Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 37: Chào con, Uri...?


Cách ngày dự sinh 10 ngày.

Cái bụng ngày một nặng nề, Ricky chỉ có thể nằm nghiêng khi ngủ. Nhưng vấn đề nghiêm trọng hơn đã xuất hiện.

Ricky đang trở nên lo lắng quá mức.

Khi bắt đầu nhận thức được mình sắp phải trải qua quá trình sinh nở đau đớn và nguy hiểm, Ricky không thể vui vẻ thêm nữa. Đôi khi cậu sẽ mất ngủ, cả đêm ngồi lướt điện thoại tìm kiếm từ khóa 'những nguy hiểm khi sinh con'. Những thông tin tiêu cực càng khiến Ricky lo lắng.

Việc Gyuvin thường xuyên vắng nhà cũng góp phần bồi đắp thêm bất an trong lòng omega. Ricky đương nhiên không thể hiện điều này quá rõ ràng nhưng người bên gối rất sớm nhận ra.

Đêm đó Ricky nằm quay lưng về phía Gyuvin, nhìn vào màn đêm mà suy nghĩ miên man.

"Em chưa ngủ à Ricky?"

Tiếng nói vang lên từ phía sau khiến Ricky giật mình. Cánh tay mang theo hơi ấm ôm lấy cậu, kéo vào sát cạnh anh. Gyuvin tựa cằm lên đỉnh đầu Ricky.

"Từ mai anh không đi công tác nữa."

"Hả?"

"Thì ở nhà với em, rồi còn đón nhóc Uri nữa..!"

Đột nhiên bị Ricky ôm chặt khiến Gyuvin thốt lên ngạc nhiên. Cậu dụi mạnh đầu vào ngực anh như muốn giải tỏa hết buồn bực trong lòng.

"Em làm gì vậy, đau anh."

"Lỡ lúc sinh em có bị làm sao, anh phải cứu em đấy ..."

Gyuvin bật cười xoa đầu Ricky.

"Chắc chắn rồi."

Ricky vịn vào tay nắm cầu thang, chầm chậm từng bước đi xuống phòng bếp. Cô Kim vội vàng tiến đến dìu cậu vài bậc thang cuối cùng.

"Cảm ơn mẹ."

Bàn ăn hôm nay chật ních người. Hai gia đình tổ chức một bữa tiệc nhỏ trước khi Ricky vào bệnh viện chờ sinh. Mọi người nâng ly, chú Thẩm vui vẻ nói.

"Lần họp mặt sau hai gia đình chúng ta sẽ có thêm một thành viên nhỏ rồi!"

Chị Min, vợ anh Jiwoong, ngồi kế Ricky còn nhẹ nhàng xoa lên bụng cậu.

"Ricky cho chị xin ít vía nha."

"Dạ."

Anh hai Hanbin ngồi đối diện hào hứng lên dự định mang theo máy ảnh đến bệnh viện để chụp lại khoảnh khắc lần đầu gặp cháu trai.

Buổi chiều, Gyuvin và Ricky sắp những món đồ cuối cùng vào túi, chuẩn bị đến bệnh viện. Phía dưới nhà, chú Thẩm và anh Hạo đã đợi sẵn. Ricky ngồi trên giường chỉ tay năm ngón, chỉ đạo Gyuvin lấy món này món kia.

"Ricky, cái này có cần mang đi không? Ricky?"

Mãi không thấy tiếng trả lời, Gyuvin quay lại nhìn rồi hốt hoảng đánh rơi chiếc khăn tay xuống đất. Ricky đang ôm bụng, khuôn mặt nhăn lại vì đau đớn.

Gyuvin cuống cuồng lao đến muốn bế Ricky xuống nhà. Nhưng chưa kịp chạm đến thì cậu đột nhiên mở to mắt nhìn anh rồi cười phá lên.

"Ricky! Đừng có đùa kiểu đó!"

Tim suýt chút nữa rớt ra ngoài, Gyuvin thở phào xoa xoa ngực trái. Ricky thì khoái chí cười lăn lộn trên giường. Ai ngờ vừa cười xong, cậu bắt đầu đau thật. Vùng bụng dưới co thắt lại và cơn đau tới thật đột ngột.

Ricky ngỡ ngàng chạm tay vào bụng.

"Vin Vin, hình như em chuyển dạ rồi."

Hai chiếc xe nối đuôi nhau tới bệnh viện. Ricky ngay lập tức được đưa vào phòng chờ sinh. Bác sĩ sẽ kiểm tra đến khi em bé sẵn sàng chào đời mới chuyển cậu sang phòng sinh. Trong phòng hiện tại có Gyuvin, hai mẹ và anh Hạo, chị Min, những người còn lại sẽ chờ ở hành lang.

Cơn đau chuyển dạ mỗi lúc một dồn dập. Ban đầu còn có khoảng cách giữa những cơn đau nhưng sau đó Ricky bắt đầu hết chịu nổi. Cậu rên rỉ khe khẽ làm Gyuvin lo lắng đến ruột gan đảo lộn. Anh cầm khăn tay lau mồ hôi cho Ricky, nắm chặt tay cậu.

So với thời gian trước, khi thực sự đối mặt Ricky bình tĩnh đến lạ lùng. Lần này thì đến lượt Gyuvin trở nên hoảng loạn. Anh muốn nói chuyện gì đó để phân tán sự chú ý nhưng lời nói ra lại thành lộn xộn.

"Nhà vừa xây thô xong. Em đã chọn được xong màu sơn chưa? À, tháng sau anh tham gia hội nghị ..."

"Vin, anh không cần lo lắng đến vậy đâu."

Hai tay ôm lấy má Gyuvin, Ricky mỉm cười với anh.

Nửa tiếng sau, Ricky được đẩy vào phòng sinh thường. Thời gian kéo dài vô tận khi Gyuvin đứng đợi bên ngoài. Anh đã chờ đợi ngày được gặp con từ rất lâu, kể từ lần đầu tiên nghe được tiếng tim thai. Nhưng lúc này, Gyuvin thấy bối rối nhiều hơn là vui mừng.

Chú Kim đến bên cạnh con trai út, đặt bàn tay lớn đến đôi vai Gyuvin.

"Thế nào, hồi hộp quá à?"

Gyuvin lắc đầu, rồi lại gật đầu, sau đó anh thở dài.

"Lần đầu ai cũng vậy thôi, không phải ngại. Hồi mẹ con sinh anh Jiwoong, bố còn không dám đứng đợi trước cửa phòng phẫu thuật cùng mọi người mà trốn trong nhà vệ sinh của bệnh viện kìa. Sau đó ông nội con phải đi tìm bố khắp nơi để vào cắt dây rốn cho anh Jiwoong."

Chú Kim bật cười khi nhớ lại dáng vẻ lúng túng của mình ngày ấy.

"Đến khi con ra đời thì bố đã quen lắm rồi. Nhưng con là đứa khó nuôi nhất trong 3 anh em. Thời gian đầu cứ đến tối là con quậy không cho ai ngủ cả."

"Bố không ngờ con lại là đứa đầu tiên lập gia đình. Đáng lẽ bố con mình nên nói chuyện với nhau nhiều hơn."

Gyuvin lắc đầu. Ngấn nước dần đầy lên trong đôi mắt. Những cảm xúc hỗn loạn khiến tim anh muốn nổ tung. Điều này dường như đã vượt quá giới hạn của một chàng trai 19 tuổi.

Cùng lúc này Ricky đang ở trên bàn đẻ. Vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng cơn đau đẻ đúng là không thể miêu tả bằng lời.

Từ khi chào đời đến giờ, Ricky luôn khỏe mạnh mà trưởng thành. Vết thương lớn nhất mà cậu từng phải chịu là lần bị Gyuvin đẩy ngã gãy răng. Đó là cộng dồn cả với vết thương lòng. Chứ đau răng sao bì nổi với đau đẻ.

Nghĩ lại thì Gyuvin chính là tên đầu sỏ gây ra cả hai lần đau đớn này. Cơn đau biến thành nỗi giận dữ. Giận dữ biến thành sức mạnh.

"Đúng rồi, cố gắng lên, thấy đầu em bé rồi!"

Tiếng trẻ con khóc vang lên khiến mọi người bên ngoài cùng lúc đứng bật dậy. Một nữ hộ sinh bước ra ngoài.

"Ai là bố đứa bé vậy ạ, mời anh vào cắt dây rốn cho con."

Chú Kim đẩy vai Gyuvin, anh thẳng lưng bước vào phòng.

Em bé được đặt lên ngực Ricky. Dù thấm mệt nhưng ánh mắt dịu dàng của cậu vẫn đặt trên khuôn mặt khóc đến đỏ bừng của con, không rời. Khi Gyuvin bước đến, họ thoáng chốc bắt được nụ cười của đối phương. Bàn tay anh run run khi chạm vào con.

"Chào Uri nhé, ba là ba lớn của con đây."

Nữ hộ sĩ hướng dẫn Gyuvin nhanh chóng cắt dây rốn rồi mang nhóc Uri đi lau rửa, cân và quấn khăn.

Gyuvin cầm tay Ricky. Lòng bàn tay cả hai đều ướt đẫm mồ hôi.

"Em còn đau không?"

"Còn một chút."

"Nhóc con khỏe lắm, được mang ra ngoài rồi cho mọi người xem mặt rồi."

"Anh khóc đấy à?"

Nước mắt vẫn không ngừng lăn xuống trên gò má Gyuvin. Nước mũi cũng sắp chảy ra đến nơi rồi. Dù có đẹp trai cỡ mấy thì đến tầm này cũng không khác gì mặt khỉ đột cả.

Nỗi tức giận ban nãy đột nhiên biến mất không tăm tích. Ricky cười khoái trí chọc ghẹo Gyuvin khiến anh càng khóc to hơn. Cuối cùng, bác sĩ phải đến cắt đứt câu chuyện.

Vì sinh thường nên Ricky hồi phục rất nhanh. Vài tiếng sau, trong phòng hậu sinh đã vang dội tiếng nói cười. Mọi người vây quay nôi em bé, sôi nổi trò chuyện. Anh hai Hanbin tay không rời máy ảnh, tiếng màn trập không ngừng vang lên.

"Cái mũi giống bố nó quá. May mà nước da lại trắng giống ba nhỏ."

"Da nâu cũng đẹp mà chị Kim. Chân mày chưa thấy rõ nhỉ, nhưng trông có vẻ giống ông ngoại nó đấy."

"Cái vành tai thì giống hệt ba nhỏ rồi này."

"Em bé mới sinh thôi, các đường nét sẽ thay đổi mà."

Ricky nửa nằm nửa ngồi trên giường. Cậu khều khều tay Gyuvin tỏ ý muốn ôm con. Nhóc Uri đang ngủ say được bế lên đặt vào lòng ba nhỏ. Nó hơi giật mình rồi lại tiếp tục say giấc.

Anh Hanbin lập tức bắt được khoảnh khắc xinh đẹp này.

"Gyuvin, em ngồi xuống bên cạnh đi."

Tiếng màn trập vang lên.

Sau 12 năm, một tấm ảnh khác được đặt trong album của cả hai gia đình họ Kim và họ Thẩm. Trong ảnh, Gyuvin và Ricky tươi cười chụm đầu vào nhau, ấp ủ giữa vòng tay hai người là nhóc Uri bé xíu đang ngủ ngon lành.

End.

__________________________________
To.ZEROBASEONE:

Happy Zerobaseone 1st Anniversary

🤍🤍🤍🤍🤍🤍🤍🤍🤍
🌷🌷🌷🌷🌷🌷🌷🌷🌷
💙💙💙💙💙💙💙💙💙

                                   From. Zeroses

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro