Chap 15
6.
Bữa tiệc tại quán bar đã tàn, đám đông ồn ào cũng dần tản đi sau giờ cao điểm, gã bartender vẫn đều tay lau dọn chỗ ly cốc chẳng biết mệt mỏi. Ryu Minseok say bí tỉ, khóc cười bất thường như thể trên mặt cậu có đến cả nghìn cảm xúc, Choi Wooje nhanh tay lẹ mắt, một lần nữa giải cứu chiếc ly thủy tinh suýt nữa thì bị Ryu Minseok ném đi. Say đến mức này rồi, Choi Wooje dám cá rằng đưa cho Minseok một que kẹo mút, kiểu gì cậu cũng cầm lên hát như mic.
Mười phút sau, bóng người Choi Wooje mong chờ cũng xuất hiện, cậu nhóc khẽ liếc nhìn rồi cất tiếng: "Minhyung, cuối cùng anh cũng đến." Nhìn Ryu Minseok gục mặt trên quầy bar say đến mức mí mắt cũng chẳng thể mở ra nổi, Lee Minhyung nhăn mặt, không gian sực nức mùi rượu bia nồng nặc, trước mặt là cả núi lon bia chất chồng, thứ âm nhạc ầm ĩ của quán bar như muốn khoan thủng màng nhĩ, Lee Minhyung bất chợt cảm thấy nhức đầu.
"Minseokie sao thế này... Có ai ép cậu ấy uống à?" Lee Minhyung lên tiếng hỏi.
"Ừm."
"Sao lại ra nông nỗi này?"
"Em chuốc đó."
"Cái gì?"
"Anh Minseok là do em chuốc say đó." Choi Wooje nói, "Ê anh ơi, đừng nhìn em như vậy chứ, em nào dám giở trò gì với ảnh đâu."
"Vậy là em đang..."
"Anh Minhyung, nhiệm vụ hacker giao cho anh đó."
"Nhiệm vụ hacker gì cơ?"
Choi Wooje cười hì hì nói, "Thì là hack vào tim người yêu cũ chứ sao."
Vẻ mặt khó hiểu của Lee Minhyung chẳng khác nào ping sáu dấu chấm hỏi liên tiếp, Choi Wooje cũng chẳng buồn giải thích dài dòng, lúc rời khỏi quán bar, em hạ giọng nói: "Anh Minhyung, có lẽ em hỏi cũng chả hơn được gì anh đâu. Giờ hai người đã gặp lại rồi, chuyện tiếp theo là ở anh thôi."
Bị thằng em trai giao cho một nhiệm vụ kì lạ, Lee Minhyung thấy Ryu Minseok vẻ chưa muốn về, liền gọi người phục vụ, nhờ chuẩn bị hai ly nước lọc. Ryu Minseok rốt cuộc cũng có chút phản ứng, cậu nhìn chằm chằm Lee Minhyung, lẩm bẩm: "Ly tiếp theo... nên uống gì nhỉ? Rum, Baileys hay Jager? Uống Jager trực tiếp vị y hệt siro ho ấy nhỉ? Nghe nói người Đức mỗi lần bị cảm cúm là lại uống Jager để trị bệnh..."
Nghe Ryu Minseok lẩm bẩm xong xuôi, Lee Minhyung cuối cùng cũng hỏi, "Sao Minseokie lại uống đến mức này?"
"Uống rượu vui mà."
"Mai ngủ dậy đau đầu đấy. Ngày mai không phải đi làm à?"
"Xin nghỉ là được chứ sao, cứ bảo tôi không khỏe." Ryu Minseok đáp, "Người được hỏi câu này là cậu mới đúng, có thời gian đến chỗ này, chẳng phải nên dành thời gian ở bên cạnh người yêu sao?"
Lee Minhyung im lặng hồi lâu, rồi mới hỏi lại, "Minseokie để tâm chuyện đó lắm à?"
Lần này đến lượt Ryu Minseok im lặng. Cậu liếc nhìn ly rượu vang đỏ còn sót lại, màu rượu vang dưới ánh đèn tựa như những viên hồng ngọc tuyệt đẹp, cậu tưởng tượng ra vườn nho ở vùng Burgundy nước Pháp, dưới ánh mặt trời chói chang kết thành những chùm nho căng mọng, trong suốt, bị máy ép thành nước nho, sau khi lên men thì chui vào bụng cậu. Hôm nay cậu đã uống bao nhiêu loại rượu rồi nhỉ? Tám loại, hay là chín loại... Uống rượu pha càng dễ say, cậu đều biết cả.
"Wooje gọi điện bảo tớ đến tìm cậu." Lee Minhyung nói.
"Cậu bị ép đến à."
"Không, cậu khác với những người khác."
Ryu Minseok cười ngây ngô, cười hơ hơ một hồi lâu, cậu giật mình nhận ra bản thân mình có khi lại có thiên phú đóng vai gã hề phản diện. Cậu nói, "Tôi khác gì chứ? Tôi cũng giống như mọi người thôi."
"Đối với tớ mà nói, trên thế gian này chỉ có một Minseokie. Có thể cậu chưa từng nghĩ như vậy, nhưng đó là lời nói thật lòng của tớ."
"Minhyung, cậu đối với ai cũng nói như vậy sao?"
"Không."
"Vậy là cậu thích tôi sao?"
"...Minseokie, cậu đừng giả vờ nữa. Tớ gọi taxi cho cậu nhé."
"Tôi có thể tự về nhà."
Lee Minhyung nói, "Đừng cố nữa, cậu mà cứ như vậy, lỡ ngã ra đường thì ai cứu đây?"
"Cậu sẽ đến cứu tôi chứ." Ryu Minseok nói, hít hít cái mũi đỏ ửng.
"Cậu đừng nói mấy lời như vậy nữa."
"Lời nào? Tôi đã nói gì quá đáng sao?"
Ryu Minseok cảm thấy cậu không muốn làm Joker, cái mũi đỏ của thằng hề chẳng đẹp tí nào. Cậu vẫn chưa đến mức bệnh hoạn như vậy, cậu chỉ là thằng dở hơi thôi, còn lâu mới đến cái tầm tội phạm nguy hiểm tày trời. Nếu là cậu nhảy nhót trên cầu thang công cộng giữa đường phố thì chắc chắn sẽ chẳng có ai quay phim lại up lên mạng, cũng chẳng bị cảnh sát còng tay áp giải, cùng lắm chỉ nhận được vài đồng donate, khen cậu nhảy đẹp, gu chọn nhạc ổn, thần thái giống idol nam đoàn... vân vân và mây mây.
"Đến giờ tớ vẫn chưa hiểu nổi cậu." Lee Minhyung nói, "Mà thôi... Tớ thấy chắc từ trước đến giờ chưa bao giờ tớ hiểu nổi cậu."
Lee Minhyung không thốt ra nửa câu sau: Làm vậy chẳng phải khiến tớ, kẻ bị đá, trông giống thằng ngốc à?
Ryu Minseok cười, nụ cười khó hiểu như mọi khi. Cậu nói, "Chuyện của Minhyung, tôi đều rõ."
"Thật ư?"
"Ừ, tôi biết hết đấy. Lúc trước chơi ma sói, tôi đều biết cậu đang nói thật hay nói dối mà."
"Cậu say quá rồi đấy, lần sau đừng có mà chè chén với Wooje nữa. Uống rượu sao không ăn gì lót dạ trước?"
Lee Minhyung định rót cho Ryu Minseok ly nước lọc, nhưng cậu lại không chịu. "Bạn gái cậu debut được sáu năm rồi nhỉ?" Ryu Minseok vừa lắc lắc ly rượu trên tay, vừa đổi chủ đề. Cậu nói, "Nếu lúc trước tôi mà debut thì năm nay cũng là năm thứ sáu rồi. Hợp đồng thường ký bảy năm, chắc giờ cô ấy cũng đang bàn chuyện có gia hạn nữa hay không? Nếu là tôi thì nhất định không ký tiếp đâu, mấy công ty đó chỉ coi người ta là cây hái ra tiền, vắt kiệt sức rồi lại đẩy đi gặp bác sĩ tâm lý. À, mà cũng đúng ha, được coi là cây hái ra tiền chứng tỏ bản thân còn được người ta cần..."
Lee Minhyung lấy ly rượu vang đỏ trong tay cậu, chỉ còn lại vài ngụm cuối cùng. Giọng hắn trầm đều: "Nếu Minseokie debut, nhất định sẽ nổi tiếng vang dội."
"Tôi nhất định sẽ giành vị trí center, sau đó càn quét tất cả các bảng xếp hạng âm nhạc." Ryu Minseok nói.
"Ừ."
"Đừng nói về chuyện của tôi nữa, chả có gì thú vị đâu... Tôi thấy cô ấy xinh thật đấy, giọng hát cũng hay, đợt comeback vừa rồi còn có một cái fancam quay cận mặt được cả triệu view, tôi cứ xem đi xem lại mấy lần liền. Hay là... lần sau tôi đến fansign của cô ấy được không?"
"Minseokie à." Lee Minhyung khẽ nói, "Thật ra... bọn tớ đã chia tay rồi."
"Nói xạo! Dispatch còn chụp được ảnh rồi cơ mà." Ryu MInseok phản bác.
"Tớ nói thật lòng mà."
"Xạo quá đi! Tôi biết tỏng cậu rồi."
"Lee Minhyung, cậu thua rồi." Ryu Minseok cười khẩy.
7.
Tỉnh giấc sau cơn mê man, lúc này đã là giữa trưa, tia nắng tinh nghịch luồn qua khe hở của tấm rèm cửa sổ, chiếu rọi lên góc gối, tạo thành những vạt sáng tối loạng choạng. Cảm giác ấm áp mà ánh dương mang lại cũng không thể xua tan cơn choáng váng, Ryu Minseok trở mình, cơn đau đầu như búa bổ khiến cậu thấu hiểu cái gọi là "rượu vào lời ra", chỉ một đêm la cà quán bar, chắc cậu đã phạm phải ba trong số bảy tội lỗi của loài người rồi —— lười biếng, tham ăn, háu ăn —— mà thôi kệ đi.
Kí ức về đêm qua chỉ còn sót lại những mảnh vụn rời rạc, giống như một bộ búp bê Matryoshka rỗng ruột, chỉ còn lại con búp bê nhỏ nhất và con búp bê lớn nhất, thiếu mất phần nhân bên trong.
"Cái thứ ethanol chết tiệt!" Ryu Minseok thầm rủa trong lòng.
Hôm qua Choi Wooje gọi cậu đi uống rượu, Ryu Minseok không suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay. Nói một cách nghiêm ngặt, cả hai người họ đều không phải là những kẻ nghiện rượu, chỉ là thỉnh thoảng họ sẽ đến quán bar để tìm kiếm những đêm phóng khoáng bướng bỉnh, say rượu đối với cậu không phải là vấn đề lớn. Ryu Minseok và Choi Wooje gần như đã gọi hết các món trong thực đơn rượu, họ đã mời Moon Hyeonjun nhưng cậu ta không muốn dính vào chuyện này, vì vậy Choi Wooje và Ryu Minseok thay phiên nhau nâng ly, uống đến nỗi cả bartender cũng nhìn họ với ánh mắt lo lắng.
Ryu Minseok tự nhận mình không phải là người thực sự biết thưởng thức rượu, lượng rượu cũng bình thường, từ say nhẹ đến say bí tỉ không mất nhiều thời gian. Cậu mơ hồ nhớ rằng Choi Wooje đã hỏi một số câu hỏi kỳ lạ, Ryu Minseok nghĩ rằng em ấy có lẽ cũng say rồi, vì em trai thích điều tra thân thế nên cứ để cậu hỏi thôi. Cuối cùng Lee Minhyung không biết vì lý do gì mà đến, Ryu Minseok không chắc mình có nói gì quá lời hay không, kết quả là cậu bị khiêng lên taxi đưa về nhà. Lee Minhyung không đi theo, Ryu Minseok một mình ngồi ở ghế sau của taxi, cố gắng nhịn cơn buồn nôn, cố gắng về đến nhà, rồi chạy vào phòng tắm ôm lấy bồn cầu nôn ọe hết cả ra.
Vài ngày sau, Choi Wooje lại hẹn Ryu Minseok cùng đến nhà Moon Hyeonjun ăn gà rán. Ba con cú đêm thức trắng đến ba, bốn giờ sáng, Moon Hyeonjun vốn chú trọng đến chế độ ăn uống lành mạnh định từ chối, nhưng cuối cùng đồ ăn cũng được giao đến tận cửa đúng giờ, Moon Hyeonjun dặn dò hai người bạn: "Tụi mày nói nhỏ thôi, tao không muốn bị hàng xóm tầng dưới gọi điện phàn nàn nữa đâu."
Moon Hyeonjun và Choi Wooje đang mải mê chơi điện tử, Ryu Minseok thì nằm dài trên ghế sofa lướt điện thoại, cậu mở KakaoTalk ra, đoạn chat giữa cậu và Lee Minhyung vẫn dừng lại ở tin nhắn trước đó cậu gửi cho hắn: "Tôi tới rồi". Chẳng có tin nhắn mới nào gửi đến nữa cả, màn cãi vã trong buổi hẹn tại nhà hàng sang trọng hôm đó cứ như chưa từng xảy ra vậy.
Lee Minhyung rõ ràng đã nói sẽ liên lạc lại với cậu, nhưng từ đó lại im lặng, Ryu Minseok không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ cậu thật sự đã nói ra điều không nên nói lúc say sao? Ryu Minseok đối với điểm này không có ấn tượng gì, dựa vào sự hiểu biết của cậu, tửu lượng của cậu hẳn là không tệ như vậy... nhưng nếu là như thế, cậu có thể làm sao bây giờ?
Choi Wooje bắn một phát súng laser chính xác, đánh trúng điểm yếu của con boss cuối, em ấy nhìn ra vẻ mặt đau khổ của Ryu Minseok, liền nói một câu, "Anh có thể trực tiếp liên lạc với anh ấy mà."
Ryu Minseok sững người, "Anh liên lạc với cậu ấy á? Điên rồi sao, anh đâu phải là..."
Moon Hyeonjun chen vào, "Tụi bây mau làm hòa đi được không? Tao không chịu đựng nổi nữa rồi đấy."
Trên màn hình TV hiện lên màn tấn công bừa bãi gần như phủ kín màn hình trước khi boss chết, nhân vật của Moon Hyeonjun bị Choi Wooje biến thành bia đỡ đạn, Moon Hyeonjun chửi một tiếng: "Đm, muốn chết thì chết chung", rồi kéo Choi Wooje cùng chết theo.
Tình bạn còn không truy cứu chuyện sống chết của nhau, huống hồ gì là tình yêu.
Cả 1P và 2P cùng chết, Game Over. Choi Wooje cười nhẹ xem như không nói gì, quay lại menu game và bắt đầu lại một ván mới. Moon Hyeonjun đặt tay cầm game về chỗ cũ, nói rằng: "Cả hai đều là đàn ông, thời buổi này chia tay, không cần thiết phải làm cho đến chết không gặp, tụi mày không vội, tao thì sắp chết vì vội rồi, bây giờ chơi LoL xếp hạng tìm không ra AD nào hay cả, toàn gặp một lũ thiếu gia, chơi kiểu gì đây." Moon Hyeonjun hoàn toàn tìm được một cái cớ hợp lý, không ai có thể vạch trần cậu ta được.
"Anh Hyeonjunie, Zeri của em chơi có tốt không?" Choi Wooje cho biết, "Bây giờ em thực sự tự tin khi khóa vào Zeri đó. Lần trước em đã thức khuya cùng anh Kwanghee để luyện tập đi lane, ngay cả anh Hyukkyu cũng hướng dẫn em. Sau đó em còn nhờ anh Minhyung và anh ấy đã truyền lại rất nhiều chiến thuật cho em và cả cách lên trang bị nữa."
"Hãy từ bỏ AD nha." Moon Hyeonjun nói.
Trong những năm qua, bọn họ luôn giữ im lặng về chuyện của Lee Minhyung miễn là trước mặt Ryu Minseok, nhưng gần đây bọn họ ngày càng ít muốn né tránh chủ đề này. Ryu Minseok không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, có lẽ trong lòng bọn họ, chuyện giữa cậu và Lee Minhyung đã đủ coi như chuyện quá khứ rồi.
"Anh Minseok thậm chí không cần liên lạc cụ thể với anh ấy, anh chỉ giả vờ vô tình gửi ảnh và mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi." Choi Wooje nói.
"Thành thật mà nói, 'chúng ta hãy gặp nhau đi' là đủ." Moon Hyeonjun đề nghị.
"Chuyện này có ổn không?" Điện thoại của Ryu Minseok nhảy qua nhảy lại giữa phòng chat và giao diện liên lạc, nhưng cậu vẫn không bấm vào.
Choi Wooje nói, "Không có gì không ổn cả. Anh Minseok, theo những gì em biết về anh Minhyung, anh ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc đến mức không thể ngủ được khi nhận được tin nhắn của anh trước đây. Không phải trước đây anh ấy luôn nói 'hãy nắm bắt cơ hội khi nó đến' sao... Dù sao thì anh ấy cũng không thể từ chối được."
"Ai xuống nước trước chính là người thích chơi trò lôi kéo." Moon Hyeonjun nhận xét.
Choi Wooje mút xương gà rán trong tay và nói, "Anh Hyeonjunie, trước khi tụi mình đến quán cà phê Internet, anh Minseok đang muốn bí mật bấm vào lời mời hàng đôi, em di chuột lên xuống và có nhìn thấy nè."
Ryu Minseok thực sự muốn khâu miệng Choi Wooje lại nên đã dùng cây kéo của Gwen để cắt cái mỏ em ấy lại.
~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro