Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Tống Niên làm thế nào cũng không ngủ được.

Anh luôn cố gắng cư xử cẩn thận, không muốn Bùi Dữ Minh cảm thấy mình phiền phức. Thực ra ngay giây đầu tiên bước vào căn phòng này, anh đã muốn về nhà. Nằm trên giường, tấm trải giường cọ vào da anh, khiến anh cảm thấy khó chịu từ trong ra ngoài.

Anh nhớ vòng tay của Tưởng Trác, nhớ chiếc giường lớn êm ái.

Tống Niên không phải là công chúa nhân ngư trong truyện cổ của Andersen, anh là một chàng tiên cá ngốc nghếch bị Tưởng Trác nhốt trong bồn tắm. Tưởng Trác dùng thư pháp tình yêu và hội họa làm nhà tù, dùng nụ hôn để cung cấp dinh dưỡng, thế giới nhỏ bé đó là tất cả của Tống Niên. Một khi anh đi về phía tự do, cái giá phải trả không phải bàn chân đau như dao đâm mà là sự tuyệt vọng đến không thở được.

Sáng sớm, bên ngoài trời bắt đầu mưa, những hạt mưa nhỏ đập vào kính, sấm sét im bặt, thỉnh thoảng có tia chớp lóe lên đánh bóng bầu trời đen kịt.

Giường của Tống Niên ở cạnh cửa sổ, anh không chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ hãi bước xuống giường bằng chân trần, leo lên giường của Bùi Dữ Minh, chui vào chăn ấm, cẩn thận ôm lấy cánh tay của Bùi Dữ Minh.

Đây là người anh thích, người anh thích sẽ bảo vệ anh, Tống Niên nghĩ.

"Bùi Dữ Minh, không được phép giả vờ ngủ." Tống Niên ngập ngừng nói trước, sau đó đặt ngón tay nhẹ lên mí mắt của Bùi Dữ Minh, cảm nhận được mí mắt run rẩy, đắc ý véo mũi Bùi Dữ Minh, anh ra lệnh: "Nhanh ôm anh đi, anh sợ quá."

Bùi Dữ Minh vội vàng ôm lấy anh: "Đừng sợ."

Tống Niên tìm tư thế thoải mái nhất trong vòng tay cậu, dụi mũi vào cổ áo cậu, yên tâm nhắm mắt lại.

Anh thích mùi cơ thể của Bùi Dữ Minh, nó thanh mát, hơi giống sữa tắm thể thao mà con trai hay dùng. Không giống mùi của Tưởng Trác, nó thơm nhưng phức tạp, vừa giống gỗ đàn hương, vừa giống trà ô long, Tống Niên không thể diễn tả được, dù sao thì nó cũng đến từ một loại nước hoa nam đắt tiền nào đó, và Tưởng Trác thỉnh thoảng có mùi thuốc lá, mặc dù hắn chưa bao giờ hút thuốc ở nhà.

Tống Niên suy nghĩ lung tung, rất nhanh liền ngủ mất.

Bùi Dữ Minh ôm Tống Niên, tư thế dần dần từ cứng ngắc chuyển sang tự nhiên, như thể cơ thể họ được sinh ra để vừa vặn như thế này. Tống Niên cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ và ngủ ngon lành trong vòng tay cậu.

Ngoài cửa sổ, gió mưa lay động, ánh trăng ẩn mình trong bóng cây, Bùi Dữ Minh tận hưởng một giấc mơ gợi tình trong lòng.

Cậu kiềm chế cả đêm, lúc thực sự không kiên nhẫn được, cậu mới chậm rãi xoa xoa eo và mông của Tống Niên, không dám cử động quá nhiều, sợ đánh thức Tống Niên, làm nhăn váy hoa.

Bùi Dữ Minh vốn đã rất cẩn thận, nhưng khi trời gần sáng, Tống Niên vẫn bị nhiệt độ cơ thể đánh thức.

"Nóng quá..."

Tống Niên còn đang trong mộng, cau mày, bất mãn lẩm bẩm, nghĩ tại sao Tưởng Trác không bật điều hòa. Hắn quá xấu xa, muốn cắn hắn nhưng Tống Niên lại không thể tỉnh lại. Thân thể anh rất nặng, không ngừng rơi vào trong hố mộng, nhưng anh cảm giác được cái nóng. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, anh liên tục vén váy quạt gió, để lộ ra bụng trắng phủ một lớp thịt mềm, cái rốn tròn vo giữa bụng.

Bùi Dữ Minh ước có thể tiếp tục giả vờ ngủ, nhưng điều đáng xấu hổ là vợ chồng hoặc khách hàng ở phòng bên cạnh dường như không thể kiềm chế được như cậu. Khách sạn nhỏ, tường mỏng, cách âm rất kém, tiếng đàn bà hét lên, đàn ông gầm gừ, ván giường kêu cót két và đủ loại âm thanh tục tĩu trộn lẫn vào nhau, phá vỡ sự yên tĩnh của 5 giờ sáng.

Tống Niên lần này thực sự bị đánh thức.

Anh nửa mở mắt, rất tức giận muốn đứng dậy, vừa đá chăn, vừa vô thức gọi người bên cạnh: "Chồng... ồn ào quá!"

Cách xưng hô này thật sự rất mập mờ, Bùi Dữ Minh biết Tống Niên coi cậu là Tưởng Trác, nhưng vì tư tâm mà tự mình đa tình, sau đó nói: "Đừng sợ, chồng sẽ giúp anh bịt tai lại, ngủ đi."

Cậu muốn bịt tai Tống Niên lại, nhưng Tống Niên cứ chen vào trong ngực cậu, giống như một đứa trẻ đang nổi cơn thịnh nộ, dù làm thế nào cũng không thể dừng được.

Sau một hồi ồn ào, Tống Niên hoàn toàn tỉnh lại, mới nhận ra mình không ở nhà, không có Tưởng Trác, chỉ có Bùi Dữ Minh, đầu gối của anh đã chạm vào vật cứng giữa hai chân của Bùi Dữ Minh.

"Ồ, nó lại lớn hơn rồi."

Bùi Dữ Minh vô cùng xấu hổ, khi Tống Niên chạm vào cậu, người chồng giả lập tức thất bại và bị đánh trở lại nguyên hình - một xử nam căng thẳng đến mức lắp bắp trước mặt người mình thích.

"Không... đừng để ý đến nó, nó sẽ nhỏ dần lại thôi."

Bùi Dữ Minh luôn không muốn hành động quá vội vàng, thân mật với Tống Niên không phải là mục đích của việc bỏ trốn này. Cậu muốn chứng tỏ bản thân với Tống Niên, để Tống Niên cảm thấy mình dịu dàng và đáng tin cậy hơn Tưởng Trác, và khiến Tống Niên bằng lòng đi theo cậu.

Nhưng cậu còn trẻ, khí lực dồi dào, một khi dục vọng trỗi dậy, cậu không có cách nào che giấu, sự tự chủ mỏng manh của chàng trai trẻ rất dễ dàng bị hành động của Tống Niên phá vỡ.

Tống Niên mở rộng hai chân, váy che đi phần bí mật ở giữa. Anh đưa hai ngón tay vào miệng, nước bọt trên miệng và đầu ngón tay tạo thành một đường, sau đó vén váy cuộn lên đến thắt lưng, ngón tay ướt át thăm dò lỗ nhỏ ở giữa khe mông.

Giấc mơ màu mật như thủy triều ập đến, Bùi Dữ Minh không nhịn được, cậu tận mắt nhìn thấy nơi chật hẹp dần dần bị ngón tay của Tống Niên mở ra. Cuối cùng, cậu cởi cúc quần ra như cam chịu số mệnh, theo động tác của Tống Niên chậm rãi xoa. Tống Niên cau mày mò mẫm động dâm của chính mình, nhìn cậu từ khóe mắt, hơi thở càng ngày càng gấp gáp. Trong lỗ có hơi ẩm, Bùi Dữ Minh bị mắc câu, quần lót cũng bị thấm ướt, tinh dịch không ngừng tràn ra khỏi mã mắt, nếu tiếp tục bị trêu chọc, cậu gần như nghi ngờ liệu mình có bị xuất tinh sớm hay không.

"Em chạm vào đây đi, có thể vào rồi."

Tống Niên nắm lấy bàn tay còn lại của Bùi Dữ Minh đặt vào giữa chân anh, thấy cậu cứng người không dám cử động, anh bĩu môi có chút không vui, chủ động lấy ngón giữa của cậu cùng chính mình vùi vào động thịt ẩm ướt và mềm mại.

"Ướt quá, em có muốn vào không?"

Bí mật của Vườn Địa Đàng không còn là bí mật nữa, nó đã trở thành vũng nước đường trong lòng bàn tay Bùi Dữ Minh.

Cậu nuốt nước bọt, khuấy động trong lỗ thịt, vách tường ngoan ngoãn quấn lấy ngón tay cậu, mút mát co rụt lại, dương vật của Bùi Dữ Minh trong quần lót sưng lên rất lớn, tần suất co giật tăng lên.

"Cái đó, em không giỏi lắm."

Cậu thực sự không có kinh nghiệm quan hệ tình dục, trăm lần thân mật trong giấc mơ cũng không thể mang lại cho cậu bất kỳ sự hướng dẫn nào sau khi tỉnh dậy trở lại hiện thực.

"Không sao đâu, anh sẽ dạy em."

Tống Niên cười vui vẻ, anh thích bộ dáng bất lực của Bùi Dữ Minh và cảm giác thành tựu của giáo viên. Anh dựa vào người Bùi Dữ Minh, cởi quần lót của cậu ra, lần đầu tiên nhìn kỹ cả cây. Anh không biết tại sao trong tiềm thức lại so sánh với Tưởng Trác.

Ừm... Cả hai đều to lớn, nhưng cái trước mắt có màu nhạt hơn của Tưởng Trác, nhìn không có vẻ đáng sợ hung hãn, mùi vị cũng nhạt hơn.

Tống Niên nghiên cứu xong, nâng lên cặp mông khiêu gợi, một tay giữ lấy vạt váy, một tay ôm lấy bộ phận sinh dục của Bùi Dữ Minh, ngồi xuống từng tấc một, ngậm dục vọng tuổi trẻ của Bùi Dữ Minh vào trong lỗ hậu.

Tận mắt nhìn thấy quy đầu chìm vào khe mông của Tống Niên, Bùi Dữ Minh phát điên, cậu cảm thấy như sốt cao, áo thun ướt đẫm mồ hôi, thở dốc, lồng ngực phập phồng dữ dội.

"Trướng quá..."

Tống Niên gần như ngồi xuống hẳn, hai tay dần mất đi sức lực, váy xõa xuống, che mất nơi họ làm tình.

Bông hoa cát tường trắng tinh đã bị biến thành một chiếc lá sung, hiến thân cho sự tầm thường.

Bùi Dữ Minh hoàn toàn bị thống trị, cậu choáng váng đến mức thậm chí còn cảm thấy côn thịt của mình đang bị mông của Tống Niên đụ. Lỗ dâm của anh ướt át như bao cao su bằng thịt, quấn chặt lấy cậu, điều này khác với giấc mơ của cậu. Trong giấc mơ, Tống Niên ngượng ngùng, thụ động, rưng rưng nước mắt, dung túng sự xâm lược của mình.

Cậu chưa từng nghĩ tới, cũng không dám tưởng tượng Tống Niên sẽ như thế này trên giường.

Tống Niên bước ra từ truyện cổ tích, mặc một bộ váy công chúa màu trắng không tì vết, nhưng vô tình rơi vào thùng ngâm nhuộm ở khu đèn đỏ, tạo thành một thiên thần dâm đãng.

Sự mâu thuẫn luôn hấp dẫn, Tống Niên trông giống như một quả nho xanh, khiến người ta có ảo giác ngây thơ, chỉ khi ăn mới biết, dưới lớp vỏ xanh mướt, cùi mềm mại thấm đẫm lên men tỏa hương thơm của rượu, bóp nhẹ thì nước ngọt sẽ chảy xuống kẽ ngón tay.

Tống Niên rất thông thạo.

Anh đã ngừng lớn lên từ lâu và sẽ không bao giờ trở thành một người trưởng thành tự lập, anh được Tưởng Trác sử dụng tinh dịch để tưới tắm trưởng thành.

Tình dục nhẹ nhàng khiến Tống Niên dễ dàng rơi vào, dương vật Tưởng Trác luôn hung hãn, không bao giờ nghe lời anh. Ngược lại, dương vật của Bùi Dữ Minh dễ dàng khống chế hơn nhiều, nên thâm nhập hay nông hơn, nhanh hơn hay vẫn chậm rãi, côn thịt to lớn va chạm nơi đâu, tất cả là đều do anh quyết định.

Tống Niên ngồi trên eo thiếu niên không ngừng lên xuống, để quy đầu chạm vào nơi anh thích nhất, đung đưa eo, khiến anh cảm thấy thoải mái đến mức gần như tan chảy. Anh nâng eo lên, lợi dụng cảm giác trống rỗng để trì hoãn khoái cảm, sau đó lại nuốt vào trong, ngẩng cái cổ thon dài lên, phấn khích hét lên: "A... thoải mái quá, tất cả đều vào rồi."

Khi buổi sáng dần trôi qua, âm thanh giao cấu ở phòng bên cạnh dần dần im bặt, cảnh chính chuyển sang một chàng trai, một công chúa và một chiếc váy hoa.

Họ ở trên chiếc nệm lò xo kiểu cũ, như đất bám vào hoa, như trời bám vào mưa.

Sau cơn mưa trời trong xanh, làn gió nhẹ bị bọn họ lãng phí hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro