🎸⋆⭒˚. 04
═♫ °★
Tiểu thư muốn quyến rũ chàng, sau nhiều lần bị Minh Hùng phớt lờ, ngày càng trở nên oán giận Mẫn Tích. Nàng không thể hiểu nổi, tại sao Minh Hùng – người đã mất đi ký ức, vẫn luôn có một mối liên kết không tên với kẻ hầu nhỏ bé đó. Càng nhìn thấy ánh mắt chàng lướt qua Mẫn Tích, nàng càng căm ghét.
Nàng ta không thể chịu đựng được việc Minh Hùng ngày càng lạnh nhạt với mình và dành sự quan tâm đặc biệt cho Mẫn Tích. Nàng ta nhận ra rằng, chỉ dựa vào những lời vu oan sẽ không đủ để khiến Mẫn Tích rời xa Minh Hùng.
Sau nhiều đêm suy tính, cô tiểu thư quyết định không thể tiếp tục chờ đợi. Nếu Mẫn Tích không còn hiện diện trong phủ, nàng sẽ có cơ hội chiếm lấy trái tim Minh Hùng. Và thế là âm mưu tàn độc được thai nghén trong bóng tối.
Nàng bí mật thuê một sát thủ từ kinh thành, một kẻ được biết đến với sự tàn nhẫn và không để lại dấu vết. Nàng ta hẹn gã tại một ngôi nhà hoang ở ngoại ô thành phố, giao nhiệm vụ ám sát Mẫn Tích. Để tăng phần chắc chắn, nàng còn sắp xếp để sự việc trông giống như một tai nạn.
"Tôi không cần biết anh làm cách nào," nàng nói, ánh mắt sắc lạnh. "Nhưng khi xong việc, phải đảm bảo rằng không ai có thể nghi ngờ tôi."
Gã sát thủ mỉm cười đầy hiểm ác, nhận số vàng cô ta đưa rồi biến mất vào bóng tối.
Những ngày sau đó, Mẫn Tích vẫn không hay biết gì về âm mưu đang chực chờ nuốt chửng mình. Cậu vẫn chăm chỉ làm việc trong phủ, bên cạnh Minh Hùng mỗi khi có cơ hội. Dù biết Minh Hùng chưa nhớ lại mọi chuyện, nhưng sự dịu dàng của chàng vẫn luôn khiến cậu cảm thấy an ủi.
Một tối muộn, khi Minh Hùng vừa hoàn thành công việc, Mẫn Tích mang một bát chè nóng đến thư phòng. Ánh nến chiếu lên khuôn mặt Minh Hùng, làm nổi bật nét mệt mỏi nhưng vẫn uy nghiêm của chàng.
"Minh Hùng, anh đã làm việc suốt cả ngày rồi. Hãy nghỉ ngơi một chút đi."
Minh Hùng ngước lên, ánh mắt chạm vào nụ cười dịu dàng của Mẫn Tích. Chàng khẽ gật đầu, cầm bát chè trên tay, nhưng rồi dừng lại.
"Tích." chàng nói, giọng trầm ấm. "Cảm ơn em."
Mẫn Tích ngạc nhiên, trái tim cậu như thắt lại. Cậu không dám nói gì, chỉ cúi đầu và lặng lẽ lui ra, giấu đi nước mắt đang tràn mi.
Đêm đó, khi Mẫn Tích trở về phòng, cậu cảm nhận được một sự bất thường. Mùi nhang khét lẹt phảng phất trong không khí. Cậu chưa kịp phản ứng thì một bóng đen từ góc phòng lao tới, tay cầm một con dao sáng loáng.
Mẫn Tích né kịp cú đâm đầu tiên, nhưng gã sát thủ rất nhanh đã chặn đường cậu. Không gian chật hẹp khiến Mẫn Tích không có nhiều lựa chọn. Gã sát thủ cười nhạt,
"Thằng nhãi, ngươi nên trách mình cản đường người khác. Đây là mệnh lệnh, không phải chuyện cá nhân."
Mẫn Tích gắng gượng chạy ra ngoài, nhưng cửa phòng đã bị khóa chặt. Trong cơn hoảng loạn, cậu nắm lấy chiếc ghế gỗ gần đó và quật mạnh vào gã. Tiếng động lớn làm một vài lính canh trong phủ nghe thấy.
Khi Minh Hùng cùng nhóm lính ập vào, Mẫn Tích đang gục xuống, tay ôm chặt vết thương ở vai, máu chảy thấm cả chiếc áo trắng. Gã sát thủ bị bắt ngay tại chỗ.
"Ngươi là ai?" Minh Hùng nghiêm giọng hỏi, ánh mắt đầy giận dữ.
Tên sát thủ ban đầu từ chối nói gì, nhưng khi bị tra khảo, hắn khai ra mọi chuyện. Cô tiểu thư kia lập tức bị triệu đến. Trước mặt mọi người, nàng ta chối bay chối biến.
"Minh Hùng, đây là vu khống! Em sao có thể làm điều tàn nhẫn như vậy?"
Nhưng bằng chứng rõ ràng, cộng thêm lời thú nhận của gã sát thủ, khiến nàng không còn đường chối cãi. Minh Hùng, với vẻ mặt lạnh lùng, ra lệnh nhốt nàng vào ngục lao. Nàng ta khóc lóc, cầu xin, nhưng Minh Hùng không mảy may động lòng.
Sau sự việc, Mẫn Tích được đưa về phòng để chăm sóc. Minh Hùng đích thân ở bên cậu suốt cả đêm, nhìn cậu mê man vì vết thương, lòng chàng không khỏi nhói đau.
Trong đêm dài tĩnh lặng, những hình ảnh chắp vá trong trí nhớ Minh Hùng dần trở nên rõ ràng hơn. Chàng nhớ lại giàn hoa nhài, những buổi chiều bên nhau, lời hứa sẽ trở về và đón Mẫn Tích.
Sáng hôm sau, khi Mẫn Tích tỉnh lại, Minh Hùng cầm lấy tay cậu, ánh mắt tràn đầy yêu thương và hối hận,
"Tích, anh nhớ lại rồi. Là anh đã quên mất em. Anh có lỗi với em, rất nhiều."
Mẫn Tích mỉm cười, nước mắt lăn dài:
"Chỉ cần anh nhớ lại, mọi đau khổ của em đều xứng đáng."
Sau đó, Minh Hùng ra lệnh tổ chức một buổi lễ lớn, công khai tuyên bố Mẫn Tích là bạn đời của mình. Sự việc gây chấn động cả kinh thành, nhưng cũng khiến dân chúng cảm phục trước tình yêu chân thành vượt qua mọi khó khăn.
Dưới giàn hoa nhài, hai người lại nắm tay nhau, như chưa từng rời xa. Những bông hoa nhài trắng muốt, như minh chứng cho tình yêu thuần khiết của họ, một lần nữa nở rộ dưới ánh mặt trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro