Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Trình Án Thước nắm chặt tay, nhưng Đoạn Thanh Sơn lại không trả lời cậu. Sự tức giận trong mắt hắn không rõ là tức giận với lời nói của Trình Án Thước hay là vì Tang Văn Trạch duỗi thẳng tay vào cạp quần của cậu.

"Nói như vậy, chim nhỏ... Tôi địt cậu ở đây được không? Dù sao Đoạn Thanh Sơn cũng không cần cậu. Trước đây tôi và hắn từng chịch cùng một người, bây giờ chẳng phải cậu cũng giống vậy sao? Đoạn Thanh Sơn là một con chó, người ta không cần, hắn lập tức tiếp được, thứ người khác muốn, hắn cũng muốn cướp, cậu có thấy ghê tởm không?"

"Thật kinh tởm, nhưng... anh cũng không hơn hắn bao nhiêu!"

Trình Án Thước giơ tay lên, bẻ cong cánh tay, đánh mạnh về phía sau, Tang Văn Trạch cảm thấy đau đớn liền buông tay ra, mặt đất trước mặt Trình Án Thước không bằng phẳng, chân cậu bị vấp, thẳng tắp ngã xuống.

Người của Đoạn Thanh Sơn đưa tay ra giúp đỡ, nhưng Đoạn Thanh Sơn liếc nhìn bọn họ, không cho phép bọn họ cử động. Hắn còn lo lắng hơn họ và càng muốn giúp cậu, nhưng bảo vệ tạm thời không phải là giải pháp lâu dài.

Trình Án Thước ngã mạnh, cánh tay bị đá va chạm vào nhiều nơi. Tang Văn Trạch bị chọc giận, lại giơ súng lên nhắm vào Trình Án Thước.

Đoạn Thanh Sơn chăm chú nhìn Trình Án Thước đã cởi bỏ tấm vải đỏ rồi đứng thẳng, sắp nhìn về phía hắn, hắn thấp giọng nói với người ở đầu bên kia tai nghe: "Bắn."

Tang Văn Trạch dường như đã nhận ra điều đó, thân hình nhoáng lên, không chút do dự bắn Trình Án Thước. Vào thời khắc quan trọng, Đoạn Thanh Sơn bắt lấy Trình Án Thước và nhanh chóng kéo cậu cho người của mình ở phía sau, họ bao vây cậu. Trong lòng Đoạn Thanh Sơn còn sợ hãi, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Trình Án Thước, cậu lạnh lùng nhìn hắn, so ra còn bình tĩnh hơn hắn.

"Không phải không cần sao? Đoạn Thanh Sơn, mày thật thú vị, thật thú vị!" Bàn tay của Tang Văn Trạch vẫn bị vết đạn làm xước, gã liếm tay, hung ác nhìn Đoạn Thanh Sơn: "Có bản lĩnh thì giết tao đi, vì Trình Án Thước, giết tao đi!"

"Muốn thì tao sẽ giết mày, nhưng bây giờ mày không thể chết được, tao lừa mày đấy." Đoạn Thanh Sơn thu súng lại, để Tang Văn Trạch cầm súng chĩa vào đầu hắn với vẻ mặt không chút sợ hãi, "Tao chưa chịch đủ đâu, mày biết rõ hơn tao Trình Án Thước là mặt hàng gì mà? Mày có thể không màng ngàn dặm xa xôi bắt cóc người ta bằng mọi cách, trong mười năm này, đây là lần thứ ba, phải không? Hai lần đầu tiên là mượn trong vài ngày rồi trả lại cho mày, nhưng Trình Án Thước, tao cướp được thì vĩnh viễn không trả lại."

"Mày muốn xé rách mặt với tao sao?"

"Không dám." Đoạn Thanh Sơn khiêu khích nhìn Tang Văn Trạch, "Mặc dù anh đã mất đi khí thế mười năm trước, nhưng tôi, một con chó chạy thoát khỏi tay anh, vẫn muốn sống thêm mấy năm nữa, vui sướng thêm vài năm nữa. Tôi không dám chống lại Tang Văn Trạch. Anh Tang, tha cho tôi đi, được không?"

Khi Tang Văn Trạch nổi tiếng trên đường phố, Đoạn Thanh Sơn chỉ là một con chó ngoan làm việc chăm chỉ dưới quyền gã. Chuyện trên đời khó lường, ai ngờ con chó trước đây này lại có dã tâm lớn như vậy, dám đứng ra chống lại gã.

Không cần biết Đoạn Thanh Sơn đang công khai hay lén lút chế giễu mình, nhưng nếu gã bị giết dễ dàng như vậy, đồ gã cướp được của Đoạn Thanh Sơn sẽ lập tức bị vạch trần trước mặt thiên hạ. Gã một đêm thành danh trên đường phố như thế nào thì dư luận sẽ dìm chết gã như thế ấy. Tang Văn Trạch là một kẻ biến thái, nhưng bề ngoài vẫn là một quý ông lịch lãm, thân sĩ và muốn thể diện.

"Tao không cẩn thận trêu phải chó, sao chó còn tức giận?" Tang Văn Trạch thu súng, trợn mắt nhìn Đoạn Thanh Sơn, "Đừng quên, mày thích cướp đồ, và tao cũng vậy. Thứ tao thích nhất chính là trong lòng có người, hoa đã có chủ, mẹ nó chơi như thế là thoải mái nhất."

Đoạn Thanh Sơn ra hiệu cho Âu Nguyên đang phục kích ở phía bên kia máy bay bỏ súng xuống. Tang Văn Trạch vỗ tay, vài chiếc xe địa hình từ trong rừng cây lao ra, người của gã ở phía bên kia rừng cây cũng chạy ra. Tang Văn Trạch quay lại nhìn Đoạn Thanh Sơn và Trình Án Thước, liếc một cái rồi nghênh ngang bỏ đi.

Đoạn Thanh Sơn sai người xử lý thi thể, sau đó gọi người lái máy bay, ôm Trình Án Thước lên, những người còn lại cũng lần lượt lên máy bay và lái xe đi dọc theo bờ biển.

Dọc đường Trình Án Thước vốn không để ý đến Đoạn Thanh Sơn, bây giờ lại lặng lẽ hô hấp như muốn hoàn toàn biến mất.

Đoạn Thanh Sơn bảo Âu Nguyên lấy hộp y tế ra, cởi từng cúc áo của Trình Án Thước, cậu ôm cánh tay mình, không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Đoạn Thanh Sơn rút tay người đang siết chặt tay mình, kéo ra cánh tay của Trình Án Thước: "Cũng không phải là chịch em ở đây, sợ cái gì?"

"Thời gian."

Trình Án Thước bỗng nhiên nói, Đoạn Thanh Sơn ngừng bôi thuốc, nhìn về phía Trình Án Thước: "Mấy giờ?"

"Đã đến lúc chán việc chết tiệt này rồi."

"..." Đoạn Thanh Sơn nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của Trình Án Thước, biết cậu đang tức giận, xoa tóc Trình Án Thước rồi nói: "Lửa đốt cháy cả tay tôi rồi, em có thể bớt giận trước được không?"

"Anh không cần dùng thủ đoạn thông minh như vậy lừa gạt người, anh muốn tôi làm gì? Buổi tối làm ấm giường, ban ngày trêu chọc Tang Văn Trạch?"

Đoạn Thanh Sơn mở mắt ra, nhẹ nhàng bôi thuốc lên người Trình Án Thước, nói: "Tôi nói rồi, em với những người khác không giống nhau."

"Là vì ​​dễ làm tình hơn? Bởi vì Tang Văn Trạch muốn tôi nhiều hơn? Tôi là một con người, không phải thứ mà anh dùng làm con bài mặc cả để đạt được nhiều lợi ích hay để ban thưởng cho bên mạnh hơn!"

"Em nói đủ chưa? Trình Án Thước, em có để ý đến tôi không?!"

Đoạn Thanh Sơn cũng đau lòng, Trình Án Thước để cho hắn cảm thấy bất an, rõ ràng cậu không muốn đối xử chân thành với người khác. Chân tình của hắn quý giá đến mức không ai có thể yêu cầu, nhưng Trình Án Thước lại không tin, lại còn giẫm nát nó.

Hắn niết vết thương của Trình Án Thước, kéo cậu đến trước mặt hắn, dùng lòng bàn tay to lớn nhéo cổ cậu, cảm nhận mạch đập trong lòng bàn tay, Đoạn Thanh Sơn cắn đôi môi tái nhợt của Trình Án Thước, tức giận cười khẩy: "Là lỗi của tôi, Đoạn Thanh Sơn không xứng với em, Trình Án Thước, nhìn tôi đi, tôi là một con chó, tôi phải không ngừng nịnh nọt và cướp bóc mới có thể nói đạo lý, mới có người thương hại... Trình Án Thước, cho tôi ôm một cái đi."

Lời nói đột nhiên chuyển hướng, phong cách thay đổi, những người ngồi phía sau sững sờ tại chỗ, Âu Nguyên giơ điện thoại di động lên, định quay lại về sau sẽ bắt chước phong thái của anh Đoạn, không ngờ sững sờ ngay tại chỗ.

Tại sao anh Đoạn lại mềm như bông như vậy? Đây là Đoạn Thanh Sơn?

Trình Án Thước nhìn người muốn ôm mình, ánh mắt lạnh lẽo, dày đặc hàn ý: "Không ôm."

Đoạn Thanh Sơn cho cậu quá nhiều viên đạn bọc đường đến mức cậu gần như không phân biệt được giữa thực và ảo, là hắn vừa mới buông tay ra, còn những lời hắn nói, dù là lời ngọt ngào hay là giao dịch hèn hạ và bẩn thỉu thì đều là lời của Đoạn Thanh Sơn nói xong liền làm theo. Trình Án Thước lấy lại một tia lý trí duy nhất, không nên tin hắn, Đoạn Thanh Sơn vĩnh viễn không đáng tin cậy, không nên bị lừa gạt, không nên bị dụ dỗ, cũng không rơi vào vực sâu một đi không trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hvan