Chương 1
Sáng lóa mắt.
Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên thấu qua những phiến lá xanh mướt, rơi xuống làn da của Trình Án Thước. Màu sắc rực rỡ của nắng đảo quanh trong mắt cậu, cậu toát mồ hôi, không nhịn được tiếng rên rỉ. Cậu muốn thoát khỏi vầng sáng cầu vồng kia, cậu muốn chạy trốn.
Cơ thể run rẩy của cậu được nâng lên, gân xanh trên cánh tay màu lúa mạch vì hưng phấn mà nổi lên, bàn tay thô ráp vuốt ve cơ thể trắng như ngọc. Mỗi một cử động của hắn đều khiến người bên dưới phải run rẩy.
Hắn là vị cứu tinh, cũng là thủ phạm của cái ác.
Hai tay Trình Án Thước bị trói vào đầu giường, không thể động đậy. Sợi dây màu đỏ quấn quanh cổ tay trắng ngọc, Đoạn Thanh Sơn không nhịn được trước sự tương phản giữa đỏ và trắng này, hắn cúi người hôn xuống, liếm dọc theo mu bàn tay trắng nõn ẩn hiện mạch máu màu xanh, lưu lại một vệt nước trên đó.
"Trình Án Thước, tập trung."
Đoạn Thanh Sơn nhéo cằm Trình Án Thước, đôi mắt đen láy thăm dò sự biến hóa ở vùng nhạy cảm của cậu. Hắn liếm môi Trình Án Thước, dục vọng trong mắt tuôn ra, biến thành ngọn núi lửa không ai có thể kìm hãm.
Thật là một cuộc sống khủng khiếp.
Trình Án Thước tuyệt vọng nghĩ.
"Nước chảy nhiều như vậy, Trình Án Thước, em dâm thật."
"Câm miệng..."
"Ai câm miệng?" Đoạn Thanh Sơn bóp cái eo thon của Trình Án Thước, hung hăng đỉnh vào, sau đó nhanh chóng thọc vào rút ra, không ngừng tấn công vào điểm mẫn cảm của Trình Án Thước.
"Đoạn Thanh Sơn... buông... ha..."
Sự giãy dụa của Trình Án Thước tạo ra vệt đỏ siết trên cổ tay, cái chuông treo trên đầu giường rung lên khi cậu vùng vẫy, leng keng mua vui.
Thân thể trắng nõn yếu ớt của cậu bị véo đỏ bừng khắp nơi, cái eo bị Đoạn Thanh Sơn nắm giữ cũng đã phiếm màu xanh.
Đoạn Thanh Sơn thích màu xanh lục và màu đỏ, hắn thích hành động sơn những màu sắc đẹp đẽ này lên chú chim trắng Trình Án Thước.
"Không buông." Đoạn Thanh Sơn hôn vành tai Trình Án Thước, cắn vào xương tai mỏng manh, nhẹ nhàng day mút, "Trình Án Thước, nếu đã đáp xuống ngọn núi xanh của tôi, em vĩnh viễn cũng không thể bay được nữa."
Đoạn Thanh Sơn nghe không chán tiếng cầu xin của Trình Án Thước, hắn càng vui vẻ coi đó như là lạc thú trên giường của họ.
Kỹ năng tán tỉnh của Trình Án Thước rất tệ, nhưng Đoạn Thanh Sơn cũng không có liêm sỉ, chỉ vài từ như thế cũng làm tim hắn đập thình thịch, dương vật cương cứng muốn xuất tinh.
Đôi môi đỏ mọng của Trình Án Thước tràn đầy nước bọt, đôi mắt cướp đoạt hồn phách người khác giờ đây nhắm chặt, gương mặt thanh tú ngập tràn tình dục, thần sắc kháng cự không tình nguyện đó đều bị Đoạn Thanh Sơn kéo vào bể dục chìm nghỉm.
Đoạn Thanh Sơn vuốt ngược tóc ra phía sau, mái tóc dài ngang tai ướt đẫm, lộ ra khuôn mặt cứng rắn và tà ác, vết sẹo hình lưỡi liềm trên trán giờ đây đã đẫm mồ hôi, nhìn gợi cảm không thể tả.
wattpad @ppunrpale0102
"Xin anh... Chịu không nổi..." Cánh tay Trình Án Thước không ngừng lay động, đôi chân dài bị Đoạn Thanh Sơn giữ chặt chẽ móc vào sau lưng hắn, ngón chân trắng nõn cong lên, tròn trịa và đẹp đẽ dưới ánh sáng. Bé chim giữa hai chân ngẩng cao đầu nhưng không được phóng thích, các đường gân nổi lên như sắp nổ.
Đoạn Thanh Sơn liếm nơi nhô lên trên ngực Trình Án Thước, lực đưa đẩy dưới thân chậm lại, hắn muốn nghe tiếng cầu xin tha thứ của Trình Án Thước, "Vậy em muốn sao?"
Trình Án Thước không nhớ rõ cậu đã ở đây với Đoạn Thanh Sơn bao lâu, cậu đã làm tình với Đoạn Thanh Sơn bao nhiêu lần, ngày này qua ngày khác trải qua bao nhiêu ngày dài vô tận.
Cậu học được mọi thứ ngoại trừ không học được cách ngoan ngoãn, mềm mỏng hơn và cầu xin nụ hôn của Đoạn Thanh Sơn.
Cậu không nói lời nào, Đoạn Thanh Sơn lại thiếu kiên nhẫn, gần như hung hăng va chạm trả thù cậu, tiếng rên rỉ vụn vặt của Trình Án Thước biến thành một tiếng kêu dài triền miên.
Đoạn Thanh Sơn thực dễ dàng bị Trình Án Thước mê hoặc. Hắn không biết Trình Án Thước dùng thủ đoạn gì để dụ dỗ người khác, cậu chỉ ngồi đó, đứng đó, mặc quần áo chỉnh tề mà hắn đã không chịu đựng nổi, giống như bị trúng xuân dược, hoặc là cổ độc bắt hắn phải hôn môi, phải làm tình.
Hắn cúi đầu cạy hàm răng của Trình Án Thước ra, hôn cậu một cách mãnh liệt, mặc kệ đôi môi vốn đã sưng tấy, ác độc mà dày vò thêm.
"Chậm... Đoạn Thanh... Đoạn Thanh Sơn... a..."
Cánh tay bị va đập xóc nảy rung lên, khoái cảm thể xác mãnh liệt khiến Trình Án Thước như rơi vào biển mây. Tinh dịch của cậu bắn vào cơ bụng vạm vỡ của Đoạn Thanh Sơn. Đoạn Thanh Sơn cũng bắn tinh không ngừng, mềm mại và cứng rắn, không ngừng cắm vào lỗ nhỏ của Trình Án Thước. Hắn muốn chịch nát cậu, khiến cậu cả đời chạy không thoát.
Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, nhưng trong phòng, cuộc mây mưa vẫn chưa kết thúc. Ánh nắng không thể xua đi sự triền miên xấu xí này, nỗi ám ảnh thối nát bắt lấy Trình Án Thước, làm cậu hãm sâu vào vùng bùn, không chỗ để trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro