Chương 32
Đoạn Thanh Sơn vừa mới giúp Trình Án Thước thay băng gạc, Âu Nguyên liền gọi điện thoại cho hắn, giọng điệu đầy thăm dò, sau khi hỏi rõ ràng Đoạn Thanh Sơn hiện tại đã tỉnh chưa, y cẩn thận báo cáo kế hoạch hành động tối nay cho hắn.
Đoạn Thanh Sơn cũng đã làm xong công tác chuẩn bị, tóm lại nếu đêm nay hắn không thể bình thường bước ra khỏi xuân yến, Âu Nguyên sẽ thay mặt hắn ra tay. Hàng hóa của Tang Văn Trạch được giấu rất kín, Âu Nguyên đã chặn vài lô, nhưng chúng vẫn nhanh chóng được vận chuyển đến các khu vực khác nhau trong thành phố.
Đoạn Thanh Sơn cau mày nói: "Đây không phải chuyện cậu có thể khống chế, cậu làm rất tốt, chúng ta dẫn các anh em đi nghỉ ngơi trước, chờ hừng đông lại nói."
Âu Nguyên thở phào nhẹ nhõm như được ân xá, mỉm cười chúc ngủ ngon với Đoạn Thanh Sơn. Hắn có chút khó hiểu, cho rằng tối nay Âu Nguyên có thể uống nhầm rượu giống hắn.
Trình Án Thước đã quấn chăn nhắm mắt ngủ, Đoạn Thanh Sơn cúp điện thoại, ném nó lên bàn đầu giường rồi leo lên giường ôm cậu vào lòng, nói: "Còn đau không?"
"...Không đau, ngủ đi." Trình Án Thước lười giãy dụa, nhắm mắt đáp lại hắn.
Đoạn Thanh Sơn nhìn chiếc chăn bông trên giường đã bị Trình Án Thước hoàn toàn quấn lại đè lên, hỏi: "Em giận à?"
"Tại sao tôi phải tức giận?"
"Bởi vì..." Đoạn Thanh Sơn bỗng nhiên đến gần Trình Án Thước, lông mi cậu run rẩy, cậu mở mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, "Tôi không bị hạ thuốc, tôi cố ý."
Trình Án Thước không muốn biết là thật hay giả, làm thì đã làm hết, bây giờ Đoạn Thanh Sơn lại một hai phải chọn, chính vì muốn làm cậu xấu hổ. Đoạn Thanh Sơn thật mẹ nó đê tiện.
Cậu lăn lộn trong vòng tay quấn chăn của Đoạn Thanh Sơn, xương nối từ cổ đến lưng lộ ra rõ ràng, nếu không trả lời câu hỏi của Đoạn Thanh Sơn, hắn sẽ quấy rối cậu làm cậu khó ngủ, nếu không ngủ sẽ bị mất ngủ, trời lại sáng mất.
Cậu rất sợ ban ngày, chỉ có ngủ vào ban đêm mới có thể khiến cậu cảm thấy an tâm. Trước đây, khi mở mắt ra vào bình minh, cậu sẽ nghĩ hôm nay tìm việc ở đâu và lo lắng về tương lai của mình. Hiện tại mở mắt ra, cậu tự hỏi liệu cậu có chết không? Liệu một ngày nào đó Đoạn Thanh Sơn có ngừng lôi kéo cậu làm tình không? Liệu hắn có nhân từ thả cậu đi không? Sẽ luôn chỉ có màn đêm, không cần lo chuyện sống chết, lo chuyện tương lai, chỉ ngủ một giấc thôi.
"Lại không nói? Trình Án Thước, em mắc chứng câm lặng gián đoạn à?" Đoạn Thanh Sơn thấy Trình Án Thước thực sự rất mệt mỏi, hắn cưỡng lại sự thôi thúc muốn hôn chúc ngủ ngon, quyết định lui về sau một chút, hôn cổ cậu và nói, "Ngủ ngon."
Trình Án Thước ngủ mơ mơ hồ hồ, ánh sáng ban ngày đầu tiên xuyên qua rèm cửa sổ, cậu quay đầu nhìn Đoạn Thanh Sơn vẫn đang ngủ trần truồng trên giường cả đêm. Trình Án Thước không biết xuất phát từ tâm lý gì, cậu kéo chăn bông bên dưới đắp lên người Đoạn Thanh Sơn, lật lại để đảm bảo hắn được đắp thật kín, sau đó cậu mới rúc vào trong chăn tiếp tục ngủ. Cho dù cậu coi Đoạn Thanh Sơn như anh trai mình hay là vô thức làm vậy, Trình Án Thước đều cảm thấy khó hiểu.
Khi Đoạn Thanh Sơn tỉnh lại, Trình Án Thước đang cuộn tròn trong lòng hắn ngủ ngon lành. Trình Án Thước ngủ rất thành thật, tư thế của cậu cơ bản giống với lúc đi ngủ ban đêm, đây chính là Đoạn Thanh Sơn quan sát nhiều ngày mới phát hiện ra. Chăn bông trên người hắn... là Trình Án Thước giúp hắn đắp lại.
Đoạn Thanh Sơn nhận ra điều này thì nụ cười trên môi thật lâu không thể ngừng, hắn ôm chặt người trong lòng, hạnh phúc quá nhiều như muốn trào ra từ lồng ngực.
Bởi vì vết thương ở chân của Trình Án Thước, Đoạn Thanh Sơn quyết định ở lại đây thêm một thời gian nữa, đợi vết thương của Trình Án Thước lành lại sẽ đưa người đi. Vừa lúc sự việc ở đây có thể được nắm bắt chi tiết hơn, việc hắn tiếp quản cũng ngày càng nhiều hơn.
Đoạn Thanh Sơn tuyệt đối yên tâm với Trình Án Thước. Có đôi khi vì an toàn, phía người mua trong email yêu cầu phải trả lời mấy chữ tiếng Anh, hắn cũng không rõ ràng lắm, hiển nhiên có thể dùng điện thoại di động tra, nhưng hắn nhất quyết muốn hỏi người đang đọc sách ở ban công. Hắn còn phát âm không chuẩn, hỏi Trình Án Thước vài lần cậu đã cau mày, bước nhanh tới, giật tài liệu viết cực kỳ xấu xí của Đoạn Thanh Sơn lên để đọc, sau đó phát âm nó một cách chính xác và nói cho hắn ý nghĩa.
Đoạn Thanh Sơn lần đầu tiên phát hiện, cho dù không làm tình, hắn vẫn sẽ cảm thấy người này thật sự thuộc về mình.
Những trận cãi vã nhỏ, một ngày ba bữa, ngủ trong vòng tay nhau, quá thoải mái.
Sau tuần thứ ba, vết sẹo trên chân Trình Án Thước cơ bản đã biến mất, chỉ còn lại một vết màu hồng nhạt.
Trình Án Thước nhìn người đang ôm chân mình, ý đồ muốn hôn mu bàn chân của cậu, hỏi: "Làm gì vậy?"
"Hôn có tác dụng trị liệu." Đoạn Thanh Sơn hôn lên vết sẹo, "Có thể chữa khỏi mọi thứ."
Oa, thực sự bái phục Đoạn Thanh Sơn. Bây giờ hắn không khác gì một tên đần.
Trình Án Thước vùng vẫy, đứng dậy mặc áo khoác vào, nhìn Đoạn Thanh Sơn nói: "Nếu anh lợi hại như vậy thì hôn chính mình đi, quên tôi đi, cứu tôi và cả anh."
Đoạn Thanh Sơn cười không ra nước mắt trước ý nghĩ kỳ quái của Trình Án Thước, mặc kệ cậu có giãy dụa hay không, hắn vẫn đưa tay chạm vào mặt Trình Án Thước nói: "Vậy hôn tôi đi, tôi sẽ quên em, thật đấy."
"...Đồ điên." Trình Án Thước đẩy tay Đoạn Thanh Sơn ra, thúc giục hắn: "Anh phải đi mà, không phải sao? Nhanh lên."
Trình Như Tư được đưa về nhà Đoạn Thanh Sơn trước, cậu phải xem em trai mình có ổn không, cậu thừa nhận Đoạn Thanh Sơn đối xử với cậu rất tốt, nên tin tưởng hắn, nhưng... Đoạn Thanh Sơn dù sao cũng khác với người thường.
Nếu hắn là một người bình thường... Mối quan hệ của họ chắc hẳn sẽ tốt hơn nhiều phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro