Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Giới Hạn Của Nguy Hiểm

Seokmin luôn được biết đến với khả năng làm mọi thứ trở nên hỗn loạn, dù có cố gắng kiềm chế thì chỉ một chút thôi, cậu cũng đủ khiến tình huống bình thường trở thành một trò đùa kỳ quặc. Nhưng hôm nay, sự hỗn loạn này không còn là một trò đùa nữa mà là một mối nguy hiểm thực sự.

Một ngày bình thường, như bao ngày khác, Seokmin quyết định tham gia cuộc đua xe đạp với nhóm bạn. Bầu không khí dễ chịu, gió mát lành thổi qua những hàng cây ven đường, và chỉ có tiếng bánh xe đạp quay đều đặn, cùng với tiếng cười đùa của các bạn trẻ. Mọi thứ như thể đang chuẩn bị cho một buổi chiều vui vẻ, nhưng không ai biết được rằng chỉ trong vài phút nữa, cuộc sống của Seokmin sẽ thay đổi một cách đau đớn.

Lúc đầu, Seokmin cảm thấy phấn khích, cậu không hề nghĩ rằng mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy. Nhưng rồi, khi đang đạp xe trên con đường vắng vẻ, sự cố bất ngờ xảy ra. Cậu mất lái.

"Mẹ kiếp!" Seokmin hét lên khi bánh xe đạp không nghe lời, không hề có dấu hiệu dừng lại khi cậu cố gắng phanh. Cảm giác chiếc xe như thể muốn trượt ra khỏi quỹ đạo, bánh xe rời khỏi mặt đường một chút rồi bỗng nhiên quay ngoắt sang bên trái.

Cậu không kịp làm gì hơn ngoài việc giữ tay lái và cố gắng duy trì thăng bằng. Nhưng chiếc xe đột ngột bị vướng vào một cành cây nhọn. Một tiếng rít lên đáng sợ vang lên khi cành cây xuyên qua bánh xe. Chiếc xe đổ sập, Seokmin bị văng ra ngoài, người lảo đảo, không thể kiểm soát. Cậu lao vào bụi cây ven đường và đầu đập mạnh vào một tảng đá.

Mọi thứ trở nên mờ mịt. Cảm giác đau đớn tột cùng làm Seokmin chỉ có thể nằm im, không thể cử động. Máu từ trán cậu chảy xuống, hòa vào trong đất và những chiếc lá. Không có âm thanh nào, ngoài tiếng gió rít trong không gian. Tất cả dường như đóng băng.

Mingyu đang ngồi trong lớp học khi nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ một người bạn trong nhóm. Giọng nói lo lắng, vội vàng từ phía bên kia truyền đến khiến trái tim anh chợt thắt lại. "Mingyu! Seokmin gặp tai nạn! Cậu ấy bị thương nghiêm trọng lắm!"

Mingyu không kịp nghĩ ngợi gì, chỉ cảm nhận rõ ràng rằng trái tim mình như bị bóp nghẹt. Đầu óc anh quay cuồng. Tình huống này không thể nào có thật. Seokmin, dù có cứng đầu và lắm trò ngớ ngẩn, nhưng không thể bị thương đến mức này được.

"Mày ở đâu? Chỗ nào?" Mingyu hỏi, giọng có chút run rẩy, khiến anh không nhận ra mình đang lo lắng đến thế nào.

"Gần khu rừng sau trường, nhanh lên! Cậu ấy bị ngất, không thể di chuyển được."

Ngay lập tức, Mingyu vội vã đứng lên, không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Những người bạn trong lớp nhìn theo, nhưng anh không thể dừng lại. Cả cơ thể anh như bị thôi thúc bởi một sự sợ hãi khủng khiếp. Làm sao anh có thể bình tĩnh trong lúc này? Seokmin, người bạn mà anh không thể không nghĩ tới, người mà anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như thế này, đang gặp nguy hiểm.

Không kịp chờ thêm lời giải thích nào, Mingyu cầm ba lô và lao ra khỏi lớp học, chạy vội về phía khu rừng. Mỗi bước chân của anh đều nặng trĩu với nỗi lo lắng không sao dừng lại được.

Khi Mingyu lao vào khu rừng, trái tim anh đập thình thịch. Môi trường xung quanh dường như mờ đi, và chỉ có một mục tiêu duy nhất là tìm thấy Seokmin. Đôi mắt anh đảo quanh, cố gắng tìm kiếm giữa những tán cây và bóng tối của buổi chiều.

Chợt anh thấy một bóng dáng nhỏ bé đang nằm bất động trên mặt đất. Seokmin. Người bạn thân thiết của anh đang nằm đó, đầu đập mạnh vào một tảng đá, máu từ vết thương trên trán chảy ra, nhuộm đỏ mặt đất xung quanh.

Mingyu vội vã chạy đến, quỳ xuống bên cạnh Seokmin. Nhìn thấy cậu, một nỗi lo sợ sâu thẳm tràn ngập trong lòng anh. "Seokmin! Mày ổn chứ?" Giọng Mingyu run lên, trái tim anh đập mạnh như thể nó sẽ rời khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.

Seokmin không đáp lại. Mắt cậu nhắm nghiền, làn da tái nhợt, khuôn mặt nhợt nhạt vì máu. Mingyu hoảng hốt, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào về sự sống. Cậu vẫn còn thở, nhưng cơ thể cậu như thể đã rơi vào trạng thái tê liệt. Mingyu cảm thấy một nỗi bất lực bao trùm lấy mình.

"Mày phải tỉnh lại! Đừng có làm tao sợ thêm nữa, Seokmin!" Mingyu hét lên, giọng anh nghẹn lại vì lo lắng.

Giây phút đó, Mingyu cảm thấy mọi thứ như đang sụp đổ. Anh không thể làm gì hơn ngoài việc đứng đó và cầu nguyện rằng Seokmin sẽ tỉnh lại, rằng tình huống này sẽ không trở nên tồi tệ hơn.

Trong suốt khoảng thời gian đợi xe cứu thương, Mingyu không ngừng nhìn chằm chằm vào người bạn nằm im lìm kia. Mỗi nhịp thở của Seokmin dường như là một phép màu mà anh không thể bỏ qua. Mỗi phút giây đợi chờ là một sự hành hạ với Mingyu, cảm giác sợ hãi không thể nào xua đi được.

"Đừng làm tao sợ nữa, mày phải tỉnh lại!" Mingyu gào lên, mắt anh đã ngấn lệ, nhưng cậu bạn bên cạnh vẫn im lặng. Cả thế giới như bị nghẹt lại trong khoảnh khắc này. Mingyu cảm thấy như mình không thể tiếp tục đứng vững được.

Đột nhiên, đôi mắt Seokmin khẽ mở. Lúc đầu, cậu không biết chuyện gì đang xảy ra. Đầu cậu đau nhói, vết thương trên trán khiến cậu không thể tập trung. Nhưng rồi, cảm giác quen thuộc của Mingyu bên cạnh khiến cậu dần nhận ra tình hình.

Seokmin nhìn Mingyu, đôi mắt nửa tỉnh nửa mê, và rồi cậu cố gắng mỉm cười, dù khuôn mặt tái nhợt. "Mingyu... mày đến rồi..." Câu nói của cậu yếu ớt, không đủ sức để làm vơi đi những lo lắng trong lòng Mingyu.

Mingyu thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như một tảng đá lớn vừa rơi khỏi lồng ngực. Nhưng ngay lập tức, anh giữ chặt tay Seokmin, giọng anh nghiêm túc, không thể giấu được sự lo lắng. "Đừng nói gì nữa. Mày phải giữ sức. Chúng ta cần phải đưa mày đến bệnh viện ngay lập tức."

Seokmin cười khẽ, mắt hơi nhắm lại, nhưng nụ cười đó không thể che giấu được sự đau đớn mà cậu đang phải chịu đựng. "Mingyu... cảm ơn vì đã đến... Tao... không nghĩ mày... lo lắng cho tao như vậy..."

Mingyu gạt bỏ mọi lo lắng, giọng anh lại trở nên nghiêm túc: "Mày không cần phải cảm ơn, nhưng đừng bao giờ làm tao sợ thế này nữa, được không?"

Seokmin gật đầu yếu ớt, cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương trong từng lời nói của Mingyu. Những giây phút đó, dù vẫn còn nỗi đau thể xác, nhưng cậu nhận ra một điều quan trọng: trong cuộc sống này, có những người mà cậu không thể thiếu.

Cuối cùng, xe cứu thương cũng đến. Nhân viên y tế nhanh chóng đưa Seokmin vào bệnh viện, và Mingyu cùng họ chạy theo. Cả hành trình dường như dài vô tận. Mingyu chỉ mong sao có thể làm gì đó để giúp cậu bạn thân này, nhưng tất cả những gì anh có thể làm lúc này chỉ là đứng bên cạnh, theo dõi và lo lắng.

Khi Seokmin được đưa vào phòng cấp cứu, Mingyu đứng ngoài, trái tim anh đập loạn xạ. Dù không thể làm gì hơn, anh chỉ biết ngồi đợi, hi vọng rằng tất cả sẽ ổn.

Cuối cùng, Seokmin đã vượt qua được cơn nguy kịch. Cậu thức dậy trong phòng bệnh viện, nhìn thấy Mingyu ngồi bên cạnh. Đôi mắt Mingyu sáng lên khi thấy cậu tỉnh lại, nhưng sự lo lắng vẫn còn rõ trên khuôn mặt anh.

"Cảm ơn... vì đã ở bên cạnh tao," Seokmin thì thầm, giọng yếu ớt nhưng chân thành.

Mingyu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu. "Đừng làm tao sợ nữa, được không?"

Seokmin nhìn Mingyu, rồi khẽ gật đầu. Dù trong lòng cậu vẫn còn đau đớn vì vết thương, nhưng trái tim cậu ấm lại, vì cậu biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, Mingyu sẽ luôn ở bên cạnh cậu, như một người bạn thực sự, không bao giờ rời bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro