Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Anh ở đây rồi, Lee Jihoon






Mọi thứ chân thật đến nỗi như một loại tra tấn. Không đếm nổi bao nhiêu lần Mingyu tự huyễn hoặc bản thân chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Hoặc là mộng trong mộng, sao cũng được, chỉ cần viễn cảnh quá mức kinh khủng này không được phép là sự thật. Hết lần này đến lần khác tìm cách thoát khỏi, nhưng đáp lại em vẫn luôn là mảng ga giường lạnh lẽo, là gương mặt buồn bã né tránh của các thành viên, là căn bếp ấm áp nhưng chẳng còn tìm thấy tiếng cười. Chuông gió trước hiên quán vẫn đinh đang mỗi khi có ai đó mở cửa, chỉ là người đến kẻ đi, dẫu Mingyu có ngước nhìn thêm bao nhiêu lần chăng nữa, hình bóng thân thương kia cũng sẽ chẳng bao giờ xuất hiện.


Vậy nên Mingyu bỏ cuộc.


Chính vào lúc này, em tỉnh giấc.


Trần phòng sơn tông màu xám trắng quen thuộc. Điều hoà nơi góc tường vẫn sáng đèn, đang đều đặn phả từng luồng hơi man mát. Nhịp tim Mingyu vô cùng hỗn loạn, lồng ngực phập phồng lên xuống dồn dập không thể khống chế. Có lẽ còn sợ hãi, cũng có thể là vui mừng. Mingyu mệt mỏi muốn khép hàng mi nặng trĩu, lại vội vàng lắc đầu hòng tỉnh táo. Cơ thể em rã rời, không rõ là vì cơn cảm lạnh hay giấc mơ ban nãy, nhưng kể cả thế, Mingyu vẫn không dám nhắm mắt.


Rốt cuộc bản thân đã thiếp đi bao lâu rồi. Các thành viên có lẽ vẫn đang ở công ty, kí túc xá vẫn như cũ một mảng yên tĩnh. Sự thinh lặng này càng khiến Mingyu cô đơn đến cùng cực. Thật sự rất nhớ mọi người. Ngay lúc này, rất muốn, rất muốn được nhìn thấy anh.


Nghĩ là làm, Mingyu loay hoay tìm điện thoại muốn gọi thì cửa phòng đột nhiên bật mở. Một bóng người nhỏ nhắn khẽ đẩy cửa bước vào.


"Jihoonie..."

"Ah, em dậy rồi à"


Lee Jihoon mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản. Khăn bông ẩm vắt quanh cổ, mái tóc nâu mềm chưa được sấy khô cẩn thận vẫn còn vương chút hơi nước. Được gọi tên khiến anh thoáng giật mình giây lát, sau đó lập tức chạy đến bên giường, mu bàn tay lành lạnh chạm nhẹ vầng trán em.


"Bình thường rồi, may quá"


Đối phương mỉm cười nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo liền cau mày, lấy từ đâu ra một chiếc khăn nhỏ sạch sẽ gấp làm tư. "Vừa nãy em sốt cao lắm, thay đến mấy lần khăn mát mới hạ nhiệt được. Đúng là dọa anh một trận. Thằng nhóc này, bộ trước đó em không uống thuốc sao? Lỡ như anh không về kịp thì biết làm thế nào?"


Mingyu chăm chú nhìn người trước mặt. Nhìn cách hàng mày nhạt màu nhíu lại đầy lo lắng, khóe môi mỏng liên tục khép mở những lời phàn nàn, đôi tay vẫn luôn thoăn thoắt hết kiểm tra nhiệt độ lại nhẹ nhàng thấm đi mồ hôi cho mình. Lee Jihoon không còn chỉ biết mỉm cười. Lee Jihoon cũng chẳng còn mãi im lặng.


Một Lee Jihoon ở trước mặt đây nhắc cho Mingyu biết rằng, vừa rồi chỉ là một giấc mộng.


Dẫu có là ác mộng, thì cũng đều đã qua cả rồi.


Khóe mắt bỗng cay cay. Bắt lấy bàn tay anh áp lên má, Mingyu đến tận khoảnh khắc này mới dám nhắm mắt. Jihoon đương nhiên bị dọa cho bối rối. "Em sao thế? Khó chịu sao? Mingyu, nhìn anh này, nói cho anh nghe được không? Em cảm thấy đau ở đâu à?"

Mingyu tự biết rằng bản thân khóc lóc như thế này thật không có tiền đồ. Nhưng em vẫn khóc. Ngay cả trong giấc mơ ban nãy hay giờ phút hiện tại, vẫn khóc. Khóc đến không thể kìm được.


"Lee Jihoon"

"Anh ở đây rồi"

"Chỉ là... em quả thật... quả thật đã rất sợ hãi"





.tbc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro