Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6.

"A!"
Trong tiếng kinh hô thống khổ, thân thể nhỏ nhắn của Chaeyoung tựa như cái bao cát trong nháy mắt đã ngã trên đất. "Hừ, ai cho phép mày đụng vào tao!" Sáng sớm vận động hiển nhiên phi thường hữu hiệu chỉ thấy lúc này Joy đã ngồi dậy có thể nghiêm mặt mắng người.
Chaeyoung che bụng bị Joy hung hăng đá một cước đau đến cơ hồ sắp không đứng nổi.
"Thực xin lỗi, tiểu thư."
"Mày còn nằm vạ trên mặt đất làm cái gì? Nhanh giúp tao thả nước tắm a!" Joy kiêu căng mệnh lệnh.
Tối hôm qua cùng đám bạn bè đến quán bar nhảy mồ hôi đầm đìa, về đến nhà cô mệt đến tắm còn chưa tắm liền chui vào trong chăn, cứ thế hiện tại toàn thân cực kỳ không thoải mái càng làm cô phiền muộn chính là mở mắt ra liền thấy người trên đời này cô ghét nhất.
Park Chaeyoung, người mẹ hồ ly tinh của nàng ta không biết xấu hổ câu dẫn ba cô hại cô và mẹ mất mặt. Từ nhỏ cô đã thề đời này sẽ không để cho nàng ta sống khá giả một ngày.
"Dạ, tôi lập tức đi mở." Cố nén đau đớn trên người, Chaeyoung đi lại tập tễnh hướng đi gian phòng phía bên phải.
Joy có được một căn phòng tắm cá nhân chuyên dụng, phòng tắm rộng khoảng gấp hai gian phòng nàng, bên trong thiết bị quả thực đầy đủ mọi thứ bồn tắm mát xa cực lớn, phòng xông hơi hết khả năng hưởng thụ.
Mở ra khóa khống chế bồn tắm mát xa Chaeyoung trừng mắt nhìn trong bồn tắm không ngừng xuất hiện bọt nước, trong nội tâm cảm thấy vô cùng hâm mộ nàng rất muốn trong loại bồn tắm này ngâm một hồi a!
"Ê, mày chết ở bên trong rồi a!" Ngoài cửa truyền đến Joy chanh chua mắng chửi làm tỉnh lại Chaeyoung tâm hồn đang bay bổng.
Nàng nhấn ngừng lại vòi nước bồn tắm ba chân bốn cẳng chạy vội tới trước mặt Joy, khom lưng hỏi thăm.
"Tiểu thư, xin hỏi có cái gì phân phó?"
"Chuẩn bị quần cáo tao muốn mặc ra cửa! Ngay cả chuyện như vậy cũng cần tao dạy sao?" Mắt phượng nhắm lại, Joy duỗi ra móng tay dài được tu bổ thành hình quả hạnh nhân dùng sức đâm vào cánh tay nàng.
"Không biết tiểu thư hôm nay muốn mặc cái gì?" Cố nén đau đớn trên cánh tay Chaeyoung run thanh hỏi.
"Từng cái lấy ra để cho tao xem!" Như là thỏa mãn, Chaeyoung lộ ra vẻ mặt đáng thương Joy xảo trá sau khi đưa ra chỉ thị liền xoay người tiến vào phòng tắm.
"Dạ." nháy mắt nhiệt khí trong mắt Chaeyoung tranh thủ thời gian chạy về phía gian phòng bên kia.
Ước chừng bảy, tám mét vuông phòng giữ quần áo lớn treo tất cả phục sức hàng hiệu, nhiều vô số gần trên trăm bộ, Chaeyoung lấy ra một bộ trang phục nhãn hiệu nổi tiếng lúc trước từng nghe Joy khen không dứt miệng.
"Tiểu thư, bộ này như thế nào?" Nàng cẩn thận từng ly từng tí đưa đến trước mặt.
"Bộ đồ này đã mặc qua." Thiên kim đại tiểu thư ung dung ngâm mình trong bồn tắm mát xa khẽ hừ.
"Còn bộ này" Chaeyoung động tác nhanh chóng đổi lấy bộ khác.
"Lỗi thời không mặc! Đổi bộ khác." Joy hai mắt khép kín ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn.
Cứ như vậy nàng tại phòng giữ quần áo cùng phòng tắm tới tới lui lui chạy hơn mười lần.
Mãi cho đến khi Joy cảm thấy hài lòng, chọn một bộ y phục trong đó, Chaeyoung đáng thương lúc này mới có thể thở một ngụm.
"Tới đây chà lưng cho tao." Gương mặt kiều mị nở một nụ cười quỷ dị.
"Dạ vâng tiểu thư." Cầm lấy bông tắm nàng nơm nớp lo sợ bò lên bên cạnh bồn tắm mát xa.
"Mày dùng sức như vậy làm gì?! Có chủ tâm gây khó dễ với tao phải không?" Ngay khi nàng chăm chỉ làm việc thì Joy đột nhiên xoay người giội cho nàng một thân ẩm ướt.
"Tôi không có" Thủy châu trong suốt sáng long lanh trượt xuống gò má nàng, nghẹn ngào nói.
Tuy đã sớm biết Joy sẽ không để cho nàng trôi qua tốt đẹp nhưng mỗi khi cô ta khi dễ thì lòng nàng rất đau.
"Cẩn thận một chút cho tao" Rút ra khăn tắm lớn, nàng đưa lên cho Joy.
"Dạ" Chaeyoung tranh thủ thời gian mang theo máy sấy theo ra phòng tắm.
Nàng vừa chải chuốt tóc mai màu nâu của cô ta, vừa sấy khô hơi nước trên tóc.
"Nóng quá mày muốn nướng cháy tóc của tao phải không!" Joy cố ý tại trứng gà lý chọn xương cốt.
"Thực xin lỗi." nàng lần nữa xin lỗi vì nàng biết rõ đây là phương pháp duy nhất có thể làm cho Joy nguôi giận.
"Đủ rồi nhìn mày nước đều nhiễu đầy trên nệm của tao, còn không mau cút ra ngoài cho tao." Đột nhiên đẩy tay nàng, Joy giơ lên mắt phượng tràn đầy căm hận.
"Dạ, Thật xin lỗi" thân ảnh nhỏ bé và yếu ớt theo cánh cửa mở ra đóng lại nhanh chóng biến mất tại phía sau cửa.
Trên đường rời đi phòng lớn đi trở về phòng ở của người hầu, Chaeyoung mấy lần dùng tay lau đi những giọt nước mắt trượt xuống bên má tiếc rằng sóng nhiệt trong mắt như là vòi nước đã quên đóng chặt, lau như thế nào cũng không khô một đôi thanh linh đồng tử tràn đầy thống khổ.
Nàng càng không ngừng tự hỏi chính mình cuộc sống như vậy nàng đến tột cùng còn có thể chịu được bao lâu? 











" Dalgom, hôm nay Joy và phu nhân cùng nhau đi ra ngoài chúng ta có thể chơi thật vui." Ôm Dalgom mới từ lổ nhỏ đầu kia chui qua tới, nàng lộ ra nụ cười hân hoan.
Chỉ có lúc ở cùng Dalgom mới có thể cảm giác mình còn năng lực cười.
"Gâu gâu gâu!" chú chó nhỏ toàn thân tuyết trắng nhiệt liệt sủa đáp lại nàng , nhãn cầu đen bóng giống như quả cầu pha lê lóng lánh.

Đột nhiên nó như là ngửi được mùi vị gì, tức giận duỗi ra chân trước nhắm túi tiền trên áo khoác của nàng, liên tục bới ra cầm lấy.
"Ai nha! Bị mày ngửi được rồi có phải không? được rồi được rồi, tao lấy ra là được" Chaeyoung thấy Dalgom tựa hồ phát hiện giấu giếm gì đó liền cười hì hì lấy ra.
Là phô mai đây là món Dalgom thích ăn nhất.
"A, mở miệng ra." 
"Gâu!" Nhìn thấy món thích nhất Dalgom há miệng liền cắn xuống một miếng đong đưa cái đuôi nhỏ mùi ngon nhai nuốt lấy.
"Ăn ngon không?" Chaeyoung lại lấy một miếng nhỏ đút nó.
"Gâu Gâu!" Dalgom muốn nuốt vào miếng phô mai thơm nồng lại hồi báo một tiếng sủa hưng phấn.
"Đừng vội tao đem theo ba miếng đủ cho mày ăn rồi" Nhìn đến Dalgom ngẩng mặt cái đầu nho nhỏ ăn vội vàng, nàng khó nén vui vẻ lại mở ra một miếng phô mai khác.

Chú chó nhỏ tham an rất nhanh liền đem phô mai Chaeyoung mang đến ăn sạch bách còn vẫn chưa thỏa mãn liếm láp miệng, nàng nhìn bộ dáng Dalgom vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn cảm giác được tảng đá đặt ở trong lòng tựa hồ biến nhẹ rất nhiều.
"Cô không cần đi học sao? suốt ngày ở cùng con chó này không chán hả?" Lisa thân thủ kiện tráng gọn gàng từ tường vây bay xuống ngữ điệu thoải mái mà nói.

Nhìn thấy Lisa xuất hiện, Chaeyoung vội vàng sửa sang lại quần áo đứng dậy.

"Manoban tiểu thư..." nàng làm sao lại nghĩ hắn sẽ xuất hiện ở lúc này.

Thấy vẻ mặt nàng kính cẩn lông mày không vui chau lại chợt giãn ra ý nghĩ vừa chuyển trong nội tâm mình có ý định khác hắn ưu rảnh rỗi rút ra một điếu thuốc nhen nhóm mở miệng thoải mái hỏi:
"Những cô bé cùng tuổi như cô lúc này không phải hẳn là ngồi ở trong phòng học chăm chú đi học sao? Hay là vì cùng con chó ngốc này chơi cho nên trốn học?" Nó ngồi trên mặt đất không có một chút khí thế cao cao tại thượng.
Thái độ Lisa nhất phái thoải mái làm cho Chaeyoung không khỏi đi theo buông lỏng thân hình đang căng thẳng.
Đối mặt cảm giác kỳ quái của nó, nó là người đứng đầu Manoban gia. Theo lý thuyết nàng nên trốn nó rất xa. Nhưng từ sau khi nó đem Dalgom đưa cho nàng, nàng cũng rốt cuộc không biết sợ nó ngược lại đối với nó có loại hiếu kỳ cùng cảm giác thân thiết.

Ôm Dalgom ngồi chồm hổm trước, Seungri mềm yếu trả lời câu hỏi của nó.
"Không phải, tôi...tôi không có học trung học" Trì trệ trong giọng nói tràn đầy nồng đậm bất đắc dĩ.
Sau khi mẹ qua đời ba cũng không quan tâm nàng nhiều hơn, chỉ là đem nàng giao cho Park gia nữ chủ nhân an bài, phu nhân không cho phép học trung học bản thân không có đồng nào nàng một chút biện pháp cũng không có.
Cho dù Chaeyoung khát vọng được đến trường cỡ nào.

Vote đi mấy ông :]]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro