Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

D - Bốn mươi mốt

Los Angeles

Mùa đông năm nay mưa có vẻ dầm dề hơn năm ngoái, trận mưa hiện tại vậy mà đã kéo dài gần một tuần. Trước khi đến đây, Minseok chưa từng nhận ra mình có thể ghét mưa nhiều đến vậy, mưa làm tóc em ướt, quần áo thì ẩm, cả ngày chẳng muốn ra ngoài. Kỳ nghỉ đông chỉ mới bắt đầu, em còn chưa kịp tận hưởng gì thì đã phải lo đến bài luận văn được giáo sư phản hồi đúng vào ngày đi học cuối cùng và deadline tiếp theo là ngày đầu tiên trở lại trường.

"Không được rồi, hôm nay có thế nào cũng phải đến thư viện." - Minseok vùng khỏi lớp chăn dày, như thể chỉ một chút chần chừ nữa thôi thì em sẽ lại ngủ tiếp.

Đời sống sinh viên là thế, chẳng ai bắt bạn học, bạn có thể buông thả kiểu gì cũng được, bị điểm kém cũng chẳng ai la rầy, trừ những bà mẹ châu Á. Dù cho Minseok không càng ở chung với mẹ nhưng điểm số của em thì không.

Trận mưa kỷ lục đã kéo chùn âm điệu rộn ràng của thành phố thiên thần, Minseok đi bộ thong thả dưới con mưa rào tận hưởng sự vắng vẻ và ảm đạm hiện tại, bởi em chưa bao giờ phù hợp với sự hối hả và nhộn nhịp vốn có của nơi đây. Tuy nhiên, cũng phải thừa nhận nhờ nhịp sống tất bật này mà đôi khi em cũng bị cuốn vào vòng quay đó để rồi tạm quên hết mọi muộn phiền của bản thân.

Cuộc sống mới của em cũng có nhiều điều thú vị hơn, em kết nhiều bạn mới ở trường và chỗ làm thêm. Em vẫn trò chuyện với Wooje ít nhất 3 lần mỗi tuần, thỉnh thoảng video call em còn sẽ được gặp anh Hyeon Joon. Moon Tae Hoon thì lâu lâu vẫn thăm hỏi em nhưng em vẫn rất giữ chừng mực vì sợ bạn vẫn còn hy vọng gì đó ở em. Anh Sanghyeok vẫn kinh doanh homestay rất tốt, còn anh Wang-ho hình như dạo này lại lười rồi, từ dạo biết anh em cũng thành fan truyện của anh nhưng hơn tháng nay anh chưa ra tập mới.

Hình như anh Kwang-hee vẫn rảnh rỗi lắm, anh hay nhắn tin tán gẫu trên trời dưới đất với em.

Mọi người có vẻ đều rất tốt và có lẽ anh cũng vậy, lâu lâu trong mấy câu chuyện của anh Kwang-hee kể cũng có nhắc đến anh. Lần gần nhất đã là 6 tháng trước, anh Kwang-hee kể cùng anh đi uống đến tận 3 giờ sáng, còn có thể uống như thế hẵn là vẫn còn thấy vui.

Em cũng vui vì biết mọi người vẫn ổn, chỉ có bà là vẫn thế, chưa có tiến triển gì cả. Với em bây giờ, em chẳng mong gì cho em cả, chỉ mong bà có thể tỉnh dậy thì đã là điều hạnh phúc nhất rồi.

Minseok vừa đi vừa nghĩ vu vơ, cơn mưa hình như đang ngơi, hết con phố này là đã đến thư viện thành phố, đoạn bước qua một hẻm nhỏ thì bỗng nhiên tiếng meow meow đứt quãng phát ra từ đâu đó níu bước chân em lại.

Ngó nghiêng một hồi, cuối cùng Minseok cũng nhìn ra một em mèo đen mun đang chìm trong một mớ mấy túi nilon cũng đen nghịt, chả trách sao em nhìn mãi mới thấy. Mèo nhỏ trên cổ còn có đeo một chiếc vòng bạc có khắc tên Toska, nhưng tìm mãi vẫn không có thông tin liên hệ của chủ.

Nhìn chú mèo vừa lạnh vừa kêu thều thào, Minseok liền chạy vội tới siêu thị gần đó rồi nhanh chóng quay về với một túi pate.

Mèo nhỏ rõ là rất đói, nên liếng thoắng đã xử hết sạch túi đồ ăn, Minseok tay vẫn cầm ô che cho cả hai, vừa nhìn em mèo ngoan ngoãn đa có rúm lại vì ướt mưa vừa suy nghĩ, em liếc nhìn đồng hồ rồi sau cùng cũng quyết định quay đầu về nhà cùng Toska. Có lẽ số trời đã định thời tiết này không để làm bài rồi.

"Xem này, nhìn em ấy có giống em mèo nâu nhà anh Hyeon Joon không?" - Minseok chỉa camera về phía Toska đang vui vẻ chơi với quả bóng đồ chơi để khoe với Wooje

"Haha, sao tụi mình có số nhặt mèo hoang thế nhỉ"

"Không phải mèo hoang đâu, em ấy có chủ đấy, có dây đeo cổ nhưng anh tìm mãi không thấy thông tin liên hệ"

"Thế anh định sao?"

"Có khi chủ em ấy cũng đang lo sốt vó lên, anh sẽ thử đi dạo quay khu gần đó để xem có ai dán tờ rơi tìm em ấy không và đăng lên diễn đàn khu vực"

Sau hơn 1 tuần đăng bài lên diễn đàn nhưng không có ai liên hệ lại làm Minseok dường như chẳng có hy vọng gì, em cũng đã đi dạo quanh khu vực gần nơi tìm ra Toska nhưng cũng không có thông tin gì khá khẩm.

Hơn một tháng mang Toska về nhà, Minseok bắt đầu thấy quen thuộc hơn hoặc có thể gọi là yêu thích với việc có một sinh vật nhỏ nhắn phiền nhiễu thích gọi em dậy mỗi sáng và chờ em về mỗi tối. Lắm lúc Minseok thấy mình hơi xấu tính, em nghĩ đến việc xoá luôn bài đăng trên diễn đàn vì sợ một ngày nào đó chủ nhân thật sự của Toska sẽ vô tình lướt trúng bài viết của em, và em sẽ mất đi Toska.

Nhưng còn chưa kịp làm việc xấu thì điều em lo sợ đã đến ngay, một chị gái người Hàn đã để lại lời nhắn cho em xin thông tin liên hệ.

Chủ nhân của Toska liên hệ với Minseok qua mail để cung cấp hình ảnh của em lúc còn ở nhà và hẹn thời gian để nhận lại mèo, tất nhiên họ muốn càng sớm càng tốt. Người ta cũng ngỏ ý gửi lại phí cám ơn nhưng Minseok không nhận, với Minseok mà nói khoảng thời gian chăm sóc Toska chính là một món quà.

Minseok ngước nhìn Toska còn đang nằm dài trên kệ sách ngủ say sưa không biết chuyện gì sắp diễn ra mà chỉ biết thở dài. Tất nhiên, Toska được về với chủ là tốt nhất, bé chắc chắn cũng sẽ rất vui.

Đúng ngày hẹn, khi Minseok đang chuẩn bị mang Toska tới điểm hẹn thì bất ngờ bị giáo sư gọi đến vì bài luận văn, bất khả kháng, cuối cùng em phải nhờ bạn học đến thay, và dù gì em nghĩ mình phải tự tay trả Toska về thì có khi lại khóc mất.

Cô bạn học sau khi đi về chẳng hiểu sau khi bám miết theo sau Minseok để xin info chủ của Toska.

"Đẹp trai điên" - Cô bạn học dùng tất cả những cơ mặt có thể để bộc lộ sự phấn kích của mình

"Mình tưởng đó là nữ"

"Không, là một anh đẹp trai"

"Thế có khi là chồng hoặc bạn trai của chị kia"

"Thì cậu cứ cho số liên lạc đi, có mất gì đâu, mình tìm hiểu có chủ rồi thì để ngắm cũng được" - Cô bạn vẫn một mực mèo nheo

Mãi đến khi Minseok hứa về xem lại email thì mới được buông tha.

Buổi tối về đến nhà, rõ ràng 1 tháng trước vẫn vậy, Minseok vẫn đi đi về về một mình, ấy vậy mà hôm nay mở cửa nhà ra, không có bất kỳ một bóng nhỏ đợi chờ nào làm lòng em bỗng chùn xuống, mấy cơn mưa vốn đã quen thuộc mà hôm nay cũng hoá thành một khúc điệu cô đơn.

Sự hụt hẫng khi thiếu vắng một điều sắp trở nên quen thuộc làm Minseok chẳng muốn làm gì nữa, em thả cả thân người không còn chút sức lực xuống giường, tay khẽ quơ quào khoảng trống bên cạnh có đến khi nhận ra sự lạnh toát của kim loại.

Sợi dây đeo cổ của Toska vậy mà lại rơi trên giường em từ lúc nào, nó giống như minh chứng cho sự hiện hữu của Toska vậy. Minseok khẽ vân vê mặt dây chuyền trái tim, cái tên Toska là một cái tên hiếm thấy giữa vô vàng cái tên đáng yêu khác.

Trong lúc rảnh rỗi hoặc vì nhớ Toska mà Minseok đã thử đi tra tên em, để rồi trong một giây em sững sờ và từ hỏi tại sao chủ nhân của em ấy lại chọn ra một cái tên mang hàm ý tuyệt vọng đến thế? Liệu rằng em có thật sự được yêu thương, hay liệu rằng chủ nhân của em ấy đã trải qua những điều gì để phải chọn một cái tên như vậy? Lúc này Minseok bỗng thấy hối hận vì đã không tự đi trả lại Toska, đáng ra em phải đến để còn nhìn xem người ta có thật sự yêu em ấy hay không, thay vì để cô bạn vô tri đến, rồi về chỉ lo mê muội nhan sắc của người nọ.

*Toska: Nỗi buồn, đau đớn không thể chịu đựng được nhưng cũng chẳng thể thoát ra.

Nghĩ là làm, Minseok quyết định liên lạc lại với chủ nhân Toska để hẹn trả lại vòng cổ, trong email em còn bày tỏ rằng mình có thể ghé qua nhà nếu được vì có lẽ hai người cũng sống gần nhau. Tất nhiên lý do là vì em muốn xem nơi sống của Toska ra sao rồi.

Sau hơn một ngày, email mới được phản hồi, người bên kia hình như cũng biết em muốn gặp Toska nên đã đồng ý và để lại thông tin địa chỉ và hẹn thời gian vào sáng cuối tuần này.

Sáng chủ nhật, Minseok không lệch một phút đã có mặt tại nhà của Toska, chỉ sau 2 tiếng gõ cửa thì bên trong đã có một anh trai người Hàn cởi trần thò đầu ra khỏi cửa, đầu tóc anh ta rối bời, mắt vẫn lim dim ngủ, Minseok âm thầm đánh giá tiêu chuẩn đẹp trai của cô bạn học.

"À cậu đến trả vòng cổ cho Toska đúng không? Vào đi, cứ tự nhiên nha" - Anh trai mở cửa mời Minseok vào nhà, còn không quên quơ mớ đồ ném lung tung trên sofa.

Chưa gì đã bị trừ điểm môi trường sống, nhưng ngoài chỗ đó ra thì nhìn quanh nhà cửa lại rất gọn gàng.

"Cậu đợi chút, tôi cho Toska ra chơi với cậu nhé" - Anh trai ngái ngủ vẫn còn đang cởi trần đi tới đi lui phía đảo bếp pha trà

Minseok gật đầu rồi ngoan ngoãn ngồi trên sofa chờ, buồn chán nên vừa nhìn ngắm, vừa vân vê chiếc vòng cổ của Toska trên tay mình, quan sát hồi lâu Minseok mới nhận ra mặt dây chuyền của Toska có 2 lớp, trượt xuống thì liền lộ lớp bên trong có khắc tên và số liên lạc của chủ nhân.

"Anh tên là...." - Minseok đọc tên trên mặt dây chuyên rồi ngước lên hỏi anh trai đang pha trà bên đảo bếp

Cùng lúc đó, nó nghe tiếng cửa phòng bật mở, Toska phóng ra vui vẻ chạy về phía em, còn anh trai đang pha trà cũng lên tiếng.

"Này Lee Minhyung, khách của mày tới rồi kìa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro