Chương 38
Có rất nhiều cảm xúc ẩn chứa trong mắt con người, là tình yêu, là bày tỏ, là đấu tranh để không gục ngã trong lòng người khác. Đoạn Thanh Sơn hôn lên cổ Trình Án Thước, người trong lòng không ngừng tránh ánh mắt hắn. Đoạn Thanh Sơn không ngừng vuốt ve lấy lòng Trình Án Thước, dưới lòng bàn tay hắn là những đoạn xương đẹp đẽ và hấp dẫn.
Nếu Trình Án Thước duỗi thẳng người và Đoạn Thanh Sơn ấn xuống thêm nữa, hắn sẽ có thể nghe thấy tiếng tim cậu đang đập điên cuồng vì câu nói "Tôi yêu em" của mình. Trình Án Thước cong người lại với bộ ngực đầy dấu hôn, ôm chặt lấy hắn, tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc quanh quẩn bên tai Đoạn Thanh Sơn rất lâu.
Đoạn Thanh Sơn cắm sâu vào Trình Án Thước, tinh dịch dọc theo con cặc dưới ánh đèn đỏ rực trở lại bên trong cơ thể cậu, vài hạt mưa trắng đục ướt đẫm trên chiếc quần tối màu của hắn.
"Em bảo tôi nói chuyện, lo em sợ hãi, tôi nói tôi yêu em, nhưng tôi cũng sợ, em cũng nói đi, hiểu cho tôi nhé."
Đoạn Thanh Sơn quay đầu hôn lên gò má của Trình Án Thước, dọc theo gò má, hướng đến đôi môi mỏng của cậu. Ánh mắt Trình Án Thước muốn tránh đi lại bị vực nước đen không đáy bắt gặp hết lần này đến lần khác, rõ ràng là một vũng nước đọng, nhưng Trình Án Thước nhìn thoáng qua lại biến thành một đầm lầy, kéo cậu chìm xuống.
Trình Án Thước cào một vết dài trên vai Đoạn Thanh Sơn qua lớp áo, ánh sáng lạnh lẽo làm lóa mắt cậu, cậu tiến lại gần Đoạn Thanh Sơn: "Tôi lạnh."
Đoạn Thanh Sơn ôm người vào lòng, đôi chân trắng bóng quấn quanh eo hắn, cánh tay mảnh dẻ quàng qua cổ hắn, ôm người đi về phía cuối hành lang. Đi được một lúc, Trình Án Thước chìm xuống, rơi sâu vào dương vật Đoạn Thanh Sơn. Cậu run rẩy trèo lên, lại bị bước sải bước tiếp theo kéo xuống gốc cặc, tiếng rên rỉ bị kiềm chế của cậu không khiến Đoạn Thanh Sơn mềm lòng mà chỉ khiến hắn càng hiên ngang hơn.
Căn phòng này là nơi Đoạn Thanh Sơn cho người trồng cây, tầng này quanh năm đẫm máu, cần một số thực vật sống động. Cây lan điếu treo trên phòng leo từ góc phía đông dọc theo ngọn đèn sang tủ sách phía tây. Ở đây có đủ loại cây không tên, từ xanh nhạt đến xanh đậm mọc tự do, những đóa tường vi đủ màu sắc bò dọc sàn nhà đến chiếc giường lớn màu xanh đậm, trèo lên ga trải giường.
Căn phòng chen chúc, dưỡng khí và hương thơm hòa quyện vào nhau, làm say lòng tất cả sinh vật lạc vào nơi này.
Người chăm sóc hoa cỏ cắt bỏ khoanh tròn quanh mép luống, những chiếc gai được cắt bỏ, chỉ để lại những cành cong xoắn ốc phủ đầy hoa và lá nhỏ.
Đoạn Thanh Sơn đặt Trình Án Thước lên giường, cúi người đắp chăn mềm mại lên họ, chăn quá trơn, mỗi lần Đoạn Thanh Sơn va vào Trình Án Thước, chăn bông lại trượt ra một đoạn. Hắn dùng chân đè nó xuống, áp vào người cậu, dán lên môi Trình Án Thước mà hỏi: "Còn lạnh không?"
"Không... không lạnh..." Trình Án Thước nhìn thấy hoa trà màu vàng rượu tuyệt đẹp mọc ở đầu giường, bàn tay bị Đoạn Thanh Sơn nắm chặt động đậy, muốn chạm vào đóa hoa.
"Muốn sao?"
"Muốn." Trình Án Thước nhanh chóng trả lời.
"Tôi hỏi," Đoạn Thanh Sơn hôn lên gò má đầy mồ hôi của Trình Án Thước, "Em có muốn tôi không?"
Ánh mắt của Trình Án Thước từ chùm hoa chuyển đến khuôn mặt tràn đầy dục vọng của Đoạn Thanh Sơn. Bản thân Đoạn Thanh Sơn chính là hiện thân của dục vọng, từ cướp đồ của Tang Văn Trạch cho đến từng bước đạt được vị trí hiện tại, tất cả đều là tham vọng và ham muốn quyền lực của hắn. Mặt khác, Trình Án Thước lại là niềm đam mê thuộc về tình dục của hắn, muốn tới gần, muốn vuốt ve, muốn hôn môi, phải làm tình.
Đoạn Thanh Sơn nóng lòng chờ đợi câu trả lời, cái miệng Trình Án Thước thích nhất là câm lặng. Đoạn Thanh Sơn dùng sức đẩy vào vài cái, ngón tay của Trình Án Thước kẹp chặt ngón tay của hắn, Đoạn Thanh Sơn cũng bị cậu kẹp bên dưới. Tinh dịch của cậu bắn ra trên người Đoạn Thanh Sơn, dư vị sau khi lên đỉnh khiến mắt cậu mờ đi, đôi chân buông xuống thò ra khỏi chăn bông màu xanh đậm, giống như một mảnh cây dành dành thuần khiết.
Đoạn Thanh Sơn nắm lấy tay cậu, dẫn dắt hái một chùm hoa, cánh hoa rơi xuống trên khuôn mặt đỏ thẫm xinh đẹp của cậu, Trình Án Thước còn chưa kịp cảm nhận được bông hoa trong tay, Đoạn Thanh Sơn đã nhéo tay cậu một cái. Tay hắn ép chặt vào tay cậu, đóa hoa ở giữa bị đè áp, Đoạn Thanh Sơn cách cánh hoa rơi trên mặt cậu hôn xuống.
Ba cánh hoa đã rụng, Đoạn Thanh Sơn thích nhất cánh hoa thứ tư rơi bên môi cậu, chú chim trắng mang theo loài hoa hoang dã càng thêm diễm lệ. Đoạn Thanh Sơn muốn xâm chiếm, muốn công thành đoạt đất, muốn cắm rút đến khi hắn tiến vào người này hoàn toàn, trở thành chủ nhân khác của trái tim này.
Mặt trời đã lặn, chiếc đèn bàn được bao quanh bởi dây leo ở đầu giường tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, chiếu lên hai người trên giường đang toát mồ hôi và quấn lấy nhau. Màu trắng của làn da bị nhuộm thành màu hoa hồng bởi những nụ hôn. Những bông hồng bên giường cùng nhau sinh trưởng, những bông hồng trên mặt đất bị gió thổi bay, lắc đầu kiêu hãnh. Trên giường, một yêu tinh tuyết sắc đang dâng hiến, chảy ra mật ngọt.
"Trình Án Thước... phải nhớ yêu tôi." Đoạn Thanh Sơn cẩn thận hôn lên đôi mắt mệt mỏi của Trình Án Thước, mái tóc xoăn đè lên vai Trình Án Thước, áp vào chiếc cổ ngọc bích của cậu, thoáng rơi một giọt nước mắt: "Đừng quá muộn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro