Chương 16
Màu xanh lam.
Màu xanh lục.
Khi Trình Án Thước tỉnh lại từ cơn mê, tất cả những gì cậu thấy là màu xanh lục vô tận, xanh lam và vàng sắc hòa quyện với màu lục, nơi đây tràn đầy màu xanh ngập tràn sức sống, trong phòng tắm của Đoạn Thanh Sơn, vừa mở mắt ra là lọt ngay vào tầm mắt.
Những dấu hôn và vết véo trên người Trình Án Thước dường như cũng lớn dần theo, đó là dấu vết chúng để lại trên người cậu. Dù Trình Án Thước có trốn đi thì vẫn sẽ bị những sợi dây leo xanh lục ấy bắt được, nhốt lại bên trong biệt thự.
Đoạn Thanh Sơn đóng cửa kính lại, chặn Trình Án Thước trong buồng tắm vòi sen. Không biết là loại cây dây leo gì biến căn phòng kính trong suốt thành một nơi xanh tươi ướt át như vậy.
"Bồi thường gấp đôi." Đoạn Thanh Sơn lật người cậu lại, một tay ôm lấy phần bụng dưới thon gầy của cậu, tay còn lại dọc theo eo di chuyển xuống kẽ mông, mò vào lỗ sau ướt át, đưa vào một ngón tay, "Vậy trước sau đều làm một lần, thế là xong."
"Lấy ra, Đoạn Thanh Sơn, lấy nó ra... a..."
Đoạn Thanh Sơn nghe thấy lời này của cậu thì ngón tay hắn ấn vài cái. Hai chân của Trình Án Thước không ngăn được mà run rẩy, bé chim phía trước lại chảy nước.
"Trình Án Thước, em còn đang phun nước này, sao em luôn khẩu thị tâm phi thế? Hửm?" Đoạn Thanh Sơn lại đẩy tay vào nữa, cánh tay Trình Án Thước chống lên mặt kính bị va đập mạnh mà đỏ bừng lên.
Thịt ruột của Trình Án Thước tiết ra càng nhiều dịch ruột, ngón tay Đoạn Thanh Sơn tùy tiện cử động cũng phát ra tiếng nước nhóp nhép.
Cậu không thể đứng vững được.
Đoạn Thanh Sơn đang mài tới mài lui điểm nhạy cảm của cậu, cậu cố gắng nhấc người lên nhưng không thể nào thoát được, nước bọt trong miệng chảy xuống, tích tụ ở mu bàn chân cậu. Thật thoải mái, nhưng còn thiếu rất nhiều, cái động đã bị chịch qua sao có thể thỏa mãn bằng mấy ngón tay được.
"Bắn không ra à, không sao đâu." Đoạn Thanh Sơn cúi đầu nhìn bé chim chảy ra dịch loãng của Trình Án Thước, đưa tay chạm vào nó vài cái, sau đó hạ eo cậu xuống, hai tay nắm chặt eo cậu, đặt côn thịt lên miệng lỗ, "Tôi giúp em bắn."
"Ha... Trướng quá..."
Trình Án Thước chật vật giãy giụa, nhưng dương vật thô to không cho phép từ chối đã đâm thẳng vào lút cán. Xương bả vai xinh đẹp của cậu khẽ run lên phản chiếu trên mặt kính, chúng tuyệt vời như hai cánh buồm trắng lung lay sắp vỡ vụn.
"Trướng? Bé cưng, chúng ta đổi từ đi, nói lớn lên." Đoạn Thanh Sơn bị siết chặt vô cùng sung sướng, phạm vi lực đẩy của hắn từ nghiền ép từ từ biến thành tăng tốc nhanh hơn.
Trình Án Thước không dễ dàng nghe lời như vậy, Đoạn Thanh Sơn biết, nhưng hắn luôn muốn nghe dâm ngôn uế ngữ phát ra từ miệng cậu, cho nên hắn buông tay ra, sờ lên núm vú sưng tấy sắp bị chơi hư. Buồng tắm vòi sen chỉ đủ cho một người dùng, nay lại có thêm một người nữa, uốn người như thế nào cũng không thể đứng thẳng và di chuyển, chỉ có thể mặc người phía sau chơi đùa.
"Đừng làm vậy... Rút ra đi mà..." Trình Án Thước nói lời khước từ, giọng nói run rẩy rõ ràng nói cho Đoạn Thanh Sơn biết rằng cậu sắp đạt cao trào.
"Đẹp quá, không cho tôi chơi thì thật đáng tiếc, Trình Án Thước, em lại muốn đi tiểu phải không? Cái đồ chơi đáng thương kia của em không bắn ra cái gì nữa rồi."
Đoạn Thanh Sơn cúi xuống hôn lên chỗ xương trũng xuống của cậu, cây gậy thịt càng cắm vào sâu hơn. Trình Án Thước kêu thất thanh một tiếng, chất lỏng gần như không có màu phun ra, bắn vào mặt kính và chậm rãi chảy xuống, những chiếc lá xanh dường như cũng nhận được mà thi nhau rung rung, giống như Trình Án Thước đang run rẩy không ngừng.
"A..."
Giọng mũi của Trình Án Thước liên miên không dứt kích thích Đoạn Thanh Sơn càng đâm vào mạnh hơn, bắn tinh dịch vào nơi sâu nhất của cậu.
Đoạn Thanh Sơn rút côn thịt dính đầy tinh dịch và nước dâm của mình ra, lấy tay bôi một lớp lên môi và vú Trình Án Thước, sau đó bế người sắp trượt chân lên ép vào tường. Một chút sức lực để Trình Án Thước ôm hắn cũng không có, cậu chỉ có thể yếu ớt gục trên vai Đoạn Thanh Sơn.
"Anh... anh còn muốn gì nữa?"
Trình Án Thước ngậm trọn tinh dịch của Đoạn Thanh Sơn vào miệng, hỏi hắn.
Đoạn Thanh Sơn không nói gì, chỉ tiến tới hôn cậu.
Trình Án Thước bất lực không thể phản kháng, bất kể là cái miệng phía trên hay cái miệng phía dưới, tất cả đều bị nghiền nát triệt để, để lộ mị thịt bên trong.
Đoạn Thanh Sơn nếm thử hương vị của Trình Án Thước, dương vật phía dưới của hắn dễ dàng đi vào, sâu đến mức cậu thấy mình sắp bị xuyên thủng.
"Ưm..."
Trình Án Thước vừa cử động, Đoạn Thanh Sơn liền đẩy mạnh hơn. Cậu không né tránh kịp, môi bị hôn cho sưng đỏ, nước không ngừng chảy ra bên miệng, tựa như chứng thực cho câu nói của Đoạn Thanh Sơn, rằng cậu thật dâm, khắp nơi đều là nước.
Từng vệt nước rơi xuống đầu vú đứng thẳng của cậu, Đoạn Thanh Sơn buông tha môi Trình Án Thước, kéo dài một sợi chỉ bạc. Hắn liếm môi, dáng vẻ bị chịch mê man của Trình Án Thước làm con cu hắn không thể mềm xuống. Hắn kề sát tới hôn lên đôi mắt bị tình dục bao trùm, một đường đi xuống cắn đầu vú của cậu, vận sức tiến tới.
"A... a...!"
Trình Án Thước túm chặt lấy đầu Đoạn Thanh Sơn, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc đen của hắn, siết lại thật mạnh, quá quyến rũ.
Miệng và thân dưới của Đoạn Thanh Sơn đều không buông tha, hung hăng tấn công thật tàn nhẫn. Núm vú đỏ tươi bị liếm như biến thành anh đào vương sương sớm, quá ngọt ngào. Nơi giao hợp họ không nhìn thấy là cảnh tượng tinh dịch trào ra rồi lại bị nhét vào, cái lỗ hồng phấn giờ đã đỏ tươi ngậm chặt côn thịt của Đoạn Thanh Sơn như cái động không đáy, gắt gao hút chặt, nếp uốn trong động thịt gấp lại co dãn, tinh dịch trắng sữa vừa vặn tăng thêm dâm sắc cho nó.
"Trình Án Thước, em chảy sữa rồi, ngọt thật."
Nghe thấy lời Đoạn Thanh Sơn, Trình Án Thước run tay sờ lên vú mình. Hắn nhân cơ hội ngậm lấy, liếm từng ngón tay cậu. Ngọn lửa không dễ dập tắt trong mắt Đoạn Thanh Sơn khiến cậu càng run dữ hơn.
"Lừa em thôi, nhưng sớm hay muộn tôi cũng sẽ hút em chảy sữa."
Đoạn Thanh Sơn cười dê, đưa tay bật công tắc vòi hoa sen, dòng nước mắt chảy từ trên xuống làm ướt tóc và lông mi cậu.
Âm thanh duy nhất còn lại trong phòng tắm là tiếng da thịt va vào nhau và tiếng nước chảy tình thú. Dòng nước chảy theo khuôn mặt đỏ bừng của Trình Án Thước và gương mặt anh tuấn của Đoạn Thanh Sơn, lại chảy dọc theo làn da của họ và dừng lại nơi cả hai kết hợp. Nước không gột rửa được tinh dịch Đoạn Thanh Sơn bắn vào trong, nên nó chảy tiếp từ đùi xuống dưới.
Lúc Đoạn Thanh Sơn muốn bắn, hắn ấn chặt cổ Trình Án Thước, tay còn lại vuốt ve mảnh xương nhô lên của cậu, hôn người đang run rẩy triền miên cùng hắn. Dòng nước gột trôi mồ hôi của hắn, mái tóc ướt đẫm dính vào trán, hắn nhẹ giọng nói với cậu, "Trình Án Thước, tôi sẽ không trả em cho Tang Văn Trạch, vĩnh viễn đừng hòng. Tôi cướp được, thì chính là của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro