hoa nhài, tình và chúng ta
═♫ °★
Một buổi chiều tà, khi ánh nắng nhạt dần, làng quê yên bình chìm trong không khí dịu mát. Lưu Mẫn Tích, con trai cưng duy nhất của phú ông đầu làng, thường xuyên có những buổi chiều rảnh rỗi dạo chơi một mình, tránh xa mọi bon chen, hưởng thụ sự tĩnh lặng và trong lành của thiên nhiên. Hôm nay, cậu đi dọc con đường làng, bất chợt mũi ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng, thoang thoảng trong gió. Đó là hương hoa nhài, loài hoa mà cậu yêu thích từ nhỏ, vì nó vừa thơm lại mang vẻ đẹp mộc mạc, giản dị như chính tâm hồn của cậu.
Mẫn Tích tò mò bước theo con đường hoa nhài, rồi nhìn thấy một khu vườn nhỏ, không phải của nhà ai nổi tiếng trong làng, mà là của một gia đình bình thường, sống yên ả với những nông công, cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng trong khu vườn đó, hoa nhài lại nở rộ, tỏa hương thơm ngào ngạt. Cậu quyết định dừng lại, muốn ngắm nhìn cho thỏa thích.
Bên trong vườn, Lý Minh Hùng, một chàng thư sinh gia cảnh bình thường, đang tỉ mỉ cẩn thận chăm sóc những chậu hoa nhài mà chàng trồng. Chàng không phải người giàu có, nhưng luôn tự hào với những gì mình làm được. Minh Hùng thường xuyên ra vườn vào buổi chiều, thả hồn vào không khí mát mẻ, vừa chăm sóc cây cỏ vừa học bài, để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới. Cũng như bao ngày khác, hôm nay chàng đang hái những bông hoa nhài, ngửi thử xem hương thơm của chúng đã đủ ngát chưa.
Chợt, một bóng người xuất hiện phía ngoài hàng rào, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy những chậu hoa nhài. Minh Hùng nhìn thấy cậu thanh niên lạ mặt, mái tóc mượt mà, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú, với nét đặc biệt là ánh mắt lấp lánh như chứa đầy sự tinh tế và kiên định. Chàng mỉm cười, tiến lại gần, lịch sự hỏi,
"Chào cậu, tôi là Lý Minh Hùng, không biết cậu có thích hoa nhài không?"
Mẫn Tích nhìn Minh Hùng, hơi bất ngờ khi bị bắt gặp, nhưng ngay lập tức cậu cảm thấy sự thân thiện từ chàng trai trước mặt. Cậu mỉm cười đáp,
"Dạ, tôi rất thích hoa nhài. Tôi là Lưu Mẫn Tích, con trai của phú ông đầu làng. Tôi tình cờ đi qua đây và ngửi thấy hương hoa nên ghé vào."
Minh Hùng hơi ngạc nhiên khi nghe tên cậu, nhưng nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ đó. Không quan trọng gia đình cậu ra sao, quan trọng là cậu thích hoa nhài, giống như mình. Chàng thư sinh tiếp lời,
"Lạ thật, tôi trồng hoa nhài này chỉ để làm bạn với cái vườn nhỏ của mình. Không ngờ lại có người đến thích nó. Nếu cậu muốn, tôi có thể hái cho cậu một ít mang về."
Mẫn Tích nhìn Minh Hùng, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng. Cậu chưa từng gặp một người như thế này, không hề phô trương, không quan tâm đến những điều như thân thế hay địa vị, chỉ đơn giản là một người yêu thích thiên nhiên và những điều bình dị. Cậu không thể không cảm thấy một sự kết nối đặc biệt.
"Cảm ơn. Tôi thật sự thích hoa nhài của anh."
Mẫn Tích nói, rồi tiếp tục đứng lại, không vội rời đi. Cả hai bắt đầu trò chuyện, từ những câu chuyện về hoa cỏ, đến những suy nghĩ về cuộc sống. Mẫn Tích kể về cuộc sống giàu sang nhưng đôi khi cảm thấy trống vắng của mình, còn Minh Hùng chia sẻ về niềm đam mê học hành và những dự định trong tương lai. Cả hai tìm thấy ở nhau những điểm tương đồng, những nỗi niềm mà mỗi người đều có.
Thời gian cứ thế trôi qua, không ai để ý khi bóng tối đã phủ xuống. Mẫn Tích không muốn rời đi, nhưng cũng không biết làm sao để duy trì cuộc trò chuyện này. Minh Hùng nhìn vào mắt cậu, bối rối một chút, rồi mới mở lời,
"Cậu... nếu không ngại, tôi muốn gặp cậu nhiều hơn. Có lẽ... tôi muốn cùng cậu đi dạo, uống trà, nói chuyện về mọi thứ trong cuộc sống này. Cậu nghĩ sao?"
Mẫn Tích bất ngờ trước lời mời này. Lời mời từ một chàng trai bình thường như Minh Hùng lại khiến cậu cảm thấy một niềm vui khó tả. Cậu mỉm cười, đáp lại,
"Tất nhiên là được. Và tôi cũng muốn biết thêm về anh nữa."
Cứ như thế, những buổi chiều trong vườn hoa nhài ấy trở thành thói quen của hai người. Mỗi lần gặp nhau, họ lại khám phá thêm những sở thích, suy nghĩ của nhau. Từ những câu chuyện vu vơ ban đầu, tình cảm giữa họ dần dần nảy nở. Minh Hùng cảm thấy trong lòng mình có một thứ gì đó mạnh mẽ, không thể kìm nén được, và không lâu sau, chính chàng là người mở lời,
"Mẫn Tích, tôi biết chúng ta đến từ hai thế giới khác nhau, nhưng tôi muốn nói rằng... tôi thích cậu, thích con người của cậu. Nếu cậu cũng có cảm giác giống tôi, tôi mong chúng ta sẽ có cơ hội đi cùng nhau trên con đường này."
Mẫn Tích nghe những lời ấy, trái tim bỗng chốc thổn thức. Cậu nhìn Minh Hùng, không thể nào kìm lại cảm xúc của mình nữa. Cậu mỉm cười, đôi mắt lấp lánh niềm hạnh phúc,
"Tôi cũng vậy, Minh Hùng. Dù chúng ta đến từ hai thế giới khác nhau, nhưng tình cảm này là thật. Tôi sẽ chờ, sẽ luôn bên anh, cho dù thế giới có thay đổi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro