Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

QUYỂN VIII: THÁNG NGÀY DẤU YÊU (HAI); Phần C; Chương 9; Mục 2

Shimako.

Nàng cảm thấy được gọi tên như vậy rất thoải mái.

Không phải Shimako-san hay Shimako-chan. Chỉ đơn giản là Shimako.

Trừ Yoshino ra, mọi người trong Biệt thự Hoa hồng đều gọi nàng là Shimako. Mỗi lần như thế, nàng cảm thấy mình thuộc về nơi này, mặc dù chỉ là tạm thời

Rosa Gigantea là người đầu tiên gọi nàng như vậy.

Rosa Chinensis nói "Không dùng kính ngữ luôn, mặc dù em ấy không phải petite soeur của cậu?"

Rosa Gigantea ảm đạm trả lời "Mọi người đều nên gọi em ấy thế"

Sachiko làm theo, và cuối cùng ai cũng đều gọi nàng như vậy.

Trong một nhóm luôn có nguyên tắc xưng hô. Nếu ai cũng nói năng theo ý mình muốn thì sẽ loạn hết.

Ví dụ như Yoshino. Nàng được các đàn chị khóa trên gọi là "Yoshino-chan" và bạn cùng lớp gọi là "Yoshino-san". Chỉ có Rei, onee-sama của nàng, mới gọi nàng là "Yoshino"

Nếu tên Shimako cũng thêm "-san" hoặc "-chan" ở đuôi, có lẽ nàng sẽ luôn bị coi là người ngoài. Với việc được gọi là Shimako, nàng chấp nhận tình cảm của mọi người, như thể nàng là petite soeur của tất cả, mặc dù không có onee-sama chính thức nào cả

Shimako thích khoảng thời gian ở Biệt thự Hoa hồng

Nàng thích tất cả các nhóm Rose tạo nên Hội đồng Yamayuri

Vì lẽ đó, thi thoảng nàng quên mất thân phận của mình, và vô tình hòa nhập vào với Hội đồng. Bầu không khí ở đó lúc nào cũng quá đỗi nhẹ nhàng thoải mái

Ấn tượng của Shimako về Rosa Gigantea thay đổi tùy theo tình huống: có những lúc thật bí ẩn, đôi khi lại đáng sợ, đôi khi thật lưu loát, và có khi lại rất dịu dàng. Nhưng trên hết, cô nhận thức được sự hiện diện của nàng

Bất cứ khi nào Shimako làm điều gì đó, nàng sẽ nhìn về phía sau và cảm thấy nhẹ nhõm khi Rosa Gigantea ở ngay đó. Ngay cả khi cô không nhìn nàng, hoặc khi cô nhìn nàng với vẻ khó chịu, cũng chẳng sao cả

Shimako tự hỏi tại sao điều đó lại khiến nàng bình yên đến lạ lùng

Nói một cách trừu tượng, thì như thể hai người là hai tâm hồn đồng điệu, và nàng thấy dễ chịu, đơn giản chỉ vì có cô ở đó. Rosa Gigantea khiến nàng yên tâm khi biết rằng mình không cô đơn.

...

Một ngày đầu hè, Shimako nhìn thấy Rosa Gigantea đang cho một con mèo ăn thức ăn khô ngoài sân trường

"Chị thích mèo sao?" Nàng tiến lại từ phía sau, khẽ hỏi

"Ừ, tôi thích hầu hết động vật"

"Cả rắn và sâu ạ?"

"Có lẽ" Rosa Gigantea nhẹ nhàng đưa ngón tay vuốt ve trên đầu con mèo. Nó vui vẻ kêu lên khe khẽ "Miễn là tôn trọng ranh giới lãnh thổ của nhau thì có thể cùng tồn tại"

"Cùng tồn tại?"

"Ừ"

Con mèo đã qua tuổi để gọi là mèo con, nhưng cũng chưa hoàn toàn trưởng thành. Trên bộ lông đen của nó có lác đác mấy mảng trụi để lộ những vết sẹo

"Kể cả con quạ nào đã tấn công con mèo này cũng có lý do của nó. Có thể nó có một đàn chim non đói bụng chờ ở tổ" Rosa Gigantea lẩm bẩm "Không ai đúng hay sai cả, chỉ là hai loài vật đang cố gắng tồn mà thôi, đơn giản là thế đấy"

"Cứ cho là tôi ích kỷ, nhưng tôi không muốn chứng kiến nhiều mấy cảnh đau khổ. Không phải tôi cố che đậy nó, tôi biết giết chóc và cái chết là một phần của thế giới này."

Shimako tự hỏi không biết con người có được tính vào một loài động vật mà Rosa Gigantea thích hay không. Thỉnh thoảng, khi cô mơ màng nhìn ra hàng cây xanh ngoài cửa sổ, nàng có cảm giác cô đang khao khát được ở một nơi cách càng xa loài người càng tốt.

Và Shimako cũng có cảm giác rằng Rosa Gigantea sẽ từ chối nàng, chỉ vì nàng là con người

"Vậy chị định làm gì với con mèo này ạ?"

Trông con mèo có vẻ thất thường, nhưng khi Shimako giơ tay ra, nó để cho nàng vỗ lấy

"Cũng không có gì nhiều" Rosa Gigantea mỉm cười, nói đùa rằng cô sẽ không thể bán bộ lông của nó lấy tiền, bởi vì có mấy vết thương trên đó

"Nhưng chị đang cho nó ăn mà, phải không?"

"Tôi không nên làm thế à?"

"Em không có ý đó, nhưng mà..." Shimako không biết nên nói gì tiếp, nhưng cũng không thể im lặng "Nếu cứ được người khác cho ăn, sau này nó sẽ không thể tự kiếm ăn."

"Tôi hiểu."

"Đến lúc nghỉ hè hay nghỉ đông thì sao ạ? Chị cũng đâu ở đây trong suốt mười, hai mươi năm cuộc đời của con mèo này, đúng không?"

Shimako đang tưởng tượng mình là con mèo sao? Nàng bỗng muốn rơi nước mắt khi tưởng tượng ra cảnh con mèo cũng như chú chó Hachiko trung thành, cứ mãi đợi Rosa Gigantea kể cả khi cô đã ra trường

"Lòng tốt nhất thời của chị, có phải là sẽ càng tàn nhẫn về lâu dài sau này hay không?" [...]

"Có lẽ. Có thể tôi tàn nhẫn, như em nói. Nhưng nó vẫn chỉ là một con mèo con. Vết thương của nó chỉ vừa lành thôi. Nên là, thi thoảng cho nó ăn một ít vào buổi chiều cũng không sao mà. Không phải lúc nào tôi cũng làm thế"

Vì con mèo rồi sẽ đến lúc đủ tuổi tự kiếm ăn. Khi ấy, cô sẽ lạnh lùng bỏ rơi nó sao? Hẳn là nó sẽ nhớ hơi ấm bàn tay của Rosa Gigantea cho tới cuối cuộc đời. Nó sẽ không bao giờ quên được vị của mấy miếng thức ăn vụn vỡ khô khốc ấy.

"Gặp gỡ và chia ly luôn đi kèm với nhau. Sớm hay muộn thì sẽ đến lúc phải rời xa. Nhưng chỉ vì sợ điều đó mà tránh né các mối quan hệ thì có phải quá cô độc rồi không, Shimako?" Rosa Gigantea nói, tay trái chụp lên cổ tay phải của mình "Tôi biết ơn onee-sama của mình. Chị ấy đã dành tất cả tình yêu thương cho tôi. Tôi không bao giờ có thể trách chị ấy vì đã ra đi và bỏ tôi ở lại đây. Bằng cách này hay cách khác, tôi vẫn có thể ở lại ngôi trường này mà không có chị ấy"

Lúc đó, Shimako thoáng thấy một thứ trông giống như chuỗi tràng hạt trên cổ tay áo đồng phục mùa hè của Rosa Gigantea.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro