Chương 5
Sáng nay họ không đi đâu cả, chỉ ở trong phòng làm tình, giường này bị dịch thể vấy bẩn rối loạn thì chuyển sang giường khác.
Gần trưa, bọn họ không hẹn mà cùng cảm thấy đói bụng nên đến quán mỳ Lan Châu gần đó gọi hai bát mì. Tống Niên ăn chưa đến một nửa thì đặt đũa xuống. Không phải là anh không đói mà bụng đã bị Tưởng Trác chiều hư rồi, đồ ăn rẻ tiền ăn không quen, mùi đồ ăn nhiều dầu mỡ trong quán khiến anh chán ghét.
Lúc này anh thoáng nghĩ đến Tưởng Trác, nhưng sự chú ý của anh nhanh chóng bị Bùi Dữ Minh đang ngấu nghiến đồ ăn đối diện chuyển hướng.
--- Dễ thương quá.
Bùi Dữ Minh rất đẹp trai, lông mày cao và mũi thẳng, cậu là mẫu người có khuôn mặt lập thể nhưng có đường nét mềm mại. Cậu có khí chất trẻ trung nhiệt huyết và đôi phần ngốc nghếch khi đối mặt với người yêu của mình, so với Tưởng Trác lạnh lùng dùng dáng vẻ trìu mến thì khác hẳn. Mỗi lần Tống Niên nhìn Bùi Dữ Minh đều cảm thấy nên nhấc váy cùng cậu chạy đến khi mồ hôi đầm đìa, váy dính chặt vào chân mới dừng, rồi cùng cậu chia sẻ một bát chè đậu xanh.
Bùi Dữ Minh đang ăn thì ngẩng đầu lên, phát hiện Tống Niên đang chống cằm nhìn cậu, mỉm cười gắp cho cậu một ít thịt bò. Bùi Dữ Minh nhịn không được lại đỏ mặt.
Từ quán mỳ đến quán trọ phải đi bộ qua hai con hẻm, khu vực này có bầu không khí phố phường rất đậm, trước cửa tiệm cắt tóc có một dàn loa kiểu cũ, phát những bài hát mấy năm trước. Người bán hàng ngồi hai bên đường dùng loa lặp lại những tiếng hét chào hàng đã ghi sẵn. Tống Niên không quen với những nơi ồn ào, theo sát phía sau Bùi Dữ Minh.
Bùi Dữ Minh thấy sự bối rối của anh liền dẫn anh đi nhanh hơn.
Khi rẽ vào một góc, Tống Niên kéo tay áo của Bùi Dữ Minh, Bùi Dữ Minh vội quay lại hỏi anh có chuyện gì.
"Muốn ăn cái đó, em có thể mua nó không..."
Tống Niên chỉ vào quán trà sữa phía trước bên trái, trên poster có in một cây kem ốc quế cực lớn. Tống Niên rất thèm nhưng lại không có tiền, nên chỉ có thể thương lượng với Bùi Dữ Minh.
Nếu là Tưởng Trác, chắc chắn anh sẽ không được phép ăn kem bán bên ngoài, huống chi trời còn chưa nóng lắm. Những năm trước, vào tháng 7 và tháng 8, Tưởng Trác sẽ làm sữa lắc trái cây tại nhà rồi làm đông lạnh, để trong tủ lạnh với nhiều khuôn hình dạng khác nhau, Tống Niên chỉ được phép ăn mỗi ngày một cái.
Nhưng Bùi Dữ Minh sẽ không từ chối, chẳng mấy chốc, Tống Niên đã có trong tay một chiếc kem lớn có vị sữa.
Tống Niên liếm kem, khóe miệng dính đầy kem trắng. Anh búng tay một cái, cảm thấy tuy hương vị không ngon bằng kem sữa lắc Tưởng Trác làm, nhưng hương vị của kem rất nồng, đối với anh trải nghiệm này mới lạ và hiếm có, những viên kẹo trưng bày trong cửa kính luôn đẹp hơn.
Anh hài lòng liếm môi, giơ kem lên đưa đến miệng Bùi Dữ Minh: "Ăn đi, ngọt lắm."
Nhìn cây kem thiếu đầu, Bùi Dữ Minh nghĩ tới một từ, hôn gián tiếp. Nhưng không hiểu vì sao, cậu thực sự không muốn thử, đây là lần đầu tiên cậu quyết đoán như vậy, cúi người hôn khóe miệng Tống Niên, nếm thử trong miệng Tống Niên, "Thật ngọt, rất ngọt."
Cậu không hề suy nghĩ nhiều, quên mất rằng họ vẫn đang ở lối vào một con hẻm nơi người qua lại. Tống Niên đã cho cậu quá nhiều giấc mơ, cậu nghi ngờ rằng mình đang sống trong một không gian không có thực, nếu không thì làm sao có thể như vậy. Cho đến khi Tống Niên vươn đầu lưỡi mát lạnh lướt qua khóe môi cậu, Bùi Dữ Minh mới buông đôi môi đó ra như thể tỉnh dậy từ một giấc mơ.
"Bùi Dữ Minh, em hôn anh." Tống Niên cười như mèo ăn trộm đồ, cúi đầu cắn một miếng kem nói, "Em phải nắm tay trước mới có thể hôn, em phạm quy rồi."
"Vậy thì em... sẽ làm lại từ đầu."
Nhịp tim của Bùi Dữ Minh hoàn toàn hỗn loạn, thực tế thì mọi thứ đều hỗn loạn. Cậu đã cướp đi mối tình đầu mùa hè và một cô dâu xinh đẹp trong giấc mơ của mình, trở thành một người chồng nhỏ mà không có thời gian thực tập, cậu đã phạm sai lầm vì quá ngu ngốc. Vì ngu ngốc nên cậu đã đảo lộn thứ tự thân mật, đầu tiên làm tình với cô dâu, sau đó hôn, và cuối cùng cân nhắc việc nắm tay, giờ mới bắt đầu suy nghĩ điều chỉnh lại một cách nghiêm túc.
Bùi Dữ Minh vô thức nuốt nước bọt, còn căng thẳng hơn khi làm bất kỳ bài kiểm tra nào khác. Cậu tiến tới nắm tay Tống Niên, nghiêm chỉnh tuân theo quy định thứ tự của Tống Niên, cho đến khi ngón tay của Tống Niên nắm lại, cậu mới cúi xuống hôn anh lần nữa.
Đó là một ngày đầu hè, một ngày nắng tháng 5, cây kem trong tay Tống Niên nhanh chóng tan chảy.
Nhịp tim của chàng trai và sự ngây thơ, không thể phân biệt được cái nào khó tả hơn, cái nào có thể nhìn xa hơn, giữa tiếng pháo hoa trong khu phố, hai bàn tay ướt át áp vào nhau.
Trở lại nhà trọ, Tống Niên vừa vào phòng đã đá giày ra, sau đó bắt đầu cởi quần áo. Thời tiết ở đây rất nóng, anh lại mặc chiếc quần dài của Bùi Dữ Minh, trong lòng rất buồn bực và chỉ muốn nhanh chóng thay lại bộ váy hoa.
Bùi Dữ Minh đi theo phía sau nhặt quần áo, lúc Tống Niên đang đứng ở bên giường chuẩn bị đưa váy lên đầu thì ôm anh, dụi mũi vào vai anh giống như một con chó lớn đang nịnh bợ với chủ nhân: "Anh có thể thay váy được không?"
Tống Niên bị cậu xoa có chút ngứa ngáy, vừa trốn vừa mỉm cười hỏi cậu: "Em muốn nhìn anh mặc bộ nào? Giúp anh lấy được không?"
Bùi Dữ Minh lấy ra một chiếc váy ngủ màu rượu có dây đeo, cậu gần như cuồng nhiệt với chiếc váy này, để Tống Niên mặc chiếc váy này tượng trưng cho niềm hạnh phúc khi giấc mơ trở thành hiện thực.
Trong buổi chiều dài, cơn gió ấm áp lọt qua khe cửa sổ, Bùi Dữ Minh ôm Tống Niên và cùng anh xem "The Bear".
Xem xong hai tập, Tống Niên dụi mắt, ném mình vào gối: "Anh buồn ngủ, anh cần ngủ."
Anh đang nằm nghiêng trên giường, hai chân bắt chéo, đầu gối gập lại gần như dính chặt vào ngực, hông tự nhiên ngửa ra sau, tư thế này hoàn hảo thể hiện đường cong trên cơ thể anh. Bùi Dữ Minh im lặng dùng mắt theo dõi và vẽ lại. Sau đó cũng nằm xuống phía sau Tống Niên, để thân thể nhỏ nhắn của Tống Niên hoàn toàn nằm gọn trong lòng cậu, vùi đầu hôn lên chiếc xương cánh bướm mỏng manh trên lưng anh.
"Ngủ đi, em sẽ ở bên anh."
Khi tỉnh dậy thì trời đã gần chạng vạng, ánh sáng trong phòng mờ mịt, phòng bên lại bắt đầu một đợt ân ái mới, hoặc có lẽ đã đổi người khác thuê. Tiếng ván giường rung chuyển càng lúc càng lớn, Bùi Dữ Minh nhẹ nhàng che lại tai trái của Tống Niên, thậm chí không dám thở mạnh.
Tống Niên vùi vào trong ngực cậu, nắm chặt quần áo của cậu trong tư thế hoàn toàn lệ thuộc, tựa như ngàn vạn cặp tình nhân thân thiết trên đời này, tay chân quấn quít, hôn nhau giao triền. Tâm sự chồng chéo, Bùi Dữ Minh chỉ cần nghĩ rằng sự thân mật như vậy là do cậu cướp lấy liền cảm thấy quá đỗi xa xỉ. Cậu hài lòng với cảm giác áy náy và bất an của mình, cậu chỉ muốn trì hoãn một giây, để Tống Niên ở trong ngực mình thêm một giây nữa.
Dù cẩn thận thế nào, Tống Niên vẫn bị động tĩnh bên cạnh đánh thức.
Tống Niên ngồi dậy vươn vai, dây áo ở một bên rơi xuống cánh tay, anh cũng không thèm để ý, chân đi giày vải thẳng đến cửa sổ, nhìn đám mây đỏ trên bầu trời một lúc. Một lúc sau mới quay sang Bùi Dữ Minh cười rạng rỡ: "Thì ra chúng ta ngủ lâu như vậy, trời cũng sắp tối rồi."
Bùi Dữ Minh đi đến phía sau Tống Niên, đặt hai tay lên bậu cửa sổ, ôm anh vào lòng: "Ừ, anh đói không?"
Tống Niên lắc đầu: "Anh không đói, anh..."
Ngay khi anh định nói liệu chúng ta có thể tiếp tục ngủ hay không thì lại cảm thấy mình đang bị một vật gì đó cứng và nóng đè lên.
Điều này không thể trách Bùi Dữ Minh, phải trách Tống Niên không thành thật khi ngủ. Anh ngủ thế nào mà góc váy còn vướng vào mép quần lót. Anh vẫn đứng quay lưng về phía Bùi Dữ Minh, bên trong đồ lót của phụ nữ là cặp mông thịt vô thức tỏa ra mùi khiêu gợi. Mông đầy đặn đến mức gần như tràn ra khỏi quần lót, hai vết nông hiện lên do ren trắng tạo ra. Dưới bộ lọc của Bùi Dữ Minh, chúng trở thành một cơ thể có sự pha trộn đầy mâu thuẫn giữa thần thánh và sự đồi trụy.
Những bạn trẻ mới bước vào đời rất dễ bị dụ dỗ và không chịu được khi bị trêu chọc.
Bùi Dữ Minh không kìm được cảm xúc, xuyên qua quần mà cọ xát bộ phận sinh dục của mình lên đùi lộ ra ngoài của Tống Niên, hôn vào tai anh, hỏi, "Được không?"
Cậu luôn đi trên băng mỏng, mỗi khi làm một hành động mà cậu cho là không phù hợp, trước tiên cậu sẽ phải hỏi ý kiến của Tống Niên. Cậu không lo lắng rằng Tống Niên khác với những gì cậu tưởng tượng, người tình trong mộng của mình trông như thế nào, cậu chỉ lo Tống Niên cho rằng cậu ngây thơ, không có tư cách làm hiệp sĩ của công chúa, có thể đem công chúa đi.
Tống Niên thực ra không muốn làm, anh có chút choáng váng, thân thể suy nhược, chỉ muốn tiếp tục ngủ, nhưng anh lại ngoan ngoãn gật đầu, chủ động vén váy lên, ý tứ là Bùi Dữ Minh có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn với anh.
Anh cũng muốn chiều chuộng người mình thích, giống như Tưởng Trác thỉnh thoảng chiều chuộng tính tình của anh.
Chất liệu vải lụa rất mềm mại, Bùi Dữ Minh từ phía sau ôm lấy vòng eo thon gọn của Tống Niên, vén váy lên từng chút một, sờ vào mép quần lót nữ, xúc cảm chạm vào ren khiến cậu không khỏi sờ đi sờ lại. Mọi thứ về Tống Niên đều khiến cậu cảm thấy mới lạ và bối rối, dụ dỗ cậu đối mặt với sự bốc đồng, hái trái cấm mà quên mất họ của mình.
Tống Niên nhăn mũi, vặn eo trốn tránh bàn tay ngỗ nghịch, hai núm vú nhỏ trên ngực dựng lên không chịu nổi tịch mịch, anh muốn Bùi Dữ Minh làm điều đó cho mình, nhưng anh xấu hổ không nói nên lời, nên đành phải tự ép ngực tựa vào bệ cửa sổ.
Bùi Dữ Minh cuối cùng cũng chú ý tới động tác nhỏ của anh, đưa hai tay ra trước mặt Tống Niên, đang định chạm ngực anh thì dừng lại, không quên hỏi ý kiến của Tống Niên.
"Em có thể chạm, chạm vào đây một chút được không?"
Bùi Dữ Minh không muốn mỗi lần nói chuyện với Tống Niên đều lắp bắp, quá xấu hổ, nhưng cậu không thể kiềm chế được.
Tống Niên gật đầu nói được, tay Bùi Dữ Minh nhanh chóng sờ ngực anh, đặt lòng bàn tay lên đầu vú của anh xoa xoa, cẩn thận nhưng thiếu kiên nhẫn. Tống Niên ưỡn ngực ra, chủ động ấn vào lòng bàn tay cậu, rõ ràng là rất thoải mái, gần như không nhịn được tiếng kêu rên, nhưng sau khi chiếm tiện nghi còn khoe mẽ, nắm lấy cổ tay Bùi Dữ Minh, xấu tính nói: "Bùi Dữ Minh, em thật háo sắc."
Bùi Dữ Minh không nói gì, lỗ tai đỏ bừng, một tay đút vào quần, xoa xoa dương vật mấy lần để thỏa mãn cơn thèm, sau đó kéo quần lót của Tống Niên xuống, sờ vào cái miệng vẫn còn ướt ở giữa mông của anh, cậu dùng ngón tay xoa xoa, sau đó cầm côn thịt của mình đẩy vào từ từ.
Vừa đẩy, vừa lặp lại vào tai Tống Niên: "Em xin lỗi."
Tống Niên nói đúng, cậu rất háo sắc, trong đầu cậu đã gian dâm Tống Niên vô số lần, ngay cả khi cậu thủ dâm cũng phải quay mặt về phía bức tường phía tây của phòng ngủ, bởi vì Tống Niên ở phía bên kia bức tường. Nếu cậu không làm vậy thì không thể làm được, cậu không thể xuất tinh. Có lần cậu trốn ở cầu thang nhìn Tống Niên kiễng chân trước cửa nhà mình, đưa lưỡi cầu hôn Tưởng Trác. Cậu vội vàng cởi thắt lưng kéo quần xuống, lộ ra dương vật cương cứng co giật kịch liệt. Khi Tống Niên và Tưởng Trác trao nhau nụ hôn chia tay thật lâu, cậu dùng tốc độ nhanh nhất để thỏa mãn dục vọng của mình.
Đó là một chiếc thuyền buồm mới được sản xuất, cột buồm sơn trắng sáng chói lóa, cánh buồm non nớt căng phồng đón gió, chưa kịp định hướng đúng thì đã mắc cạn dưới váy Tống Niên.
Tuy nhiên lúc này cậu vẫn chưa thể đứng thẳng để có thể nhìn lén dưới váy Tống Niên.
Khi ngọn lửa bùng cháy thành màu đỏ máu mãnh liệt nhất, cuộc tình mà Bùi Dữ Minh lần đầu tiên dẫn dắt dần dần đi đến trọng điểm, Tống Niên vừa vui vừa buồn, quay lại nhìn cậu: "A... Đứng không nổi nữa..."
"Sẽ ổn thôi, em xin lỗi, em sẽ làm nhẹ lại." Trên trán Bùi Dữ Minh xuất hiện một tầng mồ hôi, cậu ham muốn đến mức nhất thời không thể dừng lại, cậu ôm lấy eo Tống Niên, cố gắng giảm tốc độ động tác, "Thế này, anh thoải mái chứ?"
Tống Niên cắn đốt ngón tay rên rỉ, ngồi phịch xuống bậu cửa sổ, khuỷu tay kẹp áo khoác của Bùi Dữ Minh, hai chân run rẩy, ngón chân giấu trong đôi giày vải cuộn tròn thả lỏng, anh không cách nào biết được mình có thoải mái hay không, nên anh chỉ có thể bồng bềnh lên xuống theo nhịp điệu của Bùi Dữ Minh.
Lần quan hệ tình dục này diễn ra rất lâu, Tống Niên chứng kiến toàn bộ quá trình hoàng hôn như lòng đỏ trứng gà đang dần chìm xuống.
Bùi Dữ Minh có ít kinh nghiệm và không có kỹ năng nào, cậu chỉ có sự dịu dàng và sự xung động bản năng, đối diện với cơ thể ngọt ngào và trưởng thành được tưới bằng tinh dương của Tống Niên, kỹ năng mèo ba chân của cậu thực sự không đủ. Trước người Tống Niên cứng lại mềm, mềm lại cứng, trong sự tra tấn lặp đi lặp lại, anh run rẩy hai chân, tinh dịch bắn ra, suýt chút nữa tè ra theo, anh bị mắc kẹt trong cao trào, vô thức co rút lỗ nhỏ, toàn bộ tinh dịch của Bùi Dữ Minh đều tràn vào cơ thể anh.
Cuối cùng trời cũng tối, trong phòng không có đèn, ánh trăng thưa thớt, Tống Niên nằm trong vòng tay của Bùi Dữ Minh, trong bóng tối mò mẫm tay cậu, cùng cậu trao nhau nụ hôn muộn màng.
Niềm vui trộm được không ai chứng kiến, sau lưng họ đeo lên tội danh xấu nhất, họ tham lam trong chốc lát đến mức bị cuốn đi, ngay cả mặt trăng cũng không chiếu sáng vực sâu của dục vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro