... a!"

Cơn đau truyền ra từ lòng bàn tay khiến Trình Án Thước đổ mồ hôi, cậu dùng sức nắm lấy tay mình, nước mắt không kiềm chế được chảy ra, không ngừng tuôn rơi.

Lần sau nên trộm súng của Đoạn Thanh Sơn, một phát giết chết gã!

Đoạn Thanh Sơn đưa tay ôm người vào lòng, dùng giọng nói gần như run rẩy gọi điện thoại kêu người mang bác sĩ đến.

"Ồ, chú chim nhỏ này thật sự đã trèo lên được ngọn núi lớn rồi." Tang Văn Trạch cười vui vẻ, khẩu súng xoay tròn trong tay, bộ đồ màu xanh đậm khiến gã càng thêm văn nhã bại hoại, giả mù sa mưa đeo cặp kính gọng vàng, diễn ra trọn vẹn vẻ mặt người dạ thú. Gã ngồi xổm xuống mặt đất nhìn sắc mặt tái nhợt vì đau của Trình Án Thước, lúc này ham muốn ngược đãi của gã gần như đạt tới đỉnh điểm.

"Tang Văn Trạch! Mày muốn chết?!"

Đoạn Thanh Sơn nhanh như chớp bắn súng, còn không thấy rõ động tác hắn rút súng thì đã nghe thấy tiếng súng vang lên.

"Hừ..." Tang Văn Trạch ấn vào cái lỗ Đoạn Thanh Sơn vừa tạo ra trên vai gã, tiếng cười càng lúc càng mãnh liệt, "Đoạn Thanh Sơn, mày đoạt đồ vật của tao, sao mày không tự giác chút đi? Tao đối xử như nào với chim của tao, mày quản làm gì? Như thế đã không chịu nổi? Trình Án Thước..."

Tang Văn Trạch đột nhiên ghé sát vào Đoạn Thanh Sơn, giọng điệu vừa run vì đau vừa hưng phấn thoạt nhìn như kẻ điên, "Chân, tay, lục phủ ngũ tạng, thậm chí cái thứ bị mày chịch qua mẹ nó tao cũng muốn, Trình Án Thước, mọi thứ đều là của tao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hvan