Chương 28
Người được gọi là mèo con dựa vào bàn, mấy lần cố gắng chống đỡ, nhưng người nọ vẫn chỉ có thể yếu ớt nghiêng đầu, ngắt quãng nói: "Tang... Anh Tang nói... lấy Trình Án Thước trao đổi... thì đưa..."
"Lặp lại lần nữa, lấy ai?"
Đoạn Thanh Sơn đứng bên cạnh Trình Án Thước, đặt tay lên vai cậu, xoa xoa xương quai xanh trũng xuống của Trình Án Thước qua quần áo. Hắn muốn lấy một ly rượu vang đỏ, để rượu tràn ra từ trong miệng cậu xuống xương quai xanh tinh xảo, hắn muốn dùng xương quai xanh của Trình Án Thước làm ly rượu để uống, uống rượu, và uống Trình Án Thước.
"Trình... Trình Án Thước..."
"Trong tai mày giấu máy nghe trộm." Đoạn Thanh Sơn thu hồi cái tay đang vuốt quần áo của Trình Án Thước, chậm rãi đi về phía bàn, khẩu súng trong cổ tay áo trượt ra, áp vào tai mèo con, "Tang Văn Trạch, tôi biết anh có thể nghe thấy, nhưng chẳng phải thật đáng tiếc sao? Hôm nay tôi không có ý định thảo luận bất kỳ vấn đề lớn nào, mà tôi chỉ đến để nói với mọi người ở đây rằng, người của Tang Văn Trạch, đã bị Đoạn Thanh Sơn cướp đoạt!" Đoạn Thanh Sơn lại đặt súng lên tai mèo con, chọc chọc nó, cười nham hiểm: "Cái mà anh lấy được là tôi thương hại mà bố thí cho anh, việc làm ăn không có tôi sẽ cướp, không phải anh không biết rằng tôi giỏi nhất trong mấy việc cướp đồ này."
Vừa dứt lời, Đoạn Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía Trình Án Thước đang nhắm chặt mắt, không chút do dự bóp cò, con mèo con mới thở dốc đã bị súng bắn trúng đầu. Máu bắn tung tóe trên áo Đoạn Thanh Sơn, Đoạn Thanh Sơn vẫy tay, lập tức có người mang khăn tới. Hắn lau khô tay, ngẩng đầu nhìn đám người, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Các người cảm thấy hình phạt ngày hôm nay còn chưa đủ sao?"
"Anh Đoạn, bình thường anh không như vậy."
"Tôi còn chưa chơi nhiều đâu, lại bị người khác giết chết, không có hứng thú."
"Không phải anh bảo chúng em đeo xích cho nó sao? Anh chỉ động nó vài lần đã thôi, quá lãng phí kỹ năng trói buộc hoàn hảo của em."
Đoạn Thanh Sơn mỉm cười, ném lại chiếc khăn lên bàn, che đi khuôn mặt đầy máu: "Em ấy sợ, không chơi nữa."
"Anh Đoạn, tối nay anh có đến đó không?"
"Tiệc xuân?" Đoạn Thanh Sơn nắm lấy xe lăn nói: "Không đi."
"Phó giám đốc thành phố nói muốn tặng quà cho anh." Một người đàn ông mặc bộ vest lịch sự, đeo kính trên mặt nhìn có vẻ nghiêm túc, đứng dậy đưa điện thoại di động cho Đoạn Thanh Sơn, "Nam kỹ mà anh muốn lần trước đã được chọn ra từ hơn chục thành phố, anh thực sự không muốn đi xem sao?"
Đoạn Thanh Sơn nhấc điện thoại lên, bấm vào hình ảnh và nhìn vào, một thiếu niên có máu lai, thân hình mảnh khảnh và khung xương đẹp đẽ đang nhìn vào ống kính với đôi mắt ngấn lệ, các đường nét trên khuôn mặt lập thể rất ấn tượng, cả người được bao phủ bởi màu hồng, thoạt nhìn không tồi.
Trong lòng Đoạn Thanh Sơn đang suy nghĩ, xe lăn trong tay hắn cử động, Trình Án Thước từ trên xe đứng dậy, loạng choạng từng bước đi về phía trước.
"Anh Đoạn có để cậu đi không?" Có người đưa tay ngăn cản Trình Án Thước.
Trình Án Thước lạnh lùng nhìn người ngăn cản mình, nói: "Tránh ra."
Đơn giản như việc cậu phải đi vệ sinh vậy.
Trình Án Thước rất hoảng sợ, tim vẫn còn đập thình thịch, cậu buộc mình phải bình tĩnh lại, không thể nhìn người trên bàn nữa, cũng không được ngửi mùi máu.
Không biết khi nào Đoạn Thanh Sơn mới cho phép rời đi, cậu dựa vào trực giác mà đứng dậy, cậu không biết người trong điện thoại của Đoạn Thanh Sơn có phải giống như những người chết không nhắm mắt trên bàn hay không. Những người này chết sau một đêm là thứ khác xa với cuộc sống của Trình Án Thước, cậu sắp bị nhấn chìm trong mùi hôi thối kỳ dị của đồng tiền, quyền lực và bóng tối này.
"Anh Đoạn..."
Đoạn Thanh Sơn đưa tay ra hiệu mình đã nhìn thấy, đi về phía Trình Án Thước, cúi đầu nhìn thiếu niên đang hơi nhón chân vì đau, giơ bức ảnh trong tay lên, đặt trước mặt Trình Án Thước: "Em mà bước ra khỏi cánh cửa này, tối nay tôi sẽ ngủ với nó."
Trình Án Thước ghét những trò đùa nhàm chán của Đoạn Thanh Sơn, gật đầu nói: "Ừ, cậu ấy rất đẹp, hơn tôi nhiều."
"Ha ha ha..." Những người ngồi trên sô pha không hẹn mà đồng thời bật cười, cười nhạo anh Đoạn cũng có lúc phải ăn mệt.
"Quên đi, anh Đoạn, mau đi ngủ với người khác đi. Tôi thấy chú chim này một chút cũng không muốn ngủ trên giường của anh chút nào, ha ha ha..."
Đoạn Thanh Sơn không để ý tới lời nói của họ, nhìn đôi chân bắt đầu lảo đảo đứng nhón chân trái phải, hắn ném điện thoại về phía sau, người đưa điện thoại cho hắn vội vàng đưa tay ra đỡ, Đoạn Thanh Sơn quay lại nhìn bọn họ: "Tôi sẽ dự tiệc xuân. Lát nữa cho người đón tôi."
Đoạn Thanh Sơn nói xong liền đi vòng qua trước mặt Trình Án Thước, trước mắt bao người, cúi người xuống chờ Trình Án Thước leo lên.
Trình Án Thước vẫn không cho Đoạn Thanh Sơn mặt mũi: "Tôi có thể tự mình rời đi."
Cậu cũng là đàn ông mà, sao cứ phải hôn rồi cõng trên lưng?
"Nếu không lên, hôm nay em sẽ ở lại đây với xác chết. Đợi tôi chịch người khác trở về, lại ở đây làm tình với em tiếp, tùy em lựa chọn."
"...Đê tiện hạ lưu." Trình Án Thước nói, vòng tay ôm lấy cổ Đoạn Thanh Sơn.
Người bạn đồng hành này thật phi thường.
Mọi người chợt cảm thấy tâm mình như gương sáng.
Đoạn Thanh Sơn đưa người ra khỏi biệt thự, nhưng chưa đi được mấy bước, Trình Án Thước chật vật giãy giụa leo xuống, ôm lấy cây quý mà Đoạn Thanh Sơn mua ở đâu đó, nôn mửa tối tăm mặt mày.
Cậu cảm thấy rất khó chịu, bụng cồn cào, đầu óc tràn ngập hình ảnh người đàn ông chết với máu chảy ra từ mắt. Đủ loại kích thích khiến cậu nghẹn ngào, nước mắt không vâng lời chảy xuống.
Đoạn Thanh Sơn vỗ lưng, đưa nước và khăn giấy cho cậu. Lần sau tốt nhất không để Trình Án Thước nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, hắn nghĩ.
"Anh cố ý..." Trình Án Thước đã nôn đủ rồi, quay đầu dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn Đoạn Thanh Sơn, "Hăm dọa... uy hiếp... lợi dụng tôi... Tang Văn Trạch muốn tôi, anh cũng muốn tôi... để tôi làm người được không? Đoạn Thanh Sơn... đừng làm thế với tôi."
Đoạn Thanh Sơn nhìn những giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Trình Án Thước, hắn có chút ngơ ngác, nhìn hồi lâu mới đưa tay lên lau, Trình Án Thước cũng không trốn tránh, Đoạn Thanh Sơn lau nó đi, nhẹ giọng nói: "Lần sau sẽ không, về sau không bao giờ đến nữa."
Trình Án Thước vẫn buồn bã nhìn hắn, Đoạn Thanh Sơn vòng tay ôm lấy Trình Án Thước, cúi đầu hôn lên mắt cậu, nói: "Trình Án Thước, tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ không chọc em khóc đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro