lời hứa
═♫ °★
Minhyeong bước vào lớp học mới, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, rọi vào mái tóc đen mượt của anh. Anh là học sinh chuyển đến trường này, nhưng lại chẳng cảm thấy lạ lẫm chút nào. Dù mới gặp lần đầu, anh luôn có thể khiến người khác cảm thấy như đã quen từ lâu. Minhyeong nở nụ cười tươi rói, làm cả lớp học trở nên sáng bừng lên. Những ánh mắt tò mò, những nụ cười ngại ngùng của các bạn học sinh, tất cả đều hướng về phía anh.
Anh ngồi xuống chiếc bàn trống bên cạnh cửa sổ, quan sát khung cảnh xung quanh với sự chú ý nhẹ nhàng. Nhưng giữa bao nhiêu gương mặt mới, có một người khiến Minhyeong dừng lại. Một cậu bạn ngồi trong góc lớp, tóc đen dài, làn da sáng và đôi mắt luôn nhìn xuống, cúi thấp vào những trang vẽ của mình. Cậu không nghe thấy tiếng động xung quanh, không mảy may quan tâm đến sự xuất hiện của Minhyeong. Dường như cả thế giới bên ngoài không tồn tại với cậu.
Minseok.
Cậu không nhận ra Minhyeong, không nhận ra người bạn mà mình từng thân thiết thuở nhỏ. Nhưng Minhyeong, lại cảm thấy có điều gì đó quen thuộc ở cậu bạn này, mặc dù chẳng thể nhớ ra là từ đâu. Minhyeong không thể lý giải tại sao hình ảnh của Minseok lại cứ xoay quanh trong đầu mình. Cảm giác này cứ lẩn quẩn trong tâm trí anh mỗi lần vô tình nhìn về phía Minseok, một cảm giác mơ hồ như thể đã từng gặp cậu ấy đâu đó.
Khi cả hai còn nhỏ, Minhyeong đã hứa với Minseok rằng, dù sau này có thế nào, Minhyeong sẽ luôn bảo vệ cậu ấy. Nhưng gia đình Minhyeong chuyển đi khi anh chỉ vừa học lớp ba, và mọi thứ trở nên mờ nhạt, chỉ còn là những mảnh ký ức vụn vặt, một lời hứa mà anh dần quên lãng.
Một ngày nọ, Minhyeong đang chạy về phía lớp sau khi bị trễ giờ học, và không may va phải một người, khiến cuốn sách trên tay Minhyeong rơi xuống đất. Cùng lúc đó, một tập giấy vẽ lớn rơi xuống từ tay Minseok, làm Minhyeong ngạc nhiên đến mức đứng sững lại.
Minseok ngẩng mặt lên, ánh mắt trong veo nhưng có gì đó xa xôi. Cậu không hề bất ngờ, cũng không vội vã như những người khác. Chỉ nhìn vào Minhyeong một lúc rồi cúi xuống nhặt đồ, tay hơi run run. Minhyeong cười nhẹ, cúi xuống giúp cậu nhặt những trang vẽ rơi vãi.
"Xin lỗi, tớ làm rơi hết đồ của cậu rồi."
Anh nói với giọng nói dễ chịu, nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi những bức tranh trên tay Minseok.
Khi nhìn kỹ hơn vào những bức tranh, Minhyeong nhận ra rằng những bức vẽ đang vẽ một người, người đó giống hệt anh vậy. Cảm giác như mình đang nhìn vào một thế giới phản chiếu, một bức tranh vẽ ra từ những ký ức mơ hồ mà anh từng có.
"Cậu vẽ đẹp quá." Minhyeong không thể giấu sự ngạc nhiên. " Cậu vẽ người này hơi giống tớ nhỉ?"
Minseok bất ngờ đỏ mặt, tay run lên khi nghe Minhyeong hỏi. Cậu không thể hiểu tại sao những bức vẽ của mình lại khiến Minhyeong tò mò đến vậy, nhưng có một phần trong lòng Minseok không muốn nói ra sự thật.
"Chỉ là ngẫu nhiên thôi." Minseok khẽ đáp, giọng nói nhỏ dần như muốn giấu giếm điều gì đó.
Minhyeong cười khẽ, rồi nhẹ nhàng lật xem thêm một số bức vẽ. Anh không muốn làm Minseok cảm thấy khó xử, nhưng sự tò mò cứ đeo bám trong lòng. Minhyeong nhận ra rằng Minseok có một thế giới riêng mà anh rất muốn khám phá.
Với sự nhiệt tình của Minhyeong, anh bắt đầu làm quen với Minseok. Anh không từ bỏ dù Minseok luôn tìm cách tránh né mình. Minhyeong biết rằng Minseok không phải là người dễ mở lòng, nhưng anh không chùn bước. Mỗi ngày, anh lại tìm cách để làm bạn với Minseok, để dần kéo cậu ra khỏi thế giới im lặng của mình.
Dần dần, Minseok mở lòng hơn. Cậu bắt đầu chia sẻ những câu chuyện về quá khứ của mình. Những tháng ngày bị bạn bè bắt nạt, cảm giác cô đơn và bị bỏ rơi. Minhyeong nghe, cảm thấy trái tim mình thắt lại. Anh không thể tưởng tượng nổi cảm giác đau đớn mà Minseok đã trải qua trong suốt những năm tháng qua. Nhưng điều khiến Minhyeong đau lòng nhất chính là việc Minseok luôn tin rằng mình không xứng đáng được yêu thương.
"Không ai quan tâm đến mình đâu, Minhyeong." Minseok từng thốt lên một cách cay đắng.
Minhyeong không thể để Minseok tiếp tục nghĩ như vậy. Anh quyết định giúp Minseok tin vào chính mình. Anh khuyến khích Minseok tham gia các cuộc thi vẽ, dù anh biết rằng Minseok sợ thất bại.
"Dù thế nào, cậu cũng đã làm hết sức mình rồi."
Anh tin rằng, chỉ cần Minseok bước ra khỏi vỏ bọc của mình, cậu sẽ thấy được ánh sáng.
Cùng lúc đó, Minhyeong cũng nhận ra rằng bản thân mình không hạnh phúc như vẻ bề ngoài. Anh phải đối mặt với sự kỳ vọng vô cùng lớn từ gia đình, từ bạn bè, từ tất cả những người xung quanh. Gánh nặng đó áp luejc đến nỗi anh chỉ muốn gỡ bỏ xuống.
Minseok là người đầu tiên nhận ra điều đó. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên Minhyeong, như một lời động viên thầm lặng.
Cảm xúc giữa Minhyeong và Minseok dần trở nên phức tạp hơn. Minhyeong bắt đầu nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho Minseok không còn đơn giản là tình bạn nữa. Anh thích Minseok, thích cái cách cậu ấy im lặng, thích cách cậu ấy vẽ, thích những lúc cậu ấy khó khăn và cần được giúp đỡ. Nhưng Minhyeong không dám thừa nhận điều đó, vì anh sợ rằng điều này sẽ làm tổn thương tình bạn của họ.
Minseok, ngược lại, lại càng trở nên xa cách hơn. Cậu không thể hiểu được những cảm xúc mới mẻ đang lớn dần trong lòng mình. Cậu luôn sợ phải đối diện với tình cảm, vì những vết thương trong quá khứ khiến cậu nghi ngờ tất cả những gì mình có thể nhận được từ người khác.
Một lần, trong buổi biểu diễn âm nhạc của trường, Minhyeong đã quyết định bày tỏ tình cảm của mình thông qua âm nhạc. Anh biểu diễn một bài hát, ca từ sâu lắng và nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đựng những lời thầm thì đầy ẩn ý,
"Dù cậu có bao nhiêu vết thương, tôi sẽ luôn ở đây, bảo vệ cậu, không bao giờ rời xa."
Minseok ngồi trong đám đông, nhìn lên sân khấu, nghe từng lời hát, trái tim cậu như ngừng đập. Cậu nhận ra rằng bài hát không chỉ là một màn biểu diễn, mà là một lời tỏ tình ẩn giấu. Cảm xúc của Minseok trở nên lạ lẫm, nhưng không thể phủ nhận, trái tim cậu đã rung lên. Tuy vậy, Minseok không dám đối diện với Minhyeong. Cậu cảm thấy hoang mang, không biết phải làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro