Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Lần Đầu Seokmin Chăm Sóc Mingyu

Sau hành trình leo núi đầy thử thách, nhóm bạn ai trở về nhà nguời đấy trong trạng thái mệt nhoài nhưng rộn rã tiếng cười. Ai cũng ngỡ rằng chuyến đi đã kết thúc trong an toàn và niềm vui trọn vẹn, nhưng chẳng ai ngờ rằng đằng sau những giờ phút yên bình đó lại ẩn chứa một biến cố bất ngờ. Sự cố ấy không chỉ khiến cả nhóm bàng hoàng mà còn đưa Seokmin vào một vai trò chưa từng có trước đây: người chăm sóc cho Mingyu – cậu bạn thân luôn âm thầm bảo vệ cậu.

Đêm muộn, khi mọi người đã an vị trong phòng, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ sau ngày dài mệt mỏi, Mingyu bỗng nhận ra mình quên mua đồ ăn vặt – một thói quen nhỏ nhưng quen thuộc mà cậu duy trì để giúp Seokmin xoa dịu cái bụng đói vào mỗi tối. Không muốn làm phiền ai, Mingyu quyết định lặng lẽ ra ngoài. (Seokmin vẫn ở với Mingyu từ sau sự cố tai nạn của cậu và đây là lời đề nghị của Mingyu, bởi Mingyu không muốn Seokmin bị thương bất kì lần nào nữa khi không có Mingyu bên cạnh).

Trên đường trở về nhà, Mingyu bất ngờ bị chặn lại bởi một nhóm thanh niên lạ mặt. Chúng nhanh chóng bao vây cậu, ánh mắt đầy sự hung hãn. "Đưa hết tiền đây!" Một trong số chúng gằn giọng.

Mingyu, dù không muốn gây rắc rối, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và từ chối. Tuy nhiên, số lượng áp đảo của nhóm thanh niên khiến cậu chẳng có cơ hội phản kháng. Một cú đánh bất ngờ từ phía sau khiến Mingyu loạng choạng ngã xuống đất.

Cùng lúc đó, tiếng động lạ từ phía dưới khiến Seokmin, đang đứng ngoài ban công hóng gió, chú ý. Nhận ra bóng dáng quen thuộc của Mingyu đang bị đám người vây quanh, Seokmin không nghĩ ngợi gì thêm. Cậu lập tức lao xuống, vừa chạy vừa hét lớn để đe dọa nhóm thanh niên. Trước sự xuất hiện bất ngờ và tiếng la lớn của Seokmin, nhóm người kia nhanh chóng rút lui, để lại Mingyu nằm trên vỉa hè.

"Ê, Mingyu! Mày sao rồi?" Seokmin hoảng hốt, vội đỡ bạn mình dậy.

Mingyu khẽ nhăn mặt, giọng yếu ớt:
"Tao không sao... chỉ hơi đau chút thôi..."

"Không sao cái gì mà không sao! Mày bị đánh như thế này, chắc chắn phải kiểm tra kỹ!" Seokmin lớn tiếng, vẻ mặt đầy lo lắng lẫn trách móc.

Không đợi Mingyu trả lời, Seokmin nhanh chóng cõng bạn mình lên lưng, vừa đi vừa lẩm bẩm:
"Lúc nào mày cũng phải tỏ ra mạnh mẽ. Giờ thì thấy hậu quả chưa?"

Trở về phòng, Seokmin nhẹ nhàng đặt Mingyu lên giường, ánh mắt vẫn không giấu được sự căng thẳng.

"Mày nằm yên đó, để tao xử lý!"

Mingyu, dù đang đau, không nhịn được bật cười:
"Xử lý? Mày biết làm gì mà xử lý?"

Seokmin trừng mắt:
"Im đi! Lần này tao sẽ cho mày thấy tao cũng biết chăm sóc người khác."

Cậu lục đục tìm hộp cứu thương trong phòng. Khi mở ra, vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt. Đối diện với hàng loạt dụng cụ y tế, Seokmin chợt nhận ra mình chẳng biết bắt đầu từ đâu.

"Cái bông này để làm gì? À đúng rồi, để lau vết thương chứ gì!" Cậu lẩm bẩm, vừa nói vừa cầm lấy miếng bông gòn thấm cồn sát trùng.

Seokmin cúi xuống, mặt cậu gần sát mặt Mingyu để nhìn kỹ vết bầm trên má bạn.

"Đừng cử động, tao đang cố gắng làm đúng." Giọng Seokmin đầy nghiêm túc.

Mingyu nằm im, ánh mắt vô thức dừng lại trên gương mặt gần kề của Seokmin. Đôi mắt sáng lấp lánh sự tập trung, làn da mịn màng, và hơi thở đều đặn phả nhẹ lên má khiến Mingyu bất giác đỏ mặt. Tim cậu bỗng đập nhanh hơn.

"Seokmin... mày cúi sát quá rồi," Mingyu lắp bắp, giọng khẽ run.

"Thì tao phải cúi sát mới thấy rõ được chứ!" Seokmin đáp, hoàn toàn không nhận ra sự bối rối của bạn mình.

Trong lúc lau vết thương, Seokmin vô tình mất thăng bằng. Hai tay cậu chống xuống giường, cả người đổ về phía trước.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài centimet. Đôi môi của Seokmin như sắp chạm vào môi Mingyu. Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, và Mingyu hoàn toàn đông cứng.

"Seokmin..." Mingyu thì thầm, ánh mắt lúng túng.

"Gì?" Seokmin ngây ngô hỏi lại.

"Không... không có gì..." Mingyu vội quay mặt đi, cố gắng giấu khuôn mặt đỏ bừng.

Sau khi xử lý xong vết thương trên mặt, Seokmin tiếp tục kiểm tra tay và chân của Mingyu.

"Cởi áo ra đi, để tao xem có chỗ nào bầm nữa không," cậu nói với giọng tự nhiên đến mức khiến Mingyu giật mình.

"Cởi áo? Tao tự làm được!"

"Thôi đi, mày vừa bị đánh, có sức đâu mà tự làm. Để tao giúp!" Không để Mingyu phản đối, Seokmin nhanh chóng kéo áo bạn mình lên.

Dưới ánh đèn, cơ thể săn chắc của Mingyu hiện rõ với những vết bầm tím trải dài. Seokmin nhìn thấy mà không khỏi thở dài:

"Trời ơi, mày bị đánh đau thế này, chắc chắn đau lắm đúng
không?"

Mingyu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt chăm chú của Seokmin khiến cậu không ngừng bối rối. Khi Seokmin cúi xuống xoa thuốc, tay cậu vô tình đặt lên ngực Mingyu, khiến cậu giật nảy mình.

"Ê, mày đừng có chạm lung tung!" Mingyu khẽ quát, giọng run run.

"Tao chỉ đang bôi thuốc thôi mà!" Seokmin vô tư đáp, hoàn toàn không nhận ra cảm xúc phức tạp trong ánh mắt của Mingyu.

Sau khi hoàn tất việc chăm sóc, Seokmin ngồi xuống bên cạnh Mingyu, thở phào nhẹ nhõm:
"Xong rồi. Mày thấy sao? Đỡ đau chưa?"

Mingyu nhìn Seokmin, ánh mắt phức tạp và đầy cảm xúc:
"Ừ... tao đỡ rồi. Cảm ơn mày."

"Không có gì! Nhưng lần sau đừng làm anh hùng nữa. Mày nghĩ mày là siêu nhân chắc?" Seokmin vừa nói vừa cười lớn, vẻ vô tư vẫn như ngày nào.

Mingyu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bạn mình. Trái tim cậu nặng trĩu bởi những cảm giác khó tả. Từ lúc nào, những hành động vụng về nhưng chân thành của Seokmin lại khiến cậu cảm thấy ấm áp đến thế?

Trong khi Seokmin nhanh chóng quên đi mọi chuyện và chuyển sang tìm đồ ăn trong túi, Mingyu vẫn nằm đó, suy nghĩ miên man. Liệu những cảm xúc này chỉ là sự bối rối nhất thời, hay đó là dấu hiệu của điều gì đó sâu sắc hơn?

Mingyu không dám nghĩ xa hơn, nhưng cậu biết chắc một điều: từ giờ phút này, Seokmin không còn chỉ là một người bạn thân đơn thuần trong mắt cậu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro