Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Đúng rồi, em trai đáng thương Trình Như Tư của cậu. Nếu không có Đoạn Thanh Sơn, người nhà cậu còn không quan tâm đến nó, con đường cai nghiện ma túy của nó sẽ kết thúc khi chưa kịp bắt đầu.

Trình Án Thước muốn gửi em trai mình đến một trung tâm cai nghiện ma túy, nhưng cha mẹ bao che cho con của họ vô cùng, sống chết không cho đi. Một khi đã bước chân vào đó, hàng xóm láng giềng sẽ biết chuyện nhà họ có một người con nghiện ngập ma túy.

Cái này không được, cái kia không xong, nhưng nếu không cho đi, Trình Như Tư sẽ có nhiều cách trốn thoát và tiếp tục dùng ma túy.

Đoạn Thanh Sơn là kẻ làm đủ mọi việc xấu, duy nhất không chạm vào ma túy, thậm chí còn chán ghét phương diện này.

Đoạn Thanh Sơn thích Trình Án Thước, đương nhiên nguyện ý lo liệu chuyện gia đình cậu. Hắn bắt Trình Như Tư nhốt vào phòng, mỗi ngày đổi người thay phiên nhau canh giữ, có người lo ba bữa cơm một ngày, cưỡng chế cai nghiện.

Trình Án Thước nói với cha mẹ cậu mình có người bạn là chuyên gia về lĩnh vực này có thể giúp đỡ họ. Nhưng người được gọi là chuyên gia của cậu lại đang là chuyên gia thich làm tình với cậu.

Rốt cuộc cậu cứu Trình Như Tư hay là giao thân cho Đoạn Thanh Sơn, cậu cũng không biết rõ ràng lắm.

Hôm nay Đoạn Thanh Sơn chuẩn bị đi dự tiệc rượu thương nghiệp, hắn đưa Trình Án Thước một bộ tây trang, muốn cậu đi cùng mình. Trình Án Thước thay quần áo xong, Đoạn Thanh Sơn đang thắt cà vạt được một nửa thì buông ra, dấu hôn trên cổ cậu lại bị một dấu hôn khác đè lên. Lưng cậu áp vào cửa kính sát đất, Trình Án Thước không có chỗ để bám vào, cuối cùng chỉ có thể khoác lấy vai Đoạn Thanh Sơn.

Những nụ hôn của Đoạn Thanh Sơn nhất định phải thấy máu, hắn thích Trình Án Thước nhất định phải có dấu ấn của hắn khắp nơi, vậy thôi.

"Đoạn Thanh Sơn, đừng gây sự nữa." Trình Án Thước đẩy Đoạn Thanh Sơn ra, vết cắn trên cổ hiện rõ, tơ máu theo động tác của cậu chảy xuống, một giọt lại một giọt tựa hồng ngọc.

"Gây sự? Gây sự gì vậy? Trình Án Thước, tôi muốn làm tình."

Đoạn Thanh Sơn lại ấn xuống, dùng đầu lưỡi nóng như lửa liếm sạch vết máu, há miệng cho Trình Án Thước thấy cái lưỡi đỏ tươi của mình, "Em nói xem, lấy máu của em ngưng tụ thành huyết châu rồi làm vòng tay cho tôi được không?"

Đồng tử của Trình Án Thước đột nhiên co rút lại, dùng sức bắt lấy ngón tay Đoạn Thanh Sơn. Vẻ hung dữ trong mắt hắn nhanh chóng tiêu tán, trở lại thành đôi mắt đen nhánh đong đầy yêu thương, "Trình Án Thước, em thật đáng thương, nhưng mà, tôi thích dáng vẻ hoảng loạn của em."

"Anh làm gì vậy? Thả ra... Thả tôi xuống!"

Trình Án Thước bị Đoạn Thanh Sơn đột nhiên bế lên, phía sau tấm kính trong suốt là một mảng xanh biếc vô tận, biển rừng xanh dâng trào cuồn cuộn, mang theo mùi vị đặc trưng của mùa hè xông thẳng vào đầu óc Trình Án Thước, cậu sợ hãi độ cao như vậy.

"Trình Án Thước, tôi hi vọng em là một chú chim."

Rừng núi xanh cần chim, cần có một chú chim trắng dễ thấy, khác hoàn toàn với màu xanh. Gió thổi rừng vang, phải có tiếng chim hót líu lo. Trình Án Thước là con chim duy nhất của Đoạn Thanh Sơn, hắn khóa lại và thưởng thức chú chim xinh đẹp trên tay.

"Hôn xong rồi đi, tôi biết chừng mực."

Đoạn Thanh Sơn nói, dùng lòng bàn tay dày rộng xoa ngực Trình Án Thước, ngón tay thon dài cởi bỏ cúc áo cậu, hôn dọc xuống từ xương quai xanh. Dưới xương quai xanh của Trình Án Thước có một khúc xương nhô ra, khi cậu căng thẳng không ngừng nâng eo lên, chiếc xương đòn ấy hiện ra rõ ràng.

Đoạn Thanh Sơn rất thích bộ xương cốt này, khi Trình Án Thước động tình, lớp da bao bọc lấy khung xương rất nhạy cảm, căng ra rồi co lại tựa như đang khiêu vũ.

Thế là hắn không chút do dự đưa khúc xương ấy vào miệng, lại cắn, lại liếm.

Dưới mông của Trình Án Thước có thứ đồ cứng rắn, Đoạn Thanh Sơn cố ý vô tình lấy nó cọ xát vào mông và đùi trong của cậu. Làn da của Trình Án Thước được bọc trong quần tây nổi hết cả da gà, da thịt nhạy cảm nhớ rõ độ ấm và sức lực của Đoạn Thanh Sơn, chúng vừa khát vọng lại vừa sợ hãi.

Trình Án Thước bất lực trước những phản ứng không tốt này, chỉ có thể buộc phải tiếp nhận, buộc phải hưng phấn, buộc phải đạt cực khoái. Đoạn Thanh Sơn vĩnh viễn bị mê hoặc bởi dáng vẻ này của Trình Án Thước, rõ ràng không chịu đựng được nhưng lại giả vờ dè dặt, lại không làm bộ tốt. Hắn có thể thấy dục vọng của hắn thiêu hủy lý trí của Trình Án Thước.

"Đủ rồi... Đoạn Thanh Sơn... Lại muốn bắn..."

Núm vú trước ngực Trình Án Thước bị chơi đùa đứng thẳng lên, ướt dầm dề nước.

Đoạn Thanh Sơn cũng sợ hắn lại làm ướt quần, liền dùng ánh mắt dâm tà hôn Trình Án Thước, đặt cậu xuống, đóng từng cúc áo một, lại thắt cà vạt lại rồi nắm lấy cổ tay Trình Án Thước, dẫn cậu ra ngoài.

"Muốn giấy." Trình Án Thước đứng lại, không đi theo Đoạn Thanh Sơn. Trước ngực cậu đều là nước miếng của hắn, cậu phải lau đi.

"Không được lau." Đoạn Thanh Sơn kéo người ra ngoài, nghiền ngẫm nhìn Trình Án Thước, cười nói, "Đó là mùi của tôi, em mà dám lau thì lần sau tôi sẽ bắn ngập tinh dịch vào lỗ đít em, một giọt cũng không được chảy ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hvan