Chương 17
Trình Án Thước được Đoạn Thanh Sơn vây trong lòng, dưới hơi nước mờ mịt trong phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Những cây xanh dây leo trên mặt kính không thể nhìn lén khung cảnh gợi tình bên trong, đung đưa dữ dội do gió thổi qua ô cửa sổ nhỏ.
Khi Đoạn Thanh Sơn đưa ngón tay vào, Trình Án Thước đã quá suy yếu, cậu cho rằng Đoạn Thanh Sơn còn muốn nữa liền ôm lấy cánh tay hắn, nhẹ giọng cầu xin, "Xin anh... tôi không thể..."
Đoạn Thanh Sơn moi tinh dịch hắn vừa bắn vào ra, dùng ngón trỏ cái và ngón trỏ kéo căng miệng lỗ còn đang run rẩy, nghe được những lời này của Trình Án Thước, hắn liếm vành tai cậu rồi nói, "Em dùng giọng điệu này nói với tôi, chẳng phải là xin bị địt à?"
Trình Án Thước thật sự không hiểu được tính tình của Đoạn Thanh Sơn, cậu ngậm miệng, dựa vào ngực hắn nhắm mắt lại.
"Nhưng dù em có làm gì đi nữa thì tôi đều muốn địt em, ngày ấy em nhìn về tôi cầu cứu đã nên nghĩ tới."
Đoạn Thanh Sơn hôn lên cần cổ như ngọc thạch của Trình Án Thước, lau người sạch sẽ cho cậu rồi ôm người ra khỏi phòng tắm.
Trình Án Thước thấy Đoạn Thanh Sơn không muốn tiếp tục liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn kéo chăn qua cho cậu, đắp kín từ chân đến cổ, có chút nóng, nhưng cậu không có sức lực đẩy ra. Trình Án Thước vừa muốn nhắm mắt thì Đoạn Thanh Sơn nghiêng người hôn lên môi cậu, nhìn cậu nói, "Ngủ đi, tôi không làm nữa đâu."
Trình Án Thước không rõ lòng phòng bị của cậu đối với Đoạn Thanh Sơn là như thế nào. Tang Văn Trạch muốn động vào cậu, cậu liền dùng bình hoa đập đầu y. Đoạn Thanh Sơn muốn chạm vào cậu thì cậu lại muốn chạy trốn, nhưng không thể phản kháng lại. Không có nguyên nhân nào khác, chỉ bởi hắn cướp được cậu từ tay Tang Văn Trạch.
Cướp về tay không thể nói là cứu người, nhưng Trình Án Thước không thể không cảm kích hắn, ít nhất Đoạn Thanh Sơn sẽ đối xử với cậu tốt hơn một chút, chỉ cần tốt hơn một chút cậu đã cảm thấy hết thảy đều thuận lợi.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi cuộc sống tồi tệ đã trải qua khiến người ta có cảm nhận này. Còn lại gì nữa đâu? Còn yêu ma quỷ quái nào trước mắt nữa?
Khi Trình Án Thước lại mở mắt ra, thấy Đoạn Thanh Sơn đã gọi bác sĩ tới băng bó vết thương cho hắn.
"Ngài Đoạn." Bác sĩ thở dài nói, "Hãy chăm sóc tốt cho bản thân, đừng luôn từ bỏ chính mình."
Đoạn Thanh Sơn thấy Trình Án Thước mở to hai mắt, hắn cười cười châm một điếu thuốc đưa lên môi, "Mỹ nhân nằm dưới thân tôi nhất định phải nhanh chóng chịch một phen, nếu không về sau hối hận rồi không làm được gì thì sao đây?"
Bác sĩ đẩy kính mắt, nói, "Ngài thật là... haiz... được rồi, băng bó hoàn thành, đi ngủ sớm một chút, đã gần sáng rồi."
"Bác sĩ Du, xem em ấy đi." Đoạn Thanh Sơn chỉ vào Trình Án Thước, ánh mắt không rời một giây, "Em ấy yếu như vậy, làm bốn lần có phải là sắp chết hay không?"
Trình Án Thước nhìn thấy bắc sĩ chuẩn bị quay đầu về phía mình liền kéo chăn lên che kín toàn bộ cơ thể. Đoạn Thanh Sơn là một tên khốn biến thái không hơn không kém.
"Vị này..."
"Trình Án Thước, hay đúng không?" Đoạn Thanh Sơn sờ lên vết cào của Trình Án Thước trên cánh tay mình, vui vẻ nói.
Bác sĩ Du thực sự không thể khen ngợi mức độ hạ lưu của Đoạn Thanh Sơn, "Khụ... Hay lắm hay lắm, bạn học Trình này khí sắc và hành động đều tốt đến không thể tốt hơn. Tôi đi đây, ngài Đoạn xin dừng bước."
Đoạn Thanh Sơn còn muốn cợt nhả tiếp, nhưng bác sĩ đã nhanh chóng bỏ chạy, còn không quên đóng lại cánh cửa phòng cho họ.
Đoạn Thanh Sơn dập điếu thuốc, đứng dậy đi đến bồn rửa mặt đánh răng, sau đó lên giường ôm cậu vào lòng, nói, "Chui ra mở mắt nào, tôi biết em chưa ngủ."
Trình Án Thước không nói lời nào, giả bộ ngủ say.
Đoạn Thanh Sơn nâng người lên, Trình Án Thước bỗng nhiên co rụt về phía trước, hắn xách cổ cậu lên, bắt ép cậu ngẩng đầu trong lòng ngực hắn.
Quả nhiên.
Đôi mắt này vào thời điểm không có tình yêu cũng không có tình dục mới là đẹp nhất, nhàn nhạt, xa cách, bằng lòng với hiện tại và dường như cất giấu một gợn sóng thầm kín.
Trình Án Thước bình tĩnh nói, "Tắt đèn đi ngủ."
Đoạn Thanh Sơn nắm cằm cậu, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve đôi môi đỏ mọng, "Em nói, Đoạn Thanh Sơn đi tắt đèn, em muốn ngủ với anh, tôi sẽ đi tắt ngay."
Trình Án Thước thật sự muốn bình yên ngủ một giấc, môi cậu mấp máy chạm vào tay Đoạn Thanh Sơn khiến hắn mê mẩn, chỉ nghe thấy cậu lặp lại lời của hắn, Đoạn Thanh Sơn vươn tay tắt đèn, trong nháy mắt bóng tối bao trùm, hắn dịu dàng hôn môi người trong lòng.
Trình Án Thước ngơ ngẩn, trong bóng tối dần dần thấy rõ mọi thứ, nhìn Đoạn Thanh Sơn bị mình mê hoặc, cậu lại thấy hắn đáng thương hơn cậu, phải dùng những thủ đoạn hèn hạ đó để giữ người lại ép buộc làm tình, là bởi vì thiếu cho nên mới muốn cưỡng ép.
"Trình Án Thước." Đoạn Thanh Sơn sờ vào xương sườn và thì thầm vào tai cậu, "Nếu ngày nào đó tôi yêu em, vậy mọi chuyện sẽ kết thúc."
"... Vì sao?"
"Bởi toàn bộ của tôi đều rơi vào trong tay em, em muốn tôi chết, tôi sẽ nghe lời đi tìm cái chết, cho nên Trình Án Thước, tôi không muốn yêu em, em đừng dụ dỗ tôi."
"Tôi không có. Anh thả tôi đi..."
"Đừng nói lời vô nghĩa." Đoạn Thanh Sơn ngắt lời cậu, vùi đầu vào cồ cậu cọ cọ, "Em luôn muốn chạy trốn chỉ làm tôi luôn nhớ đến em, còn không bằng em cứ ở bên cạnh tôi, ngày nào đó tôi chịch đủ rồi, không cần em nữa, tôi sẽ đưa em về nơi em sống ban đầu."
"Thật sao?"
"Thật. Tôi luôn giữ lời."
Trình Án Thước ngửa đầu nhìn trăng non ngoài cửa sổ, thấp giọng nói, "Vậy anh nói, anh vĩnh viễn sẽ không yêu tôi, tôi cũng vĩnh viễn sẽ không yêu anh."
Đoạn Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh lùng kia dưới ánh trăng, nhìn một lúc, dường như nghe được một câu chuyện cười, hắn cười lớn, cười xong liền chạm vào mặt cậu, nói, "Em đọc sách đến ngu muội rồi sao? Em không biết rằng lời của kẻ xấu không đáng tin à? Cái gì mà giữ lời chứ, tôi thích thay đổi ý định bất cứ lúc nào, vừa rồi tôi nói không yêu thì hiện tại lại có thể nói. Trình Án Thước, tôi yêu em thì em cũng phải yêu tôi, vậy em định làm gì tôi đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro