Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Mùi em bé

     Sau khi Seokmin thay áo xong, cậu trở lại phòng khách với vẻ mặt cố giữ bình tĩnh. Nhưng sự xuất hiện của Mingyu với đôi mắt lấp lửng và dáng vẻ không yên phận làm cậu cảm thấy có điều gì đó... kỳ lạ sắp xảy ra.

     "Mày làm cái gì mà đứng thừ người ra thế?" Seokmin hỏi, ngồi xuống sofa và bắt đầu gấp chiếc khăn bị bẩn.

     "Không, không có gì!" Mingyu trả lời nhanh, rồi lại quay mặt đi để che giấu vẻ lúng túng.

     Thực ra, từ sáng đến giờ, Mingyu không thể ngừng nghĩ về nụ hôn tối qua. Và giờ đây, chỉ cần nhìn thấy Seokmin, tim cậu lại đập loạn xạ.

     Mingyu quyết định thu dọn bàn ăn để tránh ánh mắt dò xét của Seokmin. Nhưng khi cậu cúi xuống nhặt cốc cà phê bị đổ, cậu lại bất cẩn vấp chân vào mép thảm và mất thăng bằng.

     "Mingyu, cẩn thận—!" Seokmin chưa kịp nói hết câu thì Mingyu đã ngã bổ nhào lên người cậu, đè cậu xuống sofa.

     Cả hai nằm im trong vài giây, không khí hoàn toàn im lặng. Rồi ánh mắt Mingyu bất giác nhìn thấy cổ Seokmin, nơi chiếc áo hơi rộng để lộ một phần da trắng mịn.

     Mingyu nuốt nước bọt, và không hiểu vì sao, mùi hương dịu nhẹ trên người Seokmin – giống như mùi phấn em bé – lại khiến cậu mê mẩn.

     "Ủa... sao người mày thơm vậy?" Mingyu thốt lên mà không kịp suy nghĩ.

     Seokmin lập tức đỏ mặt, tay đẩy mạnh Mingyu ra:
     "Mày bị điên hả? Sao tự dưng lại dí sát mặt vào tao thế!"

     Mingyu giật mình, lúng túng đứng dậy:
     "Không, không phải! Tại tao chỉ... chỉ muốn xem mày xài nước hoa gì thôi mà!"

     "Nước hoa? Tao dùng sữa tắm trẻ em thôi. Rẻ mà thơm." Seokmin vừa nói vừa kéo cổ áo lên, che đi phần da bị lộ.

     "À... vậy à..." Mingyu gãi đầu, nhưng trong đầu lại không thể ngừng nghĩ đến mùi hương dễ chịu đó.

     Mingyu ngồi lại bên cạnh Seokmin, cố gắng hành xử tự nhiên nhất có thể. Nhưng trong lúc cố lấy chiếc điều khiển TV, cậu lại nghiêng người quá sát, và môi cậu vô tình lướt nhẹ qua cổ Seokmin.

     Seokmin giật bắn mình, tay vô thức đẩy Mingyu ra:
     "Mingyu! Mày đang làm cái quái gì thế?!"

     "Tao... tao không cố ý! Thật mà!" Mingyu hoảng hốt giải thích, nhưng khuôn mặt cậu đỏ bừng vì sự tiếp xúc bất ngờ đó.

     "Không cố ý mà mày dí sát vào cổ tao thế à?" Seokmin bực bội, tay che chặt cổ như thể sợ Mingyu làm gì thêm.

     "Tao thề là tao không cố ý... Nhưng mà..." Mingyu dừng lại, ánh mắt lại lén nhìn vào cổ Seokmin. "Sao cổ mày mềm vậy? Giống như da em bé ấy."

     "Mày bị điên thật rồi." Seokmin nhăn mặt, kéo áo che kín hơn nữa. "Đừng nói mấy thứ kỳ quặc như vậy nữa!"

     Để phá vỡ bầu không khí kỳ lạ, Seokmin đứng dậy, định đi rửa chiếc khăn bàn bị bẩn. Nhưng Mingyu lại bất giác kéo tay cậu lại, ánh mắt đầy nghiêm túc:
     "Seokmin, mày nghĩ tao là người kỳ quặc à?"

     Seokmin thở dài, cố giữ giọng bình tĩnh:
     "Mingyu, tao không nghĩ mày kỳ quặc, nhưng mày thật sự cần suy nghĩ lại những hành động gần đây của mày. Chúng rất... không bình thường."

     "Không bình thường là sao?" Mingyu hỏi, giọng như thể bị tổn thương.

     "Ví dụ như việc mày cứ... cứ dí sát mặt vào tao, nói mấy câu lạ lùng, rồi còn—" Seokmin cắn môi, quyết định không nhắc lại chuyện nụ hôn tối qua.

     Mingyu bỗng bật cười, cố tỏ ra thoải mái:
     "Thôi nào, tao chỉ là tò mò thôi mà. Với lại, mày thơm thật đấy. Lần sau tao cũng mua sữa tắm em bé để thử."

     Seokmin lườm cậu:
     "Thôi đi! Mày đúng là đồ phiền phức."
   
     Nhưng sâu thẳm trong lòng, Seokmin lại cảm thấy có chút xao động trước sự gần gũi kỳ lạ của Mingyu. Cậu lắc đầu, tự nhủ rằng mình đang suy nghĩ quá nhiều.

     Mingyu cố tỏ ra bình thường, nhưng trái tim cậu vẫn đập loạn nhịp khi nhớ lại cảm giác đôi môi mình chạm vào cổ Seokmin.

     Cậu ngồi xuống ghế, gõ ngón tay lên bàn, trong đầu nghĩ thầm:
     "Chết tiệt, mình thật sự thích cậu ấy rồi. Nhưng phải làm sao để Seokmin không nghĩ mình là thằng điên đây?"

     Seokmin thì lại cố gắng phớt lờ mọi thứ, nhưng ánh mắt thi thoảng liếc về phía Mingyu lại đầy sự cảnh giác. Cậu tự nhủ rằng mình không nên để những hành động kỳ quặc của Mingyu làm ảnh hưởng đến bản thân.

     "Mình sẽ không để ý nữa. Đúng, Seokmin, mày không được suy nghĩ lung tung!" Cậu tự nhủ, nhưng mặt vẫn nóng bừng khi nhớ lại những khoảnh khắc ngượng ngùng trước đó.

     Hôm đó, Seokmin định ra siêu thị để mua thêm vài thứ cho bữa tối. Mingyu nghe thấy liền nằng nặc đòi đi cùng với lý do "mày lúc nào cũng chọn đồ chán ngắt, tao sẽ chọn thêm cái gì ngon ngon cho mày ăn."

     Seokmin vốn không muốn cãi nhau, đành đồng ý cho Mingyu đi cùng. Nhưng cậu không ngờ, chuyến đi này lại đầy rắc rối.

     Khi cả hai vừa rời khỏi siêu thị với túi đồ đầy tay, một cơn mưa rào bất ngờ đổ xuống.

     "Mingyu, mày không mang ô à?" Seokmin kêu lên, cố che túi đồ của mình.

     "Có mang đâu, tao tưởng trời nắng đẹp cả ngày chứ!" Mingyu cười trừ, tay ôm túi đồ to đùng.

     Cả hai cố chạy tìm chỗ trú mưa, nhưng con đường lại quá xa. Mưa càng lúc càng nặng hạt, khiến Seokmin phải quay sang hét:
     "Thôi được rồi, đưa túi đồ đây, tao giữ cho, mày cứ chạy trước!"

     "Mày điên à? Túi này nặng lắm, để tao cầm!" Mingyu cãi lại, nhưng cơn mưa lớn khiến cả hai chẳng ai nghe rõ lời ai.

     Khi đang chạy, Mingyu bất cẩn giẫm phải một vũng nước trơn trượt. Cậu mất thăng bằng và ngã ra phía sau, kéo theo cả Seokmin.

     "Mingyu!" Seokmin hét lên khi cả hai ngã nhào xuống đất, người đè lên nhau.

     Seokmin nằm đè lên Mingyu, mặt chỉ cách cậu bạn vài centimet. Cả hai đều ướt như chuột lột, hơi thở của Seokmin phả nhẹ lên mặt Mingyu, khiến cậu cảm nhận được rõ ràng sự ấm áp lạ lùng.

     Mingyu mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Seokmin.
     "Mày... nặng quá đấy."

     Seokmin đỏ mặt, lập tức đứng dậy nhưng do trơn trượt, cậu lại mất thăng bằng và ngã xuống lần nữa. Lần này, mặt cậu đập thẳng vào ngực Mingyu.

     "Mày cố tình đúng không?" Mingyu bật cười, nhưng trong lòng lại thấy tim đập mạnh.

     "Tao mà cố tình cái gì! Cái thảm họa này là tại mày!" Seokmin lắp bắp, cố gắng đứng dậy lần nữa nhưng lại bị kéo ngã xuống bởi tay Mingyu đang bám chặt lấy cậu.

     Sau khi cố gắng đứng dậy được, Seokmin phát hiện chân mình bị đau do cú ngã vừa rồi.
     "Mày đi nổi không?" Mingyu hỏi, vẻ mặt có chút lo lắng.

     "Tao nghĩ tao bị trật chân rồi..." Seokmin đáp, cố nhấc chân nhưng cảm giác đau buốt khiến cậu nhăn mặt.

     "Thế thì tao cõng mày về!" Mingyu nói ngay, không để Seokmin phản đối.

     "Không cần đâu, tao tự..." Seokmin chưa nói hết câu thì đã bị Mingyu bế bổng lên lưng.

     "Ngồi im đi, đừng có ý kiến!" Mingyu nói, giọng nghiêm túc hiếm thấy.

     Seokmin đỏ mặt, nhưng không thể nói gì hơn. Cảm giác ấm áp từ lưng Mingyu và mùi hương quen thuộc của cậu bạn khiến Seokmin cảm thấy kỳ lạ.

     "Thằng này sao khỏe vậy..." Seokmin nghĩ thầm, cố gắng không để ý đến nhịp tim đang đập nhanh của mình.

     Khi về đến nhà, cả hai đều ướt sũng. Mingyu đặt Seokmin xuống ghế, vội vàng lấy khăn lau tóc cho cậu bạn.

     "Mày đúng là thảm họa, vừa đi siêu thị cũng có thể bị thương." Mingyu lầm bầm, tay vẫn lau tóc cho Seokmin một cách cẩn thận.

     "Là tại mày kéo tao chạy chứ!" Seokmin cãi lại, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp vì sự quan tâm của Mingyu.

     "Mày mà không làm đau chân tao thì tốt rồi. Giờ đi thay đồ nhanh đi, không cảm đấy!" Seokmin nói, đẩy nhẹ Mingyu.

     "Ừ, ừ... Nhưng mày cũng phải thay đồ ngay đi!" Mingyu đáp, nhưng trước khi đi, cậu bất giác nắm lấy tay Seokmin và nhìn cậu thật sâu:
"Seokmin, mày ổn chứ? Lần sau đừng cãi nhau với tao nữa. Tao không muốn mày bị thương đâu."

     Seokmin ngơ ngác trước ánh mắt nghiêm túc của Mingyu, rồi gật đầu nhẹ:
     "Tao biết rồi. Tao sẽ cẩn thận hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro