Chương 35
Đoạn Thanh Sơn lập tức tức giận ném hộp y tế đi, cồn i ốt chảy ra, mùi hăng nồng khiến mọi người trong không gian kín càng thêm căng thẳng.
Trình Án Thước tựa hồ không chút nào bị ảnh hưởng, cũng không để ý Đoạn Thanh Sơn cởi quần áo, nhắm mắt lại nằm ở trên ghế, không muốn để ý đến hắn.
Trên giày da của Đoạn Thanh Sơn có vết phấn trắng, hắn nhìn mà sốt ruột, cúi xuống lau đi, càng lau càng thấy khó chịu, càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, hắn lại nhìn Trình Án Thước hỏi: "Rốt cuộc em là lão đại hay tôi là lão đại?"
Một khoảng tĩnh lặng. Những người phía sau thấy tình thế không đúng, lập tức đồng thanh đáp: "Anh Đoạn, là anh!"
"Không cho các người nói, câm miệng! Trình Án Thước nói!"
Trình Án Thước vẫn không trả lời, cậu thật sự rất giỏi khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn hết lần này đến lần khác. Nhưng dường như hắn không thể làm gì cậu, và hắn gần như cạn kiệt thủ đoạn.
Nước da trắng nõn của Trình Án Thước lộ ra ngoài, Đoạn Thanh Sơn nghĩ cách đối phó với cậu, nhìn rồi nhìn, hắn cảm thấy Trình Án Thước sẽ lạnh, liền lấy quần áo của Trình Án Thước mặc vào cho cậu, cài từng khuy một, sau khi quan sát kỹ, dường như cậu đã thực sự ngủ quên.
Đoạn Thanh Sơn dùng tay sờ lên mí mắt của Trình Án Thước nhưng cậu không có phản ứng, Đoạn Thanh Sơn nghiêng đầu, dựa vào vai cậu, trong lòng mang theo lửa giận mà ngủ.
Khi họ đến thành phố Khúc Hoa, Trình Án Thước vẫn bị bịt tai và che mắt. Đoạn Thanh Sơn không để ý đến sự từ chối của Trình Án Thước, bế cậu lên xe chuyên dụng. Mặc dù người trong ngực vẫn không để ý tới hắn, bầu không khí có chút xấu hổ, nhưng Đoạn Thanh Sơn vẫn không chịu buông ra, chỉ vì luôn muốn giữ Trình Án Thước ở bên cạnh mình. Sau một chặng đường gập ghềnh, cuối cùng cũng trở về biệt thự của Đoạn Thanh Sơn vào lúc tám giờ tối.
Trình Án Thước vừa xuống xe, cậu liền cởi bỏ những thứ cản trở thính giác và tầm nhìn của mình, rồi chạy đến chỗ Trình Như Tư.
Trình Án Thước muốn gặp Trình Như Tư, nhưng người gác cửa không nhận được mệnh lệnh của Đoạn Thanh Sơn, cũng không dám đáp ứng. Đoạn Thanh Sơn vừa xuống xe liền đi xử lý sự việc. Âu Nguyên nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Trình Án Thước, nói với người canh gác: "Không sao đâu, đó là em trai anh ấy, để anh ấy nhìn một cái."
Người gác cửa biết Âu Nguyên là cánh tay phải của Đoạn Thanh Sơn nên do dự một chút, cầm chìa khóa mở cửa.
Âu Nguyên muốn cùng Trình Án Thước đi vào, nhưng cậu lại nói không cần, cậu biết Trình Như Tư phản nghịch lại muốn giữ thể diện, nếu em ấy nhớ lại những chuyện này có lẽ sẽ rất khó chịu, cho nên càng ít người càng tốt.
Hiệu quả cách âm của ngôi nhà rất tốt, cửa vừa mở ra, những tiếng chửi rủa và tiếng khóc thút thít của Trình Như Tư lập tức ập vào mặt cậu.
Trình Án Thước bước vào trong, nhìn thấy một sợi dây xích rất chắc chắn treo trên cổ tay và mắt cá chân của Trình Như Tư, cho phép cậu di chuyển trong một phạm vi nhất định, nhưng nó cũng rất hạn chế.
Trên bàn trái cây tươi lăn khắp nơi, sữa đổ ra, sàn nhà sạch sẽ dính đầy chất lỏng nhớp nháp, Trình Như Tư cuộn tròn trên sàn, ôm đầu kêu la.
Trình Án Thước nhặt trái cây lên, ngồi xổm bên cạnh Trình Như Tư, đưa tay vén tóc cậu ra, khuôn mặt vốn rất giống cậu giờ trở nên gầy gò và xấu xí do lạm dụng ma túy. Trình Như Tư từng rất xinh đẹp, mang vẻ đẹp bất phân giới tính, còn Trình Án Thước thiên về vẻ nam tính và lạnh lùng nhiều hơn.
"Chỉ cần kiên trì một hoặc hai tháng là sẽ ổn thôi."
Trình Như Tư nắm lấy tay Trình Án Thước, ngước đôi mắt đỏ như máu lên, run rẩy nói: "Anh muốn giết tôi sao? Anh không muốn thấy cha mẹ đối xử tốt với tôi đúng không? Anh muốn giết tôi! Anh muốn giết em trai... anh trai muốn giết em trai... Ha ha... anh ơi... em khó chịu quá..."
Thời gian thanh tỉnh càng ngày càng ngắn, Trình Như Tư dường như cả ngày đều ở trong mộng, hoặc là đánh quái vật, hoặc là cùng người nhiều màu sắc nhảy múa, tỉnh dậy sẽ khóc, sẽ cảm thấy tuyệt vọng về bộ dáng của mình.
Trình Án Thước luôn được cha mẹ giáo dục phải chăm sóc em trai thật tốt, cậu cũng cảm thấy có lỗi với em, cậu càng quan tâm đến Trình Như Tư hơn cha mẹ mình, nhưng cậu không biết phải diễn đạt như thế nào, cậu luôn như vậy, im lặng làm mọi chuyện dù không nhận được bất kỳ phần thưởng xứng đáng nào.
Cậu lau sạch cặn thức ăn trên mặt Trình Như Tư, nói: "Đừng sợ, anh trai sẽ bảo vệ em. Chỉ cần chịu đựng, mọi chuyện sẽ sớm qua thôi."
Đôi mắt trống rỗng của Trình Như Tư dần dần tập trung lại, tiếng anh trai trong miệng Trình Án Thước dường như đang kích thích cậu. Cậu đột nhiên ngồi dậy và nhìn Trình Án Thước một cách hung dữ, Trình Án Thước sợ hãi đến mức đứng dậy định rời đi. Nhưng em trai điên loạn đã đi trước một bước tóm lấy cậu, sợi dây xích trói em trai vòng qua cổ cậu, lòng bàn tay cũng bị kẹp vào trong. Sợi dây xích dần dần co lại, đầu óc Trình Án Thước trống rỗng, dường như hai tay sắp bị đứt lìa cùng với cổ của chính mình.
"Anh... anh... lúc còn nhỏ, anh đánh em và bảo em đừng dùng dây thắt cổ mình. Khi còn nhỏ em không hiểu... em chưa bao giờ hiểu... bây giờ em biết rồi, anh à..." Trình Như Tư cười quái dị, đôi mắt sáng lên điên cuồng vì phấn khích bị mái tóc che đi, "Anh thích nó, anh thích cái này phải không? Được... em trai sẽ đưa cho anh, em trai đưa anh..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro