B 🥩
FB: Răng Cún Răng Thỏ
--------
06.
Seokmin đã giành được một dự án hợp tác lớn. Lúc đầu thì nghe đồng nghiệp loáng thoáng đề cập đến, sau đó anh đi xác nhận với sếp, rồi xung phong nói rằng mình có thể làm được. Ban đầu sếp không đồng ý, nói rằng bên A nổi tiếng là khó đối phó và Seokmin thì còn quá trẻ, không phải là không tin vào năng lực của Seokmin, mà vấn đề là về mặt kinh nghiệm. Seokmin đã nói dối sếp, rằng bố của anh đang gặp chuyện và anh là người duy nhất có thể kiếm tiền trong nhà, nài nỉ một hồi thì sếp cũng đồng ý.
Kể từ đó, Seokmin đã tăng ca trung bình 4 tiếng rưỡi mỗi ngày. Có một lần, nhóm quản lý tài sản của công ty đã gửi hàng loạt email nói rằng nửa đêm lúc 12h sẽ có hoạt động liên kết phòng cháy chữa cháy, mỗi tầng đề có báo động, nhắc nhở đồng nghiệp làm thêm giờ chú ý. Nhân viên mới đến ngồi bên cạnh hỏi Seokmin rằng thật sự sẽ có người tăng ca đến ngày hôm sau sao. Nhưng anh không lên tiếng, chỉ quay đầu lại dùng quầng thâm dưới mắt trả lời câu hỏi kia.
Seokmin suốt ngày bận rộn nên về nhà nghỉ ngơi chính là một điều xa xỉ. Các mối quan hệ ở chỗ làm thì nhàm chán, và ở nhà cũng không khá hơn là bao. Nhưng có lẽ từ cái ngày mà bước ra ngoài hít thở sẽ tạo ra hơi nước kia, mỗi tối trong phòng sẽ có một chén canh lê nhỏ nằm trên bàn cùng với tờ giấy có nét chữ của Mingyu nhắc nhở anh hãy hâm nóng trước khi uống. Mingyu nói súp lê giúp thanh lọc phổi, khi mùa đông đến, những người hút thuốc nên chú ý hơn đến việc bảo vệ đường hô hấp.
Kim Mingyu là người như thế nào? Seokmin chỉ bắt đầu hiểu câu hỏi này sau khi mẹ kế của anh qua đời. Thế giới này không để lại cho anh nhiều ấn tượng tích cực, nhưng anh hy vọng rằng những người không có quyền lựa chọn và quen với việc đi một mình như anh sẽ bớt đi một người. Cho nên mỗi khi không làm việc thì Seokmin thường dành thời gian để nói chuyện với Mingyu.
Thế là anh biết được Mingyu là một người nghèo có trái tim mềm yếu, có lý tưởng và muốn dấn thân vào nghệ thuật. Đây không phải là một mô tả tiêu cực, nó được sử dụng để mô tả tài năng của cậu ấy - một cỗ máy kiếm tiền với cảm giác khủng hoảng quá mức, cô đơn và không có cuộc sống. Khi Mingyu hỏi anh tại sao anh làm việc chăm chỉ như vậy, Seokmin không thể trả lời, chỉ cảm thấy hơi buồn vì hình như anh đã quen với việc làm mọi thứ đến cực hạn rồi. Trước đây là để chứng minh rằng nếu không dựa vào bố anh vẫn có thể sống tốt, nhưng bây giờ ngay cả bản thân anh cũng không biết mình làm vì cái gì. Anh thi thoảng sẽ ghen tị với sự tự do của Mingyu, nhưng cậu ấy không kiếm được nhiều tiền, vì vậy sự ghen tị dừng lại.
Mingyu nói rằng, đợi sau khi Seokmin hoàn thành dự án, anh ấy phải nghỉ hết tất cả số ngày phép năm còn lại ngay lập tức. Anh đi đâu cũng được, miễn là có thể rời khỏi văn phòng đầy rẫy hợp đồng và những bức tường bê tông kia. Seokmin phát hiện ra rằng khi Mingyu nói chuyện đó, anh đang mơ hồ nghĩ rằng liệu KPI cuối năm có thể hoàn thành vượt mức hay không. Bây giờ anh thực sự ghen tị với Mingyu.
Kim Mingyu là người như thế nào - rất thú vị, hay ở nhà chỉnh tới chỉnh lui cái máy ảnh.
Buổi họp đầu tiên với bên A là vào đầu tháng 12. Lần đầu gặp không cần quá trang trọng, Seokmin và đối phương có hẹn ăn tối sau khi tan sở vào thứ sáu, đối phương chọn địa điểm còn anh sẽ đãi họ.
Người được bên A cử đến là một người đàn ông trung niên, béo, lùn, bụng bia, tóc xịt keo quá nhiều, cằm có ria mép nhỏ. Nhìn thấy Seokmin liền chào hỏi bằng một nụ cười giả tạo, da thịt trên mặt ông ta xoắn hết lại với nhau. Dưới ánh đèn trong phòng riêng, Seokmin thậm chí có thể nhìn rõ kết cấu của lớp da thịt kia, anh cảm thấy vẻ mặt của đối phương rất đáng sợ, nhưng anh phải lễ phép mỉm cười chào đối phương.
Luật bất thành văn nói rằng, chuyện làm ăn thì không thể nói miệng, phải uống rượu. Trước ngày hôm nay, Seokmin còn cảm thấy điều này tuyệt đối không có nghĩa là: chỉ uống rượu mà không bàn chuyện làm ăn.
Người đàn ông trước mặt thì nói hết câu này đến câu khác: "Không uống là không nể mặt tôi.", "Lúc bàn bạc thì uống rượu mới là quan trọng", "Lần đầu gặp mặt đương nhiên phải uống cho bằng hết". Seokmin thấy đũa trong tay mình đã biến từ 2 thành 8 chiếc rồi mà đối phương vẫn còn ôm bả vai muốn cùng anh uống tiếp.
"Chuyện hợp tác thì dễ lắm, trước hết thì cậu phải say với tôi." Seokmin thấy nụ cười của người đàn ông này không quá đạo đức giả, da thịt trên mặt anh ta đều run lên vì cười.
Trong vài giờ tiếp theo, Seokmin nôn ba lần, người kia nôn hai lần, cuối cùng thì gục trên bàn không nhúc nhích. Seokmin loạng choạng bước qua sàn nhà bừa bộn, mở cửa phòng riêng, người phục vụ giúp anh gọi taxi, xác nhận rằng anh vẫn còn sống mà chui vào trong xe thì mới quay trở lại cửa hàng.
Seokmin ngồi trong taxi, bác tài chê mùi rượu nồng nặc nên mở hết cả 4 cửa sổ cho thoáng. Gió mùa đông lạnh đến thấu xương, quất vào mặt rát như dao và giấy nhám. Dạ dày liên tục lên cơn quặn thắt, Seokmin không thể thẳng người nổi, chỉ có thể cuộn mình trên ghế, trán toát mồ hôi lạnh.
Lòng anh chợt buồn. Anh làm việc, kiếm tiền, thậm chí không biết thời gian là gì, anh cũng không biết uống thuốc gì cho những cơn đau dạ dày, bởi vì lần nào anh cũng chịu đựng giống như bây giờ. Nhưng mà anh lại cảm thấy trong tủ thuốc của Mingyu nhất định có thuốc dạ dày.
Seokmin nhắm mắt lại, Kim Mingyu 11 tuổi gõ cửa.
"Anh ơi, uống chút canh đi."
Đôi mắt sáng của Mingyu mờ đi trong làn khói bốc lên từ chén súp, rồi hòa vào gương mặt của Mingyu 25 tuổi.
"Anh, nhanh uống canh lê lúc còn nóng."
Chén canh trong tay Mingyu 25 tuổi biến thành bông băng và thuốc đỏ, độ dài tóc giống như hồi 19 tuổi.
"Anh có đau không?"
Có. Đau lắm. Sống khổ cực như vậy đau đớn chẳng khác gì cơ thể bị xé thành trăm mảnh.
Cho nên, Kim Mingyu, giúp tôi bôi thuốc thêm một lần nữa được không.
Khi Seokmin tỉnh lại lần nữa, anh đã nằm ở ven đường, taxi đã rời đi, dưới chân anh có một mảnh bãi nôn bẩn thỉu. Mặt đất xi măng lạnh toát, mùi nôn mửa kinh tởm, anh vừa mới ngồi dậy, mơ hồ cảm thấy có người đang đỡ mình, giọng nói giống như của dì bán tạp hóa 24/24 bên cạnh khu dân cư. Dì ấy vừa hỏi anh có nói chuyện được không vừa đưa nước về phía miệng anh. Seokmin chỉ có thể gật đầu và hớp nước để súc miệng.
"Ngã sấp mặt xuống đường vậy mà cũng không biết, sao lại uống nhiều như vậy chứ. Tôi kêu ông lão nhà tôi đưa cậu về nhà nhé?"
"Về nhà..."
"Còn nhớ đường về nhà không?"
"Kim Mingyu..."
"Cái gì?"
"Kim Mingyu ở nhà, tôi về nhà..."
"Vậy có cần tôi kêu ông nhà đưa cậu về không?"
Seokmin bị cơn gió mạnh làm cho tỉnh táo, uống thêm vài ngụm nước, được dì đỡ đứng dậy, hình như chân vẫn còn bước được nên vẫy tay rồi một mình đi về nhà. Dì ấy vẫn gọi điện cho ông chủ đến đưa anh về, nhưng anh vừa xin lỗi vừa cảm ơn, nói hiện tại đã đỡ nhiều rồi có thể tự về được, sau đó tỏ vẻ có thể tự đi được vài bước nên ông chủ cửa hàng cũng để anh tự đi.
"Bộ dạng của nó như vậy sao mà tự về nhà được chứ." lời trách móc của người dì từ xa vọng lại.
07.
Mingyu đang ngủ thì bị đánh thức bởi một tiếng đập cửa đùng đùng. Cậu chạm vào điện thoại với đôi mắt ngái ngủ - 2 giờ sáng. Cậu dụi mắt, lê dép đến cửa, bật đèn ở cửa ra vào, trong mắt mèo là đỉnh đầu đang xụ xuống của Lee Seokmin.
Mingyu vội vàng mở cửa, trên người Seokmin nồng nặc mùi rượu, một tay anh chống vào khung cửa, chậm rãi ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Mingyu. Chiếc áo khoác bên ngoài bộ vest của Seokmin mở tung và xộc xệch, ống tay áo đầy bụi, tóc bị gió thổi bay khắp mắt, đôi môi nứt nẻ, hai má ửng hồng, bộ dạng rất sa sút.
"Xin lỗi," anh cười toe toét, "Tôi không tìm thấy chìa khóa."
Mingyu đưa tay ra giúp anh, Seokmin cố gắng nắm lấy cánh tay cậu rồi lảo đảo ngã lên người cậu. Mingyu bị Seokmin đè lên người, khó khăn vươn một tay ra đóng cửa, tay còn lại vòng qua eo Seokmin để đảm bảo rằng anh sẽ không bị ngã. Đầu của Seokmin áp vào cổ Mingyu, cậu cảm nhận được hơi thở nồng nặc mùi rượu của anh phả vào cổ mình.
"Anh, sao anh lại uống nhiều vậy?" Mingyu quay đầu nhìn Seokmin.
"Hửmm" Seokmin lẩm bẩm, "Đi bàn chuyện hợp tác, lão già béo bên A muốn giết tôi."
"Có cần phải vậy không."
Không có phản hồi.
Mingyu thở dài, "Đừng vất vả như vậy."
Seokmin cười gượng, "Sao vậy Kim Mingyu, mọi thứ đều mất hết rồi."
Anh lẩm bẩm không rõ: "Đống tiền đó của bố đều là tham nhũng, bây giờ xong rồi, cái gì cũng mất, cái gì cũng không còn, muốn sống nhưng không thể bán nhà, bán xong đến chỗ ở cũng không còn. Tôi phải kiếm tiền, nhỉ? Cậu không có tiền, tôi đã nói rồi cậu mà chết đói thì tôi sẽ chia cho cậu miếng bánh mì..."
"Anh ơi, em cũng đang kiếm tiền, em không chết đói được đâu."
"Cậu kiếm kiểu gì?"
"Hôm nay em đi chụp ngoại cảnh."
"Vậy sao?"
"Gần đây chụp rất nhiều thứ."
"Ò.." Seokmin chống tay lên tường mượn lực miễn cưỡng đứng thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Mingyu: "Vậy những ảnh cậu chụp tôi cũng đem bán lấy tiền luôn à?"
Mingyu sửng sốt, ngây người nhìn Seokmin, khóe miệng khẽ giật.
"Ây Kim Mingyu. Anh biết hết đấy."
Seokmin nhếch khóe miệng lên cười với cậu, đột nhiên trượt chân đứng không vững, Mingyu vô thức siết chặt cánh tay quanh eo Seokmin, vô tình kéo anh lại gần, đôi môi nóng bỏng mềm mại cọ lên khóe miệng cậu.
Mặt Mingyu lập tức đỏ bừng, nhưng Seokmin lại cười khẽ, môi như có như không chạm vào má cậu rồi lướt đến tai:
"Cậu thích anh đến vậy sao."
"Anh..."
Seokmin vòng tay quanh Mingyu, ngậm vành tai cậu, khẽ mút một chút, lại dọc theo xương hàm đặt một chuỗi những nụ hôn xuống cổ cậu. Tê dại, nhẹ nhàng mà ôn nhu.
Ánh sáng lờ mờ ở lối vào kèm theo mùi rượu vương vãi làm không khí thêm phần mập mờ. Yết hầu của Mingyu lăn lên lăn xuống, và một nhóm sinh vật có sừng quỷ trong đầu cậu đang điên cuồng biến lý trí của cậu thành thuốc súng, thổi thành pháo hoa.
Anh trai say rượu, quấn lấy cậu hôn lấy hôn để. Cậu chẳng những không trốn mà còn bị nụ hôn làm cho căng cứng, nhưng anh trai thì vẫn không kiêng nể gì, không có ý định dừng lại.
Mingyu tự mắng mình là một tên khốn lợi dụng người ta, cậu cúi đầu, ôm lấy mặt Seokmin, nhắm mắt hôn anh. Seokmin cạy răng cậu ra, Mingyu dùng lưỡi đáp lại.
Tiếng thở dốc của hai người quấn lấy nhau, dần trở nên nặng nề. Mingyu cởi cúc áo vest của Seokmin, chiếc áo sơ mi vốn được đóng thùng phẳng phiu bị cậu vò nát. Cậu vuốt theo mép dưới của áo, luồn tay vào trong xoa da bên hông anh, rồi di chuyển lên ngực anh.
Mingyu cảm thấy mình còn giống một gã say rượu hơn là Lee Seokmin đang giở trò kia. Giống như rót rượu soju, rượu đỏ, vodka vào bụng cho say, rồi lại muốn tỉnh táo bởi red bull và với cà phê, nhưng lại không nhận ra rằng điều này rõ ràng còn nguy hiểm hơn, trông như tên tâm thần.
Hai người đàn ông trưởng thành đang triền miên gặm nhấm nhau trong hành lang, tóc tai cọ xát. Mingyu cảm thấy thế giới của mình chỉ còn lại anh trai, không còn gì khác. Đêm tối vì họ mà trở nên tĩnh lặng.
Mingyu ép Seokmin vào tường, một tay nâng chân anh vòng qua eo cậu, tay còn lại với lấy khóa thắt lưng của anh. Anh trai vẫn đang hôn cậu, áo khoác ngoài và áo vest bị ném xuống sàn, chỉ còn hai nút cuối cùng của chiếc áo sơ mi chưa được cởi ra, và chiếc cà vạt lỏng lẻo quanh cổ. Lúc Mingyu kéo quần xuống được một nửa, cậu đột nhiên cảm thấy một chất lỏng hơi mặn rơi xuống khóe miệng.
Mingyu hoảng hốt, anh trai rất ít khi khóc trước mặt cậu. Trước mặt cậu luôn tỏ ra mạnh mẽ kiên cường, dù cay đắng khổ sở thế nào cũng sẽ ráng nuốt vào trong.
Động tác tay bị gián đoạn bởi những giọt nước mắt đột ngột. Seokmin khàn giọng hỏi cậu tại sao không tiếp tục.
Mingyu nhìn đôi mắt ướt đẫm của Seokmin, trong khoảnh khắc trái tim cậu như bị vô số mũi kim đồng thời đâm thủng, cổ họng khô khốc. Anh ấy trông rất đau khổ, anh ấy muốn tiếp tục hôn cậu, nhưng lại bị từ chối.
"Anh, anh say rồi, nếu anh không tỉnh táo, chúng ta như thế này ... chúng ta không nên ... em không thể ..."
Seokmin khẽ cau mày, nặn ra biểu cảm cười chế nhạo, anh buông Mingyu ra, cúi đầu mặc lại bộ quần áo đã bị Mingyu tháo tán loạn. Khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, khuôn mặt đã đẫm nước mắt và giọng nói vô cùng nức nở.
"Mingyu, anh mệt quá, ôm anh được không."
08.
Seokmin tỉnh dậy trong vòng tay của Mingyu, đầu đau như búa bổ, những chuyện tối qua hiện lại trong đầu anh thành từng mảnh. Anh say khướt trên bàn nhậu, ngất xỉu ngoài đường, về nhà lại ôm hôn Mingyu, nhưng không hiểu sao lại khóc rất nhiều, sau đó hình như Mingyu chỉ ôm anh và dỗ anh ngủ.
Anh quay đầu lại nhìn khuôn mặt của Mingyu, không hiểu sao lại ước giá như ngày hôm qua anh thật sự ngủ với Mingyu, để ít nhất sáng mai còn có thể dụi tai vào cái không khí xuân mãn còn sót lại. Nhưng hiện tại xung quanh là bầu không khí xấu hổ không biết làm sao, anh cảm thấy không khí bên ngoài sẽ dễ chịu hơn.
Seokmin vào bếp rót cho mình một ly nước, nhấp một ngụm nhỏ, chậm rãi nuốt xuống, tráng ly rồi lau khô, tỉ mỉ cất vào tủ, sau đó đi đến phòng khách rồi ngồi xuống.
Dưới bàn cà phê có thuốc lá và bật lửa, anh lấy ra một điếu cho vào miệng, châm bật lửa.
"Không được hút thuốc."
Seokmin ngẩng đầu, Mingyu đứng trước bàn nhìn anh. Lấy tay kéo điếu thuốc từ trong miệng anh ném vào thùng rác, trên người còn mặc quần áo để ra ngoài.
"Em đi ... mua đồ ăn sáng."
"Anh muốn ăn kimbap."
"Mua cho anh một phần canh giải rượu nữa."
Lúc Mingyu quay về còn cầm thêm một hộp thuốc dạ dày.
Chớp mắt đã là cuối tháng, thời tiết trở nên khô và lạnh hơn. Seokmin vẫn rất bận rộn, còn Mingyu vẫn lái chiếc xe cũ và xách túi máy ảnh ra ngoài làm việc. Điểm giao thoa duy nhất giữa hai con người sống tách biệt trong cùng một ngôi nhà chính là chén canh lê nhỏ mà Mingyu vẫn thường nấu mỗi ngày. Không ai đề cập đến những gì đã xảy ra đêm đó, giống như những trận đánh nhau vô cớ lúc trước, sau khi được xử lý thì sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là lần này ngay cả xử lý cũng không có, hai người không hẹn mà cùng nhau chọn trốn tránh. Seokmin cảm thấy buồn cười, Mingyu chưa bao giờ giống anh đến vậy.
Tuyết rơi vào đêm Giáng sinh. Sếp tỏ ra ân cần và nói rằng tối nay mọi người không nên tăng ca mà hãy dành nhiều thời gian cho gia đình, bạn bè hoặc người yêu. Mùa đông trời tối sớm, ngay cả khi Seokmin tan ca đúng giờ thì mặt trăng cũng đã mọc trên bầu trời đêm trên đường anh trở về nhà. Mingyu không có ở nhà, trong phòng không bật đèn, cũng không có canh lê.
Anh nằm trên giường, nhìn bông tuyết rơi ngoài cửa sổ dưới ánh trăng xám xịt, lần đầu tiên muốn nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa anh và Mingyu.
Mingyu là em trai anh, là người anh ít ghét nhất trong cái nhà này, là lối thoát để anh trút nỗi cô đơn và bất mãn, là điếu thuốc của anh
Anh châm một điếu thuốc, điếu thuốc bị chính anh đốt thành tro, để lại tàn dư khói bụi trong phổi tra tấn anh, tựa như việc anh lôi Mingyu ra đánh nhau, để lại vết máu loang lổ trên người nhau. Nhưng thuốc lá không thể mua thuốc cho anh, Mingyu thì có thể, nên Mingyu còn khiến anh nghiện hơn cả thuốc lá. Kim Mingyu chưa bao giờ chỉ là một sự tồn tại có còn hơn không, anh cần cậu một cách vụng về, trong tiềm thức thậm chí còn muốn đối xử tốt với cậu.
Thuốc lá có thể bỏ, nhưng Kim Mingyu thì không.
Anh nằm trên giường thật lâu, tuyết rơi càng ngày càng nhiều, bông tuyết từng hạt từng hạt nhẹ nhàng rơi vào trong lòng anh. Anh chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ, Mingyu mang gà rán và bia về nhà để cùng anh đón đêm Giáng sinh. Trong một chiếc khung nhỏ trên bàn trong phòng là một tấm ảnh bị nhàu nát, bị cắt ra và dán lại một cách xiêu vẹo bằng băng dính. Trong giấc mơ, anh cười hạnh phúc, trông còn hạnh phúc hơn cả bản thân nhỏ bé trong ảnh.
Giấc mơ của Seokmin bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại, và màn hình hiển thị số lạ.
"Xin chào, có phải là anh Lee Seokmin, anh trai của Kim Mingyu không?"
"Vâng."
"Có chuyện gì đó xảy ra với anh Mingyu. Phiền anh đến đồn cảnh sát XX một chút."
Kinh ngạc và sợ hãi nhấn chìm giấc mơ trong tích tắc. Seokmin cúp điện thoại và lập tức chạy xuống lầu, không mặc áo khoác, chỉ lấy một chiếc khăn quàng cổ choàng vào. Bắt taxi đêm Giáng sinh không dễ dàng, anh đứng dưới tuyết chỉ mặc mỗi chiếc áo len mỏng, môi run lên vì lạnh, cuối cùng cũng có một chiếc xe dừng trước mặt. Con đường tắc nghẽn, những ánh đèn đỏ liên tiếp dường như lâu hơn bình thường gấp nhiều lần.
Seokmin biết rằng Kim Mingyu sẽ không làm những điều phạm pháp, nhưng nếu không vi phạm pháp luật mà là có chuyện ngoài ý muốn, anh thậm chí không biết cái nào sẽ tồi tệ hơn. Anh ép não bộ không được suy đoán lung tung, nhưng tim lại đập cực nhanh, lòng bàn tay tái nhợt vì lạnh cách đây không lâu giờ đã ngập mồ hôi.
Anh chạy thẳng vào đồn cảnh sát và nhìn thấy Mingyu đang ngồi trên ghế cúi đầu xuống.
"Anh có phải là Lee Seokmin không?", viên cảnh sát bên cạnh Mingyu hỏi anh.
"Vâng."
"Kim Mingyu bị báo cáo vì đã lái xe theo dõi một giám đốc điều hành công ty. Chúng tôi đã lục soát máy ảnh của anh ấy và thực sự có rất nhiều ảnh, nhưng chúng tôi cũng phát hiện ra rằng người bị theo dõi bị nghi ngờ tham gia vào các giao dịch bất hợp pháp. Tóm lại, không có thương tích cá nhân gây ra nên không phạm pháp, nhưng vi phạm quy chế quản lý an ninh công cộng. Anh ấy đã tự nộp phạt và có thể ra về, nhưng anh ấy yêu cầu được liên lạc với gia đình nên chúng tôi đã gọi cho anh. Ngoài ra," cảnh sát quay người lại nói với Mingyu, "chuyện này cứ giao cho chúng tôi, anh không được tiếp tục theo dõi khi chưa được sự cho phép."
Seokmin sững người một lúc, rồi nhìn xuống Mingyu đang ngồi trước bàn, cậu không ngẩng lên, cậu vẫn dựa vào ghế cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón tay của chính mình.
"Vậy chúng tôi đi được rồi phải không?" Seokmin cẩn thận hỏi cảnh sát, đối phương gật đầu.
Seokmin cảm ơn cảnh sát và bày tỏ lời xin lỗi vì sự cố trong ngày lễ. Mingyu đứng dậy khỏi ghế, cầm máy ảnh trên bàn đi theo Seokmin ra khỏi đồn cảnh sát.
Seokmin đứng ngoài cửa, Mingyu cũng đứng bên cạnh.
"Bản thân cậu tự phạm lỗi thì gọi anh đến làm gì?"
"Anh có lạnh không?" Mingyu không trả lời câu hỏi, cởi áo khoác của mình khoác lên người Seokmin.
Seokmin lườm cậu, "Tôi hỏi cậu gọi tôi đến để làm gì?"
"Để cho anh biết đại diện bên A của anh không phải là người tốt. Sau khi cảnh sát điều tra rõ ràng, ông ta có thể sẽ trở mặt, anh không cần phải tốn công thương lượng hợp tác với ông ta. Những chuyện xấu ông ta làm anh có biết không? Nếu không biết thì sẽ không ảnh hưởng đến anh."
"Ông ta có phải người tốt hay không thì liên quan gì đến cậu? Cậu theo dõi ông ta để làm gì?"
"Sao không hỏi em làm sao biết đến ông ta?"
"Tôi quan tâm cậu tại sao biết ông ta à?"
"Xe của em vẫn còn ở dưới lầu công ty ông ta."
"Tôi hỏi cậu rảnh rỗi không có việc gì làm à, đi theo dõi hắn làm gì?"
"Tại hắn chuốc rượu anh. Tối hôm đó anh khóc còn giỏi hơn cả say, dỗ thế nào cũng không được, ôm em không buông cũng không cho em cử động. Sáng hôm sau đi ngang cửa hàng thì dì chủ liền hỏi anh sao rồi. Dì nói anh nôn mửa ngã dưới đường, bất tỉnh hơn 10 phút gọi mãi cũng không dậy."
"Vậy là cậu theo dõi người ta sao? Bị bệnh à? Lúc cảnh sát gọi điện cho tôi tôi còn tưởng là cậu chết rồi đấy."
"Anh giận vì em bị bắt sao?" Mingyu tiến đến trước mặt Seokmin, chỉ tay vào mặt mình: "Không thì anh đấm một cái vào đây đi."
"Đánh nhau ở trước đồn cảnh sát? Tôi thấy não cậu bị úng không phải 1 2 giọt nước đâu."
Seokmin giận dữ bước xuống bậc đá trước đồn cảnh sát, không thèm quay đầu lại hét lớn: "Mẹ nó cậu có đi về nhà hay không?"
Seokmin đến bên đường chìa tay bắt một chiếc taxi. Mingyu đi theo phía sau Seokmin ngồi vào trong xe, dọc đường đi 2 người đều lạnh mặt trầm mặc, ai cũng không nói gì.
09.
Có một bầu không khí lễ hội mạnh mẽ trong thành phố vào đêm Giáng sinh. Quảng trường được trang trí với những cây thông Noel đầy ánh sáng sặc sỡ, mọi người trang trí cửa hàng của họ bằng những dải ruy băng màu đỏ và xanh đậm, những mô hình nai sừng tấm, xe trượt tuyết và ông già Noel được đặt trên cửa sổ. Những năm trước, hiếm khi thấy được đêm Giáng sinh và tuyết cùng lúc, nên trên đường phố hiện tại rộn ràng tiếng cười nói hơn nhiều. Những đứa trẻ đang chơi đùa trong tuyết, những cặp đôi đang hôn nhau dưới tán tầm gửi, mọi thứ trông thật hài hòa và lãng mạn dưới ánh đèn đường vàng ấm áp.
Tuy nhiên, sự ấm áp và hạnh phúc ấy lại không tồn tại trong mái ấm của Seokmin và Mingyu. Hệ thống sưởi rõ ràng đã được bật trong phòng, nhưng nhiệt độ thực tế của không khí dường như đã giảm xuống đến mức đóng băng. Mingyu cảm thấy nếu cậu không lên tiếng, cả hai người họ sẽ bị biến thành tượng băng trước khi màn đêm kết thúc.
"Anh, chúng ta nói chuyện đi."
"Không có gì để nói."
"Vậy anh muốn đánh nhau cũng được."
Mingyu thấy Seokmin quay đầu lại, ngay giây tiếp theo, cậu đã bị bóp cổ. Hơi thở của Seokmin nặng nề và rất gần, Mingyu nghe thấy liền cảm thấy đầu mình nóng bừng. Cậu ho từng cơn vì khó thở, mỉm cười nhe răng nanh, kéo từng ngón tay trắng bệch của Seokmin ra và thoát khỏi tay anh. Sau đó, cậu vòng tay qua eo anh và kéo anh về phía mình, tháo khăn quàng cổ của anh ra và cúi đầu hôn.
Seokmin cắn vào môi Mingyu, mùi vị rỉ sắt tràn ngập giữa môi và răng. Mingyu không buông anh ra mà đưa lưỡi vào trong miệng Seokmin khuấy đảo liếm láp, cảm giác đau đớn từ đầu lưỡi lập tức truyền đến. Mingyu cố chịu đau, nhấc hai chân của Seokmin áp vào tường, trọng tâm của Seokmin không ổn định, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ cậu.
"Kim Mingyu mẹ nhà cậu ..."
"Anh trai."
Kim Mingyu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Lee Seokmin, mái tóc hơi ẩm do tuyết rũ lòa xòa trước mắt anh,
"Anh thích đánh nhau thế này à?"
Mingyu ngồi trên ghế sofa, hai tay ôm lấy mông của Seokmin, nhìn người anh trai trần truồng của mình dang rộng hai chân cưỡi trên người mình vặn vẹo qua lại
Lúc mới vào, anh trai đau đến thở hổn hển, nhíu mày, cuộn người vùi đầu cắn vào xương quai xanh của cậu, ngón tay mảnh khảnh đè lên vai cậu, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Anh trai lúc đầu di chuyển rất chậm, cặp đùi săn chắc áp sát vào eo cậu, mỗi lần cử động sẽ vô tình kẹp chặt, nơi cọ xát da thịt đã nóng ran.
Màu da của anh trai là màu lúa mì nhạt, và màu đỏ thắm trên ngực anh đẹp hơn cả vệt đỏ cuối cùng còn sót lại khi mặt trời sắp lặn ở chân trời.
Trên cánh tay và ngực của anh trai có nốt ruồi, nốt ruồi trên má anh thì thấm đẫm dục vọng từ lông mày và mắt, nó được nhuộm một màu quyến rũ.
Khi anh trai làm loạn, anh ấy sẽ ngẩng đầu lên, những đường nét uyển chuyển nối liền xương quai xanh với cổ và độ cong yết hầu giống như những tác phẩm nghệ thuật cần được trân trọng.
Anh trai rất giống người trong mộng. Anh trai xinh đẹp làm sao.
Seokmin nói rằng lưng anh ấy rất đau và anh ấy muốn để Mingyu lên trên. Anh ấy đứng dậy, tấm lưng trần vạm vỡ hướng về phía cậu, hai tay đặt trên lưng ghế sofa, và hông anh nâng lên để cậu có thể đi vào từ phía sau.
Anh lắc eo để đón nhận lực tác động từ hạ bộ, kéo tay Mingyu lên ngực xoa nắn chỗ nhạy cảm, phát ra tiếng rên trầm và dài. Giọng nói của anh trai vang vọng trong phòng kèm theo tiếng va chạm của cơ thể. Tay Mingyu lần xuống bụng dưới của anh trai và nắm lấy bộ phận sinh dục của anh.
"Anh ơi, anh, anh..."
Mingyu hết lần này đến lần khác gọi Seokmin, chậm rãi xoa xoa tay, tiếng thút thít trong miệng anh trai biến thành tiếng rên rỉ thoải mái.
"Hmm... Mingyu... có thể... nhanh lên..."
"Anh cần em, cho nên anh cũng đừng bỏ rơi em, có được không?"
Seokmin dường như đang dốc hết tâm trí vào chuyện tình thú, và âm thanh duy nhất anh có thể phát ra là một tiếng thở hổn hển đầy khiêu khích, không có lời nào để đáp lại.
Nhưng Mingyu lại đang háo hức muốn nghe câu trả lời của anh trai mình, cậu đột nhiên cảm thấy vô cùng sai trái trước sự im lặng của anh. Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra và nhỏ giọt trên cơ thể của Seokmin. Cậu nức nở, tăng tần suất cũng như phạm vi ra vào của dương vật. Cậu khịt mũi, giọng bắt đầu run rẩy.
"Lúc anh không vui... anh muốn làm gì cũng được, em sẽ ở bên cạnh anh, nhưng anh đừng bỏ rơi em."
"Nếu anh thấy mệt mỏi, muốn ôm cũng được, muốn đánh nhau cũng được, muốn như bây giờ cũng được."
Vốn dĩ kích thước của Mingyu đã lớn, va chạm lại quá mạnh, Seokmin dần dần không thể chống lại những cú đâm tốc độ, hơn nữa với bàn tay của Mingyu vẫn ở phía trước. Ngay sau đó thân dưới của anh liền truyền đến một trận tê dại, và anh xuất tinh, một chất lỏng đục ngầu chảy ra, trong tay Kim Mingyu.
Đầu gối của Seokmin mềm nhũn, anh quỳ trên đệm sô pha thở hổn hển, tóc hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi, từng hạt mồ hôi trượt xuống cằm.
Tuy nhiên, Mingyu không có ý định dừng lại. Cậu đẩy anh trai mình vào ghế sofa, đẩy dương vật nóng bỏng của mình vào cơ thể anh một lần nữa, và đóng mở cơ thể anh trai mình một cách không thương tiếc, phần thịt mềm ở lỗ hậu có thể nhìn thấy rõ ràng.
Anh trai có lẽ rất đau đớn nên anh trai mắng cậu.
"Kim... Mingyu cậu... a! Không được... a... đừng mà! Dừng lại! ... Thằng khốn này... tinh trùng lên tới não cậu rồi phải không!"
Mingyu mặt đầy nước mắt, nhưng cậu vẫn tiếp tục, cơ thể anh trai rất thoải mái, lỗ huyệt ẩm ướt và chặt chẽ hút lấy cậu, cậu mơ hồ nhìn thấy bộ phận sinh dục mềm mại của anh trai lại ngẩng đầu lên. Người anh gầy gò nhưng có cặp mông căng tròn nhìn rất thú lúc làm tình.
Cậu lau hạ bộ bằng thứ mà anh trai anh đã bắn trên tay, thanh âm dâm đãng ngày càng to hơn khi cậu đút vào rồi rút ra, khiến anh càng thêm phấn khích. Dịch cơ thể màu trắng sền sệt và bẩn thỉu, nhưng vì nó thuộc về anh trai nên nó trong vắt và đẹp đẽ.
"Anh, nếu anh có giận thì cũng đừng có không lo cho em. Dẫn em đi ăn bánh gạo nhé."
Toàn thân Seokmin hừng hực dục vọng, chuyển động của phần thân dưới của Mingyu càng trở nên điên cuồng hơn. Cậu nắm lấy eo anh trai, đặt lòng bàn tay lên bụng dưới, tay kia nắm lấy mắt cá chân, thú tính trỗi dậy, lần nào cũng rút ra hết rồi lại đẩy vào nơi sâu nhất.
Trong tầm nhìn nhòe đi bởi nước mắt, anh trai ở thân dưới bị cậu thúc đến mức cơ thể mất kiểm soát, chỉ có thể run rẩy theo những chuyển động thô bạo của cậu. Nước mắt trên lưng anh cũng ngày càng nhiều. Nước mắt trượt dài trên cơ thể anh và rơi xuống đệm của ghế sofa. Bàn tay của anh trai đang nắm chặt, và cơ thể anh cũng dường như đang tan vỡ.
"Anh ơi anh có thể thích em không?"
"Anh ơi một chút thôi cũng được, đừng chỉ thương hại em."
"Anh rảnh thì thử thích em được không, không khó đâu."
Mingyu có thể cảm nhận được mạch máu trong thành ruột của anh trai đang đập thình thịch, khoái cảm từng đợt từ hạ thể truyền đến toàn thân, tinh thần dần buông lỏng, mất đi tri giác với thế giới bên ngoài. Cậu chỉ có một mình anh trai, cậu cũng chỉ cần mỗi anh trai.
Mingyu vẫn còn đang khóc lúc xuất tinh. Sau khi rút bộ phận sinh dục của mình ra, cậu thấy Seokmin nằm nghiêng trên ghế sofa với tâm trạng xấu hổ, dịch cơ thể đục ngầu chảy ra từ đùi, có một ít trên eo anh, đầu ngón tay anh vẫn còn run rẩy, khung cảnh trông bẩn thỉu, dung tục nhưng sặc sỡ, cậu không thể rời mắt khỏi nó.
Dương vật đỏ au giữa hai chân của Seokmin vẫn thẳng tắp. Mingyu lau nước mắt, tiến lên đỡ thẳng người anh trai, mở hai chân ra, vùi đầu vào giữa, đầu lưỡi quét nhẹ quanh trụ, liếm thành vòng tròn.
Mingyu nghe thấy anh trai hét lên một tiếng liền ngước mắt lên nhìn anh. Anh trai dựa vào sofa, chóp mũi cao nhọn bị màu hồng làm dịu đi, hai mắt nhắm nghiền, lông mi run rẩy. Anh trai ngẩng đầu lên, môi khẽ hé mở, hàm răng trên khẽ chạm vào môi dưới. Anh trai nhìn dâm đãng và thánh thiện quá, anh trai đẹp trai quá.
Mingyu từ từ đưa toàn bộ bộ phận sinh dục của anh trai mình vào trong miệng, ngậm một lúc rồi bắt đầu nuốt từ từ. Ngực anh phập phồng, những ngón tay luồn qua tóc cậu, ấn đầu cậu để cậu nuốt nhanh hơn và sâu hơn. Lại bắt đầu khóc, dịch cơ thể của anh trai và nước mắt trộn lẫn với nước bọt.
Nhìn thấy anh trai thở hổn hển, tiếng kêu bị khoái cảm phá vỡ, cơ thể Mingyu căng thẳng ưỡn về phía trước, ngón chân co quắp lại. Anh trai sắp lên đỉnh, cậu vươn tay nhéo đầu ti anh trai, cho anh thêm kích thích. Tiếng khóc của anh trai không còn bị kìm nén nữa, tiếng khóc của anh rất hoang dã nhưng nghe rất hay. Anh trai gọi tên và xuất tinh trong miệng cậu
Lee Seokmin trần truồng nằm liệt trên ghế sofa, chân tay duỗi thẳng, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm lên trần nhà. Kim Mingyu ngồi bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy anh, tựa đầu vào ngực anh lắng nghe nhịp tim của anh.
Sau một hồi im lặng, cậu nghe thấy anh trai mình thì thầm với mình.
"Nhu cầu quá mức có được tính là thích không? Em chính là tất cả sự không lường trước được và suy đồi đạo đức của anh."
- Hoàn -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro