Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Đáng nghi

Sáng sớm sau cơn mưa, sương mù tan đi, tia nắng hiện ra từ biển mây, cả thế giới trong sáng như vừa được gột rửa bằng nước sạch.

Trẻ con trong thôn có vẻ rất thích Thẩm Mạn, đuổi theo cả vòng quang núi.

Thẩm Mạn đứng trên sườn núi, mái tóc xoăn đỏ dài đến thắt lưng bị gió thổi bay, quay đầu nhìn về bên phía Lộ Quyền, không giấu được vẻ khoe khoang: "Thấy không? anh không thể ngăn được điều gì đó quyến rũ."

Lộ Quyền hừ lạnh: "Trong túi cô không có kẹo, xem bọn chúng có chạy theo không."

Cô gái hơi mỉm cười, hận không thể nuốt chữ: "Đôi khi tôi cảm thấy, anh sẽ trở thành cẩu độc thân bằng thực lực đấy." 

"Sự thật khó nghe, bình thường." 

"Anh..."

Cô gần như không thở được. Sau khi bình tĩnh lại, cô nhiệt tình chia kẹo cho mấy nhóm trẻ em trong núi, chiếc cuối cùng đặt vào tay anh: "Mỗi người một cái." 

Sau khi có kẹo, bọn trẻ chạy biến nhanh hơn tốc độ ánh sáng, chỉ để lại một "Người bạn lớn" cau mày từ chối: "Tôi không ăn." 

"A, hóa ra anh đi theo tôi không phải muốn ăn kẹo." 

Thẩm Mạn đưa tay vuốt ve mái tóc dài của mình một cách đưa tình,  cười rạng rỡ: "Vậy ông chủ Lộ canh giữ ở bên người tôi, chắc không phải lo cho sự an nguy của tôi chứ?" 

"Không phải."

"Vậy thì vì sao?"

Anh nói rõ ràng: "Sợ cô gây chuyện."

Cô oán hận nhìn chằm chằm anh: "Cho nên trong suy nghĩ của anh, Thẩm Mạn tôi là loại phụ nữ thích gây rắc rối?"   

Trong mắt người đàn ông hiện lên ý cười: "Đây là lời cô nói, không phải tôi."

"Được rồi."

Cô đáp lại bằng một giọng nghèn nghẹt, bước hai bước đến trước mặt Lộ Quyền, dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, cô đưa tay chạm vào thắt lưng người đàn ông.

Anh giữ đè chặt tay cô, thần sắc hơi hốt hoảng, "Cô, cô làm gì?"

"Gây chuyện thị phi đấy." Vẻ mặt cô giảo hoạt cười cười, "Bắt đầu từ anh."

Lộ Quyền còn chưa rõ ý của cô, đã nghe thấy "Xoạch" một tiếng, đai lưng rơi ra.

"Thẩm Mạn"

Giọng anh gần như gầm lên.

Cô gái không sợ anh cảnh cáo, nhẹ nhàng kéo phần trên, khiến chiếc đai đen lắc lư trong lòng bàn tay.

Cô đi đến một cái cây thấp phủ đầy dải băng vải màu trắng, cô dùng tay và chân trèo lên nhanh như một con khỉ nhỏ, bò được lên cành cây, vòng đai lưng qua trói hai vòng qua thân cây, lúc nhảy xuống còn loạng choạng hai bước, Lộ Quyền đi đến giữ được người.

Thẩm Mạn không cảm kích chút nào,  hất tay anh ra, quay lưng về phía thân cây, chắp tay trước ngực, cúi đầu nhắm mắt lại, thành tâm cầu nguyện.

Lộ Quyền bị một loạt thao tác kỳ lạ của cô làm cho ngây ngốc, nhịn không được mở miệng: 

"Cô đang làm gì?"

"Những dải màu trắng này là để cầu phúc, tôi sẽ dùng lệnh bài trên người anh để giúp anh cầu nguyện. Hi vọng anh sẽ sớm tìm được một cô gái mắt mù không sợ chết."

Anh yên lặng nhìn theo bóng lưng cô, mỉm cười ở nơi cô không thể nhìn thấy.

Mắt mù lại không sợ chết, nghe như thế nào cũng giống cô.

Sau đó, chiếc thắt lưng vĩnh viễn được buộc trên cây.

Anh không mang nó theo.

Anh muốn nguyện vọng trở thành sự thật.

*

Khi hai người trở về thôn, họ phát hiện nhà nào cũng đang dựng thang, trên mái nhà tranh có chậu, xô, cùng nhiều loại thùng nhựa có thể đựng nước, bên trong có cắm vài cành cây tươi.

Lúc đi ngang qua nhà trưởng thôn, phát hiện trưởng lão trong thôn đang niệm chú, cầm một thứ gì đó giống như một khúc xương trong tay, trên đó cắm bốn cái tăm xỉa răng.

Thẩm Mạn thấy khó hiểu, chỉ có thể hỏi người biết tuốt bên cạnh: "Bọn họ đang làm gì vậy?"

"Các biện pháp phòng cháy bao gồm cúng Sơn Thần, tụng kinh và bói toán, trong thôn muốn đốt núi."   Anh trả lời ngắn gọn, vẻ mặt nghiêm trọng: "Chúng ta thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi thôi." 

Cô càng thêm hoang mang, "Gấp như vậy sao?"

"Cô còn chưa chơi đủ?"

"Cũng không phải, hơi đột ngột."

 Hàng trăm câu hỏi hiện lên trong đầu cô, cô cảm thấy khó chịu vì không thể nghĩ được câu trả lời: 

"Đốt núi là sao, vì cần đất trống để trồng cây anh túc à?" 

"Nói chung, trồng ngũ cốc và các loại thực phẩm khác, cây thuốc phiện không cần phiền toái như vậy." 

Anh hạ giọng giải thích: "Nó cũng có thể mọc ở trong kẽ nứt của đá, không cần tưới nước hay bón phân, thu hoạch tốt xấu cũng dựa theo ý trời."

Thẩm Mạn lúc hiểu lúc không gật đầu, chế nhạo nói: "Sao cái gì anh cũng biết vậy?" 

"Trước đó bị thương được thôn dân cứu, ở cùng dân làng ba tháng, biết mấy cái này cũng không lạ." 

Cô nở nụ cười mê hoặc nói: "Không đúng, bình thường khi gặp phải cốt truyện như thế này, người cứu anh không phải là một cô thôn nữ ngây thơ hiền hậu sao, sau đó hai người nhất kiến chung tình định chung thân."

Người đàn ông liếc mắt nhìn cô: "Tôi không thô tục như vậy."

Thẩm Mạn đáp lễ trợn mắt, lời mắng biến thành một thứ gì đó nham hiểm: "Đúng đúng, anh siêu phàm thoát tục, thanh cao, anh lợi hại."  

Lộ Quyền giơ tay sờ lên khóe miệng, suýt chút nữa bật cười thành tiếng, may mắn là trước khi lời công kích kết thúc, trưởng thôn đã kịp thời xuất hiện, nói với anh mấy câu, ngay sau đó anh nhìn Thẩm Mạn nói: "Năm giờ chiều bắt đầu khai hoang, chúng ta phải đi trước lúc đó."

Thật ra cô rất tò mò đốt núi hành động như thế nào, thấy vẻ mặt anh nghiêm túc như vậy, cô không thể bắt anh ở lại, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo anh.

*

Ánh nắng chiều dịu dàng, xuyên qua kẽ hở trong nhà tranh, tỏa ra ngàn vạn ánh sáng vàng rực rỡ, Thẩm Mạn đứng bên cửa sổ thu dọn vali, toàn thân tắm trong ánh sáng dịu nhẹ, tỏa sáng như kim cương.

Không có nhiều việc mà người đàn ông cần phải sắp xếp. Chỉ ba động tác anh đã thu dọn xong vali, đứng sau cửa kiên nhẫn chờ đợi, cũng không thúc giục, ung dung châm một điếu thuốc và nhìn chằm chằm vào cô qua làn sương mù trắng xóa.

Lúc làn khói tràn ngập trong không khí, anh chợt nhớ ra một điều , muốn tự mình xác minh trước khi rời khỏi đây, anh phải giải quyết bí ẩn này.

Lộ Quyền rít mạnh hai hơi, dập tàn thuốc, trong miệng bốc ra một làn khói dày đặc: "Lại đây."

Cô đang buộc tóc thành đuôi ngựa trước tấm gương bẩn trên tường, nghe thấy tiếng gọi, tức giận trả lời: "Làm gì?"

"Đánh tôi."

Thẩm Mạn sửng sốt, cười hừ một tiếng, "Anh muốn bị ngược à"

Anh chậm rãi đi về phía cô, thân hình cao lớn di chuyển trước mặt cô như một ngọn núi, thành công chặn hết ánh sáng ngoài cửa sổ.

"Tôi rất tò mò, đêm đó làm thế nào mà cô có thể đánh bại hai người trong thời gian ngắn như vậy? làm mẫu một lần xem sao?"

Trong lòng cô run lên, theo bản năng từ chối: "Không được."

"Vì sao không được?"

Thẩm Mạn cố gắng ổn định cơn chột dạ, nghiêm túc giải thích: "Vì lý do kinh điển là tuyệt chiêu nằm ở chỗ nó không thể bị sao chép."

Người đàn ông liếc mắt đã nhìn thấu: "Có gì đáng nghi à?"

"Không có." Thẩm Mạn khẽ hất cằm, giả vờ không chút dấu vết: "Tuyệt đối là hàng thật."

"Được, vậy đến đây đi."

Lộ Quyền đứng thẳng tắp, hai tay chắp sau lưng, chăm chú lắng nghe, có chút khiêu khích như trẻ con.

"Chấp cô hai tay." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro