Chương 27
Hẻm Nam là một khu vực không được quản lý, chết chóc ẩn giấu ở ngã tư giao nhau giữa thành phố mới và thành phố cũ, ngoài bọn xã hội đen, kẻ đến đây càng nhiều hơn là những người liên lạc từ các ngành nghề khác nhau làm việc bán mạng cho ông chủ của họ.
Cảnh sát không thể kiểm soát nó, còn chính phủ không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào, đây là nơi tập hợp tất cả các thế lực tà ác.
Họ chỉ công nhận Đoạn Thanh Sơn là người đứng đầu ở đây.
Trình Án Thước không xuống xe, nhưng Đoạn Thanh Sơn lại không đồng ý. Người ở đây bốn phương thông suốt tin tức, Trình Án Thước ở trong tay hắn, hắn cần tất cả mọi người trên đường đều biết Trình Án Thước thuộc về Đoạn Thanh Sơn. Hắn muốn họ biết rằng nếu muốn nhờ Đoạn Thanh Sơn giúp đỡ, khi Trình Án Thước gặp nạn mà Đoạn Thanh Sơn không thể bảo vệ cậu, họ cần thức thời giúp đỡ.
Chỗ tốt có, chỗ hỏng cũng có.
Đoạn Thanh Sơn lúc này tương đương với việc cúi đầu dưới nòng súng của kẻ đang để mắt tới mình. Là bí quá hóa liều, hắn muốn bảo vệ Trình Án Thước, nhưng cũng lợi dụng cậu.
Đoạn Thanh Sơn cần phải tăng cường xung đột giữa hắn và Tang Văn Trạch, tham vọng của hắn không ít hơn Tang Văn Trạch.
Đoạn Thanh Sơn dùng sức ôm Trình Án Thước vào trong lòng, dẫn cậu đi vào một con hẻm đầy hình vẽ bậy đầu lâu.
Trình Án Thước vẫn luôn cho rằng khu vực này là nơi hoang vu, nhưng cậu theo Đoạn Thanh Sơn đi vào, rẽ trái rẽ phải, đi ngang qua sân văn hóa nhỏ, đi ngang qua đủ loại người ngồi xổm trên mặt đất hoặc dựa vào tường, khói bay mù mịt quay mấy tên côn đồ, lại đi qua một tảng đá có hình thù kỳ lạ, bên trong sừng sững mấy biệt thự cao cấp.
"Anh Đoạn, người ở bên trong."
"Ừ, dẫn đường."
"Anh Đoạn, anh có muốn người trong lòng..."
Đoạn Thanh Sơn cúi đầu nhìn thiếu niên đang giả vờ ngủ, buồn cười lắc đầu: "Tôi có thể, nếu có xe lăn thì đẩy qua đây, gần đây em đi lại khó khăn."
Người dẫn đường lập tức đồng ý: "Sẽ thu xếp ngay ạ."
Đoạn Thanh Sơn theo người vào nhà, xe lăn nhanh chóng được đẩy tới. Đoạn Thanh Sơn đặt người xuống, Trình Án Thước lúc này mới mở mắt ra. Hắn nhẹ nhàng sờ lên mặt Trình Án Thước: "Lại bắt đầu không để ý người ta? Vậy thì đợi chút... Tốt nhất em nên im lặng, nếu không, chúng ta làm tình trước mặt họ, bọn họ chắc chắn chưa bao giờ nhìn qua... cảnh tượng khiêu dâm sống động như vậy."
Trình Án Thước kéo tay Đoạn Thanh Sơn ra, không để ý tới hắn, không hề động lòng trước lời nói của hắn.
Thật là đáng xấu hổ. Trình Án Thước đã lớn như vậy, trong trí nhớ của cậu, cha mẹ chưa bao giờ ôm cậu đi xa như vậy. Bây giờ cậu đã lớn, còn bị một người đàn ông mang đi xa như vậy khiến cậu hoàn toàn xấu hổ muốn tìm cái lỗ mà chui vào.
Đoạn Thanh Sơn đẩy Trình Án Thước vào trong, bên trong có người đi ra đón hắn, Đoạn Thanh Sơn không đợi người khách khí, trực tiếp hỏi: "Hắn còn sống không?"
"Còn sống nhưng luôn im lặng, giả vờ chết."
"Ha ha... Miệng thật cứng, bị Tang Văn Trạch hạ cổ rồi? Quyết tâm như vậy sao?"
Khi đến đại sảnh, bên trong đã có một vòng người ngồi. Khi nhìn thấy Đoạn Thanh Sơn, mọi người đều chào hỏi và trao đổi sôi nổi.
Đoạn Thanh Sơn ngồi vào sô pha, đặt Trình Án Thước ở bên cạnh, tựa người về phía sau nói: "Lạc Sinh, dẫn người tới đây."
"Vâng."
Những người còn lại nhìn về phía Trình Án Thước, bọn họ thấy Đoạn Thanh Sơn cũng không giới thiệu, ấp ủ đã lâu, có người nói: "Anh Đoạn, vị này là?"
Đoạn Thanh Sơn ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn Trình Án Thước, nói với bọn họ: "Trình Án Thước, bạn đồng hành của tôi."
Bạn cùng giường? Một người bạn đồng hành để sống cùng? Hay một người bạn đồng hành mà hắn thực sự yêu thương?
Những người phía dưới gãi đầu, không hiểu điều này có ý nghĩa gì.
Trình Án Thước dường như luôn không có hứng thú, hoặc là cúi đầu nhìn ngón tay, hoặc là nhìn về phía trước, giống như không thể ai vào mắt.
Đoạn Thanh Sơn thích cách cậu giả vờ bình tĩnh, càng nhìn càng thấy Trình Án Thước đặc biệt.
Trình Án Thước không trụ được mấy phút. Sợi xích lần lượt quấn quanh thân thể trần trụi của một thiếu niên, bộ phận sinh dục của người nọ đầy máu, một sợi xích sắt rỉ sét thọc vào lỗ đít tựa như có đuôi, nặng nề bị ném xuống bàn hội nghị trước mặt Trình Án Thước, nhìn qua chỉ mới mười bảy mười tám tuổi.
Người đó cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Trình Án Thước, miệng rên rỉ.
Tim Trình Án Thước vọt lên cổ họng, tất cả giác quan đều không cảm nhận được gì, chỉ có thể nghe được trái tim sợ hãi đập thất thường của chính mình, như muốn nhảy ra khỏi ngực.
"Mèo con, mày thật sự không nói sao?"
Đoạn Thanh Sơn đứng dậy, đeo găng tay người bên cạnh đưa cho, túm tóc người nọ nhấc lên, buộc phải nửa quỳ, ngước mắt nhìn hắn.
Người bị gọi là mèo con bướng bỉnh nhìn Đoạn Thanh Sơn lắc đầu.
Đoạn Thanh Sơn khẽ cười khẩy, theo sống lưng của hắn đi xuống, sờ sợi xích sắt nối với hậu môn rồi rút ra, mèo con lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết. Trình Án Thước nhìn thấy sợi xích sắt rỉ sét rơi xuống, máu chảy ra. Những ngón tay trên chân cậu ôm chặt đầu gối, quay đầu đi không nhìn.
"Tang Văn Trạch để mày tới trộm tin tức, tốt nhất là lập tức giao cho tao, nếu không..." Đoạn Thanh Sơn nhéo gáy người nọ đập mạnh xuống bàn, mèo con yếu ớt đá chân, trợn mắt há hốc mồm. Thấy người sắp tắt thở, Đoạn Thanh Sơn ngồi xổm xuống vịn vào bàn, đôi mắt đen láy khiến người ta rùng mình, "Sợi xích trong lỗ đít mày sẽ mọc ra từ miệng đấy."
Mèo con hấp hối, khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh cầu xin: "Ư... ưm...!"
"Xé băng dán, để nó nói."
"Vâng."
Đoạn Thanh Sơn cởi găng tay, quay trở lại ghế sô pha, nhìn thấy Trình Án Thước đang sợ hãi, sắc mặt tái nhợt thì cười lạnh, đưa tay ra nắm lấy tay Trình Án Thước, duỗi thẳng từng ngón tay, để lòng bàn tay tiếp xúc với tay hắn, cúi người nhìn cậu: "Trình Án Thước, em sợ sao?"
Trình Án Thước cụp mắt xuống nhìn người đàn ông quen làm những việc này, vẻ mặt bình tĩnh, tế bào trong cơ thể đều run rẩy, nhưng cậu vẫn cứng cổ, kiêu ngạo nói: "Không sợ."
Đoạn Thanh Sơn nhìn Trình Án Thước cắn đến chảy máu môi, đưa tay sờ sờ: "Vậy để tôi chơi hết mình, được không?"
"Đừng làm thế."
"Tại sao? Em không sợ mà?" Đoạn Thanh Sơn lại muốn đứng dậy.
Trình Án Thước túm chặt áo của hắn, cắm cả vào trong thịt của Đoạn Thanh Sơn, chỉ nghe thấy cậu nói: "Tôi sợ."
"Đoạn Thanh Sơn, tôi sợ." Trình Án Thước theo bản năng sợ hãi khẩn trương lặp lại.
"Được." Đoạn Thanh Sơn vô cùng hài lòng, cúi đầu ôm lấy Trình Án Thước, ép cậu ngẩng đầu lên hôn hắn, "Hôn rồi, không sợ nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro