Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

24.


Lấy mắt đền mắt, lấy răng đền răng, điều này dường như được coi là quy tắc chỉ tồn tại trong thời kỳ man rợ, nhưng tôi lại cảm thấy như vậy là công bằng nhất. Nếu không tự mình trải nghiệm, chẳng ai có thể thực sự hiểu được nỗi đau mà người khác phải trải qua.

Vậy nên, tôi đã chọn mục tiêu thứ hai là một học sinh cùng trường với tôi. Tên đó thường xuyên đưa một học sinh nghèo trong lớp đến một góc khuất, không ai biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng lần nào trở về cậu ấy đều trong tình trạng quần áo xộc xệch, cả người bốc mùi hôi thối. Giáo viên nhắm mắt làm ngơ, cậu bạn đó cũng không bao giờ chủ động cầu cứu. Cho đến một buổi trưa, khi mọi người đang nghỉ ngơi thì cậu ấy nhảy xuống, cơ thể xẹt ngang qua cửa sổ lớp học, khoảnh khắc đó thời gian như kéo dài đến vô tận, tôi thấy cậu ấy luôn miệng lặp đi lặp lại câu nói,


—Cứu tôi với.


Hóa ra là vậy. Tôi lại có thêm một lý do để hành động. Vậy nên, tôi đã khiến kẻ sát nhân đó phải nhận hình phạt thích đáng, đây cũng là lần ra tay tôi hài lòng nhất.

Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ đến khó tin. Nhìn kẻ rơi từ tầng thượng xuống đất, máu đỏ không ngừng lan ra, lan rộng mãi, đến tận hồ nước bên cạnh. Mặt nước xanh biếc bắt đầu từ một góc, rồi dần dần bị nhuộm màu máu, cho đến khi cả hồ nước chỉ còn lại một màu đỏ tươi rực rỡ.

Trước khung cảnh đẹp đẽ ấy, cùng với tiếng la hét của học sinh và nỗi sợ hãi lan truyền như virus, tôi bỗng nhận ra mình phải làm gì. Những gợn sóng đỏ dập dờn trong nước, tôi cầm bút lên, lần đầu tiên vẽ lên sổ tay biểu tượng mà sau này không ai là không biết đến.




"Hyukkyu hyung, sao đột nhiên lại muốn mời tụi em đi ăn thế?"

Heo Su ngồi vào bàn, Kim Geonbu ngồi bên cạnh gắp mỗi món anh thích một ít vào cái đĩa trước mặt Heo Su, Kim Hyukkyu đưa trà cho hai người,

"Anh có một cậu em trai thân thiết sắp nhập học ở LCKU, trước đây thằng bé học ở LCS. Anh sợ đột ngột về nước chưa kịp thích ứng, nên muốn nhớ hai cậu chăm sóc một chút. Với lại thằng bé rất thích hướng nghiên cứu của cậu, cứ đòi gặp cậu mãi."

"Nếu là em trai của Hyukkyu hyung chắc chắn rất giỏi rồi, em cũng muốn gặp ghê."

"Hyung!"

Cánh cửa phòng riêng bị đẩy ra, một sinh viên hoạt bát vọt vào, giọng nói của cậu trong trẻo vô cùng, tràn đầy nhiệt huyết, khiến mọi người có mặt đều bị thu hút nhìn về phía tâm hồn trẻ trung này.

"Ôi giáo sư Heo! Rất vui được gặp thầy!"

Người mới bước vào trực tiếp nắm lấy tay Heo Su lắc đẩy lắc để, hai mắt sáng rực nhìn vị giáo sư mình ngưỡng mộ. Lần đầu tiên Heo Su gặp một sinh viên nhiệt tình như vậy nên có chút bối rối.

"Bài luận của thầy và chị Hà Thanh hồi trước em đã đọc rồi, thực sự là một kiệt tác đấy ạ..."

Cái tên luôn in sâu trong tâm trí một lần nữa được nhắc đến. Heo Su nhìn người trước mặt, đột nhiên nhận ra chàng trai trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, cùng biểu cảm tươi tắn, niềm đam mê học thuật và ánh mắt nhìn người khác sao mà quen thuộc đến thế. Khuôn mặt cô gái trong ký ức mười năm trước dần chồng lên khuôn mặt người trước mắt.

"Đúng rồi giáo sư, lần đầu gặp mặt, em là Hong Changhyeon, là sinh viên năm nhất của LCKU, sau này mong được thầy chỉ bảo nhiều hơn."

—Lần đầu gặp mặt, em là Hà Thanh, sinh viên năm nhất của LCKU, sau này mong được thầy chỉ bảo nhiều hơn.

Heo Su cảm thấy thứ gì đó luôn che phủ trong lòng dần tản mác, như thể bầu trời u ám được vén ra, mây mù theo giọng nói sang sảng của Hong Changhyeon tan thành mây khói, chỉ còn lại đam mê và hy vọng thuần túy.





Tôi luôn suy ngẫm, tại sao giữa người với người lại có sự khác biệt to lớn đến vậy? Dưới những quy tắc do con người đặt ra, có người ở bên phe thiện, có người lại trở thành cái gọi là tà ác. Con người sinh ra vốn là một tờ giấy trắng, nhưng tờ giấy trắng cũng không đồng nghĩa là thiện lương. Trong xã hội này, cái thiện thường đi ngược với bản tính, bởi vậy nếu không có sự hướng dẫn đúng đắn, dù vẫn là một tờ giấy trắng, con người cũng sẽ tự nhiên đi về phía cái ác.

Cuộc đời ngắn ngủi biết bao, tôi cũng không biết mình sống được bao lâu, vậy nên tôi bắt đầu tìm kiếm người có thể kế thừa ý chí của mình.

Theo đề xuất của một người bạn cũ, tôi quyết định hướng sự chú ý vào những đứa trẻ, song không phải là những đứa bình thường, tôi cần những đứa trẻ đã trải qua khổ nạn và cũng đủ thông minh. Chúng sẽ có sự căm ghét bẩm sinh với cái ác, cũng có đủ năng lực và ý chí kiên định để thay đổi thế giới này. Chỉ cần có người mài giũa, chúng sẽ trở thành những tác phẩm hoàn hảo đích thực, trở thành lực lượng quyết định cho quá trình cải cách.

Tôi tìm thấy những đứa trẻ đó, giúp chúng thoát khỏi tình cảnh hiện tại, đồng thời giải quyết những kẻ cần phải trừng trị, tập hợp chúng lại bên cạnh tôi.

Đầu tiên là đứa trẻ bị cha mẹ nuôi bạo hành, không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần, bọn họ thậm chí còn muốn giết nó để nhận nuôi đứa trẻ tiếp theo. Đứa trẻ đó rất thông minh, nó đã chủ động để lại tín hiệu cầu cứu trước nhà với hy vọng có người đến giúp. Nhưng cuối cùng, nó không lệ thuộc vào sức mạnh của người ngoài, sau khi nhận mồi lửa và thuốc ngủ được tôi cung cấp, nó tự mình bỏ thuốc vào nước của cha mẹ nuôi, phóng hỏa đốt cháy tất cả. Để tránh bị nghi ngờ, nó cố ý đến phút cuối cùng mới thoát ra ngoài từ lỗ chó đã chuẩn bị sẵn. Mọi việc diễn ra rất thuận lợi, nhưng đột nhiên một cảnh sát xuất hiện cứu nó ra ngoài, thậm chí còn nhận nuôi nó trước tôi một bước. Nên nói là định mệnh hay là sự trùng hợp, viên cảnh sát đó bắt đầu phụ trách điều tra chúng tôi, nhưng nhờ sự giúp đỡ của đứa trẻ, chúng tôi cũng có thể nắm bắt được thông tin từ phía cảnh sát một cách nhanh nhất. Lợi dụng nơi khuất bóng dưới chân đèn, hành động của chúng tôi trái lại càng trở nên an toàn hơn.

Tiếp theo là đứa trẻ suýt bị cha ruột hiến tế. Người cha đó tin vào Duyệt Thị Giáo, dẫn dụ trẻ em tự sát, muốn hiến tế chúng cùng đứa con ruột của mình để hồi sinh một nghệ sĩ đã chết vì lao lực. Khi tìm thấy đứa bé, nó gầy gò kinh khủng, bị nhốt trong phòng suốt thời gian dài, không có thức ăn tươi mới và ánh sáng mặt trời, không chút năng lượng để hoạt động, rơi vào tình trạng suy dinh dưỡng nghiêm trọng. Nhưng sức sống thật diệu kỳ, nó vậy mà vẫn còn sống sót, cho thấy ý chí của đứa trẻ này kiên cường đến nhường nào. Do cơ thể còn yếu nên nó không thể tham gia hành động ngay lập tức, nhưng nó đã nỗ lực hết mình, cố gắng làm mọi việc tốt nhất có thể. Nó học cách chiến đấu và bắn súng, trở thành một phần không thể thiếu trong kế hoạch sắp tới.

Tiếp theo là hai đứa trẻ khác, chúng cũng liên quan đến Duyệt Thị Giáo. Dưới sự hậu thuẫn từ tập đoàn SY, giáo phái này hoành hành ngang ngược ở thành phố LCK, hại chết biết bao người mà không bị trừng phạt, quả thực là mục tiêu hoàn hảo của chúng tôi. Hai đứa trẻ này, một được giáo phái tôn làm thánh tử, ngày ngày được người khác thờ phụng, nói chuyện với cái gọi là thần linh. Còn đứa kia thì bị biến thành nô lệ trong nội bộ vì cha mẹ nó phản bội giáo phái. Nực cười thật, thời đại nào rồi vẫn tồn tại một giáo phái kỳ quặc như Duyệt Thị Giáo. Một trong hai đứa trẻ cung cấp thông tin, giúp chúng tôi giải mã được mật mã truyền tin của bọn họ, cũng dẫn lỗi cho chúng tôi xâm nhập vào bên trong khi chúng đang tổ chức nghi lễ, trực tiếp giết chết giáo chủ. Thật đáng tiếc, thánh tử mất trí nhớ vì cú sốc của nghi lễ nên không thể trở thành một phần của chúng tôi, còn đứa kia thì tự nguyện gia nhập với chúng tôi và ở lại bên cạnh thánh tử để bảo vệ thằng bé.

Những đứa trẻ này, dù chỉ là trẻ con, hoặc có lẽ, chính vì chúng chỉ là trẻ con, nên mới có sức mạnh vô song.





"Thực tập sinh Doran, nhiệm vụ của em là lên sân khấu với thứ trưởng, sau đó vẫy cờ rồi tương tác với ông ấy một chút là được."

"Em hiểu rồi."

Nhân viên hướng dẫn Choi Hyeonjoon theo lộ trình, đột nhiên có một nhóm người mặc đồng phục mang theo máy quay tiến đến. Nhân viên bên cạnh Choi Hyeonjoon vội vàng bước tới người dẫn đầu team,

"Aiguu biên tập viên Morgan, sao mọi người đến sớm thế?"

"Tiền bối bảo chúng tôi đến xác nhận vị trí trước để tránh sai sót khi đưa tin về sau."

"Chu đáo quá haha. Tiếc là không phải cậu đưa tin, cậu là biên tập viên mới nổi tiếng nhất hiện nay cơ mà."

Park Ruhan xua tay, ngượng ngùng đáp lại,

"Nào có, tôi đã đặt lịch hẹn với bác sĩ nên không thể đến được. Tiền bối giỏi hơn tôi nhiều, chắc chắn sẽ giúp Thứ trưởng Kwon tường thuật thật tốt."

"Thế thì nhờ cả vào các cậu."'

Hai người trẻ tuổi trên sân khấu và dưới sân khấu nhìn nhau, tuy chỉ trong thoáng chốc nhưng đã bị Um Sunghyeon đang đứng bên báo cáo qua bộ đàm nhanh nhạy phát hiện. Um Sunghyeon lại gần Park Ruhan, nói với giọng chỉ có hai người nghe thấy,

"Em quen Doran à?"

"Sao anh lại ở đây... không tính là quen, chẳng phải cậu ta là bạn trai của Jihoon sao? Em thấy Jihoon cứ nhìn cậu ta suốt."

Um Sunghyeon bán tín bán nghi, nhưng cũng chỉ dựa vào Park Ruhan không vặn vẹo thêm,

"Em nhắc anh mới nhớ, sao Jihoon cũng đến đây nhỉ."

Jeong Jihoon đang ngồi ở hàng ghế khách mời, tay vẫn cầm cuốn sổ tay không rời, chào Choi Hyeonjoon trên sân khấu trong khi thư ký bên cạnh liên tục đưa đồ ăn nhẹ và đồ uống cho hắn.

"Hình như do Thứ trưởng Kwon mời, dù sao cậu ta cũng là nhà văn nổi tiếng mà, muốn cậu ta đến để thu hút thêm phiếu bầu cũng là điều bình thường."

Um Sunghyeon ngẫm nghĩ rồi chợt hiểu ra,

"Chả nhẽ họ gọi Choi Doran tới cũng là để mời Jeong Jihoon à? Thảo nào, khi không lại đi tìm một thực tập sinh đến giúp quảng bá chứ."

Um Sunghyeon càng lúc càng áp sát, gần như đu cả người lên Park Ruhan. Các nhân viên xung quanh đều nhìn về phía cậu, có người còn lấy điện thoại ra vừa cười vừa chụp hình. Park Ruhan vỗ lên trán Um Sunghyeon,

"Anh mau đi làm việc đi, sự kiện này quan trọng lắm đấy, đừng để xảy ra sơ suất gì nhé."

"Lần này an ninh không phải do cảnh sát phụ trách, anh chỉ đi tuần tra ngang qua đây tìm em thôi. Với lại có chuyện gì được chứ, Thứ trưởng Kwon được ủng hộ nhiệt tình thế kia, xung quanh tầng tầng lớp lớp đều là vệ sĩ riêng của ông ta, chắc không ai dại gì đến ám sát đâu."




Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, tôi không thích cách diễn đạt như vậy lắm. Cuộc gặp gỡ giữa người với người có lẽ giống như một bữa tiệc, ồn ào và náo nhiệt. Mỗi lần gặp một người, giống như một trận động đất xảy ra trong thung lũng rộng lớn của cuộc đời. Nhưng tiệc tan cũng không có nghĩa là câu chuyện kết thúc, ký ức này sẽ luôn tồn tại, sẽ luôn kết nối mọi người. Chỉ cần một lần gặp gỡ, nhân quả luân hồi cứ như vậy mà bắt đầu, chẳng ai có thể thoát khỏi vòng xoáy ấy.

Ngay cả khi cùng nhau nỗ lực vì một mục tiêu, ngay cả khi giữa hai người không có bất kỳ sóng gió nào, chia ly vẫn là điều không thể tránh khỏi. Chúng ta là những cá thể khác biệt, vì những lý tưởng riêng của mỗi người, dù sớm hay muộn rồi cũng sẽ đi trên những con đường khác nhau. Nhưng chia ly không có nghĩa là kết thúc, mà là một khởi đầu mới.

Trong vòng xoáy hợp tan, thế giới không ngừng xoay chuyển. Chẳng có gì là vĩnh cửu, nhưng một khi đã gieo mầm, nó sẽ lan rộng và phát triển qua từng thế hệ, ngọn lửa sẽ thiêu đốt cả đại dương mênh mông.




"Đây là BRO TV, chúng tôi đang có mặt tại buổi tuyên truyền của Thứ trưởng Kwon. Nhờ vào quan tâm đến các hoạt động thiện nguyện, ông đã được dân chúng công nhận và trở thành ứng cử viên sáng giá nhất trong cuộc bầu cử lần này. Từng là chủ tịch của SY, Thứ trưởng Kwon đã xây dựng rất nhiều viện phúc lợi và viện dưỡng lão ở thành phố LCK và trên cả toàn quốc..."

"Thứ trưởng, lối này."

Choi Hyeonjoon cùng Thứ trưởng bước lên bục cao, dẫn đường cho nhân vật chính đến trung tâm sân khấu

"Nhà văn nổi tiếng Chovy cũng có mặt ở đây hôm nay. Nhà văn Chovy được đánh giá cao nhờ phong cách viết truyện trinh thám xã hội độc đáo và tinh tế..."

Thứ trưởng Kwon nhìn thấy Jeong Jihoon ngồi dưới khán đài, mỉm cười rồi hơi cúi đầu. Jeong Jihoon cau mày, đưa mắt nhìn sang nơi khác. Đột nhiên, hắn cảm thấy có gì đó lóe lên trong tầm mắt mình, nhưng khi cố gắng xác định vị trí thì không tài nào nhìn thấy được nữa.

"Thứ trưởng, xin dịch sang bên này một chút."

Đoàng, không biết tiếng súng từ đâu vang lên, Thứ trưởng Kwon ngã gục xuống như đống bùn nhão, viên đạn xuyên qua thái dương rơi xuống đất, để lại vết máu trên mặt Choi Hyeonjoon đứng bên cạnh. Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, các phóng viên được mời đến để đưa tin đổ xô lại, ai cũng muốn là người đầu tiên đưa tin về cảnh tượng kinh hoàng này.

Ngay sau tiếng súng, Jeong Jihoon lập tức lao lên sân khấu, lấy áo khoác che cho Choi Hyeonjoon rồi kéo cậu xuống khỏi sân khấu. Choi Hyeonjoon như bị sốc, ngây người nhìn xác Thứ trưởng Kwon trên sân khấu, tay siết chặt áo khoác của Jeong Jihoon. Thấy vậy, Jeong Jihoon vội vàng dịch người để che chắn tầm nhìn cho cậu, lau vết máu trên mặt cậu,

"Đừng nhìn nữa, cậu có bị thương không?"

"Tớ không sao."



Tại hiện trường buổi diễn thuyết, tiếng la hét và tiếng thông báo vang lên dồn dập. Trong khi đó bên trong phòng khám tâm lý của bệnh viện DRX xa xôi lại yên tĩnh đến lạ thường. Park Ruhan nhìn thấy Thứ trưởng Kwon ngã xuống qua ống ngắm, hài lòng cất khẩu súng bắn tỉa, tháo rời rồi đặt lại vào hộp đàn.

"Trúng chưa?"

"Một phát chí mạng. Hyung là người cầm tay em dạy bắn súng cơ mà, sao có thể trật được?"

Park Ruhan cầm ống nhòm quan sát đám đông hoảng loạn, quay lại cười tự hào với người ngồi phía sau,

"Nhưng mà, rõ ràng là trả thù, sao em chẳng có cảm giác gì nhỉ."

"Chúng ta vốn dĩ không nên làm những việc này chỉ vì hận thù. Làm tốt lắm, nhưng đây mới chỉ là khởi đầu."

"Thế, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây, Hyukkyu hyung?"

Kim Hyukkyu nhận lấy chiếc ống nhòm từ tay Park Ruhan rồi quan sát. Xe cứu thương đã đến hiện trường nhưng ai cũng thấy rõ rằng Thứ trưởng Kwon đã ngừng thở, viên đạn xuyên qua thái dương chắc chắn là vô phương cứu chữa. Anh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, sau đó chỉnh lại áo blouse rồi ngồi xuống ghế làm việc. Park Ruhan ngoan ngoãn dựa vào lưng ghế chờ đợi chỉ thị của anh trai mình.

"Đây là sự tái sinh của Thủy Triều Đỏ, đương nhiên màn khai mạc phải thật hoành tráng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro