Chương 21
Vòng eo của Trình Án Thước bị hóp sâu, cánh tay đỡ lưng ghế của cậu không chống nổi nữa. Đoạn Thanh Sơn buông cánh tay khác bị hắn giữ phía sau ra, thay vào đó hắn vòng tay ôm chặt lấy cả người cậu, khiến cậu không thể động đậy, chỉ có thể đung đưa theo nhịp thúc đẩy của hắn, cảm giác như đang trôi dạt trên biển.
"Anh buông tay ra... ha..."
Khuôn mặt Trình Án Thước cọ vào vải, đỏ như bị mặt trời thiêu đốt.
Muốn bắt lấy mặt trời.
Bắn rơi mặt trời diễm lệ đang luân chuyển trong buổi chạng vạng.
Đoạn Thanh Sơn nghe lời buông lỏng tay ra, toàn thân cậu lập tức sụp xuống, dương vật của hắn dễ dàng đưa vào tận trong cùng, vì nó vừa to vừa dài bên điểm mẫn cảm của cậu liên tục bị cọ xát, bé chim của Trình Án Thước bắn tinh dịch tung tóe, chậm rãi chảy xuống nơi ghế ngồi.
Đoạn Thanh Sơn muốn hôn Trình Án Thước, nhưng tư thế này không dễ hôn, hắn bóp vào eo cậu để lại dấu tay, kéo ra sau rồi đột nhiên đẩy về phía trước. Trình Án Thước thở dốc kịch liệt, Đoạn Thanh Sơn đã bắn ra đống con cháu, cậu cố đè nén tiếng rên rỉ nhưng chúng vẫn phát ra ít nhiều.
Đoạn Thanh Sơn rút dương vật ra, ngồi sang một bên, chim bự vẫn dựng đứng, duỗi tay kéo người đang xụi lơ vào lòng, khiến cậu đối mặt với hắn. Đoạn Thanh Sơn không cắm vào, hắn chỉ bẻ cánh mông Trình Án Thước ra mà nhẹ nhàng ma sát.
Trình Án Thước đặt hai tay lên vai Đoạn Thanh Sơn, đầu cúi xuống, cậu vừa mới chạy một đoạn đường xa như vậy, giờ đây rất mệt mỏi. Cậu hít thở mấy hơi, mông đau nhức vì bị Đoạn Thanh Sơn véo, cậu lúc này mới từ từ nâng mắt lên, mồ hôi trượt xuống theo sống mũi thanh tú. Đôi mắt đen nhánh của Đoạn Thanh Sơn vẫn luôn nhìn cậu, hai người bốn mắt nhìn nhau, gợn sóng trong mắt hắn càng lộ rõ, tựa hồ như muốn nói tôi đợi em mời lần nữa.
Làm tình phải tôi đến anh đi, anh tình tôi nguyện.
"Mông đau." Tay Trình Án Thước ấn vào cơ bắp của Đoạn Thanh Sơn, nói với hắn.
Đoạn Thanh Sơn nhếch mép cười, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Thì không làm nữa." Trình Án Thước cố gắng hết sức kiềm chế sự run rẩy do Đoạn Thanh Sơn mài mông mình gây ra, vẻ mặt nghiêm túc tựa như Đoạn Thanh Sơn là kẻ duy nhất có dục vọng cháy bỏng, cậu thờ ơ lạnh nhạt không có ý muốn dập tắt ngọn lửa trên núi.
"Sai." Dưới ánh mắt của Trình Án Thước, Đoạn Thanh Sơn dùng răng cắn núm vú của cậu, "Muốn cắm vào sẽ không đau đâu."
Trước khi Trình Án Thước định thần lại sự xấu hổ khi Đoạn Thanh Sơn cắn vú mình, thứ mầm mống to lớn đã ướt đẫm dâm dịch kia đã phóng vào lỗ sau của cậu.
"Chảy ra rồi." Đoạn Thanh Sơn tiếp tục liếm mút bộ ngực đang run run, ngước mắt lên như muốn trưng cầu ý kiến, "Phải bắn tinh vào mới lấp đầy được phải không?"
Ý muốn ngậm chặt miệng của Trình Án Thước bị hắn thấy được, hắn đỡ cây gậy thịt của mình, ấn Trình Án Thước ngồi xuống đến cùng.
"Sâu..."
"Càng sâu thì em càng sướng chứ sao." Đoạn Thanh Sơn cúi xuống, thấy bé chim của cậu đang rung rinh đứng lên, hắn duỗi tay sờ vào nó, "Chỉ dựa vào mặt sau em cũng có thể bắn mà."
Trình Án Thước lại muốn quay đầu đi, cậu không muốn cái miệng rên rỉ không kiềm chế được và khuôn mặt đỏ bừng đối diện với Đoạn Thanh Sơn, nhưng hắn chưa bao giờ để cậu như ý. Cậu không cho Đoạn Thanh Sơn nhìn, hắn càng phải nhìn, bao gồm bộ dáng bắn tinh mê người của cậu.
Đoạn Thanh Sơn nắm cằm Trình Án Thước bắt cậu hôn môi với hắn.
Đôi môi nứt nẻ của cậu bị Đoạn Thanh Sơn liếm ướt, đầu lưỡi bị hắn kéo ra khỏi miệng, ở bên ngoài dây dưa với nhau. Cánh tay vốn dĩ đặt trên vai hắn không còn cách nào khác, đành phải treo chặt vào cổ Đoạn Thanh Sơn. Mười ngón tay Trình Án Thước đan chặt vào nhau, điều này càng làm hắn càng được một tấc lại muốn tiến thêm một bước. Cậu bị hắn hôn ngửa cả người ra sau, nước miếng rơi ra nhỏ xuống bụng dưới của Trình Án Thước, lúc này hắn mới buông cậu ra. Nhìn người đang không ngừng thở dốc, eo hắn nhân cơ hội càng đỉnh càng nhanh, cậu bị dập liên tiếp làm bé chim lại hộc nước dâm đứt quãng.
Đoạn Thanh Sơn ngả người về sau dựa vào ghế, toàn thân cậu bị bắt dán theo áp vào cơ thể hắn, mái tóc mềm mại chạm vào cằm hắn. Của quý của Đoạn Thanh Sơn được tầng tầng thịt dâm quấn chặt, Trình Án Thước muốn chống người dậy nhưng cuối cùng vẫn là không còn sức, chỉ có thể ghé vào người hắn không ngừng rên rỉ, không ngừng đạt khoái cảm cao trào.
Bên ngoài xe đột nhiên có tiếng động, có người nói chuyện với nhau.
"Sao xe của anh Đoạn lại ở đây?"
"Anh Đoạn có trong xe không? Thử gọi điện cho anh ấy xem?"
"Anh Đoạn!"
Trình Án Thước tỉnh táo lại trong nháy mắt, cậu tự mình bịt kín miệng, ngửa đầu mở to đôi mắt thường ngày lãnh đạm, giờ đây lại toát ra vẻ đáng thương cầu xin Đoạn Thanh Sơn. Hắn bị cậu kẹp thật chặt, thiếu chút nữa đã thất thủ bắn ra.
"Tôi sẽ không dừng lại." Đoạn Thanh Sơn nói, càng đẩy đưa mạnh hơn, nghiêng đầu hôn lên hàng mày của cậu, "Nhưng không phải là không thể thương lượng, nếu em hôn tôi, tôi sẽ suy xét lại."
Đoạn Thanh Sơn vừa nói xong, Trình Án Thước ôm mặt hắn, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ xuống.
Đoạn Thanh Sơn mê mẩn ngắm khuôn mặt Trình Án Thước trong gang tấc, để cậu cạy khớp hàm mình, dùng đầu lưỡi của hắn ngăn lại tiếng rên dâm đãng.
Kẻ xấu thích nhất làm gì, còn không phải là đùa bỡn người khác sao?
Trên mặt Đoạn Thanh Sơn thỏa mãn, phía dưới lại chơi trò vô lại, một lần lại một lần nện Trình Án Thước không ngừng run rẩy.
"Anh..." Trình Án Thước sợ mình không nhịn được tiếng rên sẽ bị người bên ngoài nghe thấy, cậu nói được một chữ rồi lại cúi đầu hôn hắn tiếp.
Đoạn Thanh Sơn cực kỳ hài lòng, đắc ý dào dạt nhướng mày, bàn tay trên eo cậu trượt xuống mông xoa xoa mấy cái, lại ấn vào đùi cậu. Hắn thở dốc bắn tinh dịch vào nơi sâu nhất trong Trình Án Thước. Cậu ôm cổ hắn, tiếng rên rỉ không thể che dấu vẫn thoát ra ngoài.
"Đừng nghe lén." Đoạn Thanh Sơn vuốt ve tấm lưng thanh thoát trắng trẻo của Trình Án Thước, cảm thấy rất vui sướng, "Anh Đoạn của cậu bắn, bắn vào động dâm của Trình Án Thước."
Quả nhiên, những người bên ngoài xe tránh xa cái xe ra, lúc chạy đi còn quay lại hô to, "Con cặc của anh Đoạn quá to!"
"Có thể... nhìn thấy sao?"
Đoạn Thanh Sơn không bỏ qua, chọc dương vật vào bên trong cậu mấy cái, đưa tay gạt đi mái tóc đẫm mồ hôi của Trình Án Thước, cười nói, "Tôi không đành lòng để họ thấy em, không nhìn thấy đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro