🎸⋆⭒˚. 03
═♫ °★
Sau khi Mẫn Tích khóa mình trong phòng suốt mấy ngày, Minh Hùng cũng phải ra đi để tham gia kỳ thi quan trọng, một cơ hội thay đổi cả cuộc đời. Chàng vẫn luôn nhớ về Mẫn Tích, nhưng trong lòng cũng biết rằng, dù có yêu thương sâu đậm, con đường phía trước còn nhiều thử thách, không thể dễ dàng như những câu chuyện tình yêu trong sách vở. Chàng quyết định, sau khi đỗ đạt, sẽ làm cho cuộc sống của mình vững vàng, có tiền tài và quyền lực, rồi quay lại đón Mẫn Tích, đưa cậu rời khỏi gia đình ấy.
Khi nghe tin Minh Hùng lên đường đi thi, Mẫn Tích quyết định bỏ trốn một lần nữa. Cậu không thể để cuộc đời mình chỉ toàn là những tiếc nuối, không thể chỉ đứng nhìn Minh Hùng đi xa mà không làm gì. Cậu lén lút ra khỏi nhà, đợi khi trời tối, một mình rời khỏi ngôi nhà khép kín của gia đình, bước ra ngoài tìm Minh Hùng. Cậu không biết phải làm gì, chỉ biết phải gặp anh, nói lời từ biệt, để rồi trái tim này có thể yên lòng.
Mẫn Tích tìm được Minh Hùng ở bến sông, nơi cả hai thường gặp nhau khi còn nhỏ, khi những buổi chiều trong làng còn tươi đẹp. Minh Hùng đứng bên bờ sông, ánh mắt xa xăm, như đang nghĩ về một điều gì đó. Khi nhìn thấy Mẫn Tích, một cảm xúc không thể tả trào dâng trong lòng. Chàng vội vàng bước đến gần, gọi tên cậu,
"Tích! Em đến đây sao? Sao lại ra đây một mình?"
Mẫn Tích không nói gì, chỉ im lặng nhìn Minh Hùng. Cậu biết đây là lần cuối cùng họ gặp nhau, ít nhất là trong lúc này. Mẫn Tích mở lời, giọng nghẹn ngào:
"Minh Hùng, em không thể để mình như thế này nữa. Em muốn gặp anh một lần cuối, để nói lời từ biệt. Gia đình không đồng ý chúng ta, em không thể chống lại được. Anh đi thi, em sẽ chúc anh thành công. Khi anh có được thân phận và tiền tài, nhớ quay lại đón em. Em.. em sẽ đợi anh."
Minh Hùng nắm lấy tay Mẫn Tích, đôi mắt lấp lánh niềm tin và yêu thương, dù cơn sóng lòng đang dâng trào. Chàng hứa trong nghẹn ngào,
"Em yên tâm, Tích. Một ngày nào đó, khi anh có đủ tiền tài và danh vọng, anh sẽ quay lại đón em. Chúng ta sẽ sống bên nhau, không phải lo lắng gì nữa. Em đợi anh, nhé?"
Mẫn Tích chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu. Cậu không nói thêm gì nữa, rồi quay lưng đi, không để Minh Hùng thấy nước mắt đang rơi trên má. Cậu biết rằng, dù thế nào, Minh Hùng vẫn sẽ là tình yêu lớn nhất trong cuộc đời mình.
Minh Hùng bước vào kỳ thi với tất cả sự quyết tâm. Chàng chăm chỉ học hành, nỗ lực hết mình và cuối cùng, Minh Hùng, chàng thư sinh năm nào, giờ đã trở thành một quan lớn trong triều đình. Với tài năng và sự chăm chỉ, chàng đã vượt qua mọi khó khăn, đỗ đạt trong kỳ thi và nhanh chóng được bổ nhiệm vào một chức vụ cao trong triều. Mặc dù cuộc sống giờ đây đã thay đổi, với áo mũ, quyền lực và danh vọng, nhưng Minh Hùng vẫn không bao giờ quên được lời hứa năm xưa với Mẫn Tích – người con trai hiền lành, dịu dàng mà chàng đã yêu thương suốt bao năm.
Nhưng đời không phải lúc nào cũng như mơ. Trong một lần trở về quê nhà thăm lại làng cũ, khi Minh Hùng đi qua một con đường vắng, một tai nạn bất ngờ xảy ra. Một chiếc xe ngựa mất lái, lao thẳng vào người chàng. Cú va chạm mạnh khiến Minh Hùng bị thương nặng, bất tỉnh trong suốt nhiều ngày. Khi tỉnh lại, đầu óc chàng choáng váng, không thể nhớ nổi điều gì. Mọi ký ức về Mẫn Tích – người yêu thương mình hết lòng – dường như đã bị xóa nhòa trong cơn mê.
Dù Minh Hùng đã trở lại triều đình, danh vọng và quyền lực vẫn không thể giúp chàng lấy lại ký ức đã mất. Và trong lúc tâm trí mơ màng, một người con gái từ nơi xa lạ đã xuất hiện, một nữ nhân trong cung đình, một tiểu thư xinh đẹp, lại thấy cơ hội để tiếp cận Minh Hùng. Cô ta là người luôn cố gắng quyến rũ chàng, làm cho chàng xiêu lòng, trong khi Minh Hùng, do mất trí nhớ, không nhận ra mình đang bị lôi kéo vào mối quan hệ sai trái này. Cô ta nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của Minh Hùng, giả vờ là người bạn thân thiết và luôn tìm cách làm dịu đi những nỗi buồn của chàng. Dù Minh Hùng không yêu cô, nhưng sự quan tâm và nhan sắc của nàng khiến chàng cảm thấy thoải mái, như một sự bù đắp cho những mất mát trong cuộc đời.
Mẫn Tích, tuy sống ở quê nhưng vẫn nghe những tin đồn về sự thay đổi của Minh Hùng. Cậu không thể nào không cảm thấy xót xa khi biết rằng người yêu của mình không còn nhớ gì về mình nữa. Nhưng tình yêu của Tích dành cho Minh Hùng vẫn không hề phai nhạt, cậu vẫn giữ niềm tin vào tình yêu này, dù cho có gian nan đến đâu. Tích quyết định lên thành, tìm gặp Minh Hùng và thử một lần nữa khôi phục ký ức cho chàng, khôi phục lại tình yêu mà họ đã chia sẻ.
Khi Tích đến triều đình, hình ảnh của người yêu năm xưa khiến Minh Hùng cảm thấy một điều gì đó rất lạ, như có gì đó đang kéo lòng chàng về quá khứ. Tuy nhiên, chàng không thể nhớ được chính xác đó là ai. Tích vẫn bình tĩnh, không vội vàng, chỉ lặng lẽ đứng bên Minh Hùng, nói nhẹ nhàng,
"Minh Hùng, chúng ta đã hứa với nhau, chẳng phải sao?"
Cô tiểu thư nhìn thấy sự xuất hiện của Tích, không giấu được sự tức giận. Cô ta không thể để người đàn ông này nhớ lại kí ức cũ, đặc biệt là người mà Minh Hùng đã từng yêu. Cô ta tìm cách làm Minh Hùng xa lánh Tích, nói những lời ác ý về chàng trai quê mùa đó, nói rằng Tích không xứng với chàng, rằng chỉ có cô ta mới có thể mang lại cho Minh Hùng một cuộc sống quyền quý, vinh hoa phú quý.
Nhưng Tích không im lặng. Cậu đứng vững trước mặt cô ta, đôi mắt đầy kiên định và sự quyết đoán.
"Minh Hùng đã từng yêu tôi, và đó chính là sự thật."
Tích nói, giọng đầy tự tin.
"Dù anh ấy không nhớ tôi, tôi sẽ đợi. Tình yêu không phải là thứ có thể bị mua bán bằng quyền lực hay sắc đẹp."
Cô tiểu thư bối rối trước sự kiên quyết của Tích. Cô ta, dù có sắc đẹp và khéo léo đến đâu, vẫn không thể sánh được với tình yêu chân thành mà Mẫn Tích dành cho Minh Hùng. Và cuối cùng, Minh Hùng, sau những giây phút đắn đo, sự ảnh hưởng của Mẫn Tích. Chàng nhìn vào mắt Tích, cảm nhận được sự yêu thương chân thành, một tình cảm trong sáng mà không có vật chất nào có thể thay thế.
"Em.. là người tôi yêu, phải không?"
Minh Hùng hỏi, giọng đầy bối rối. Tích chỉ mỉm cười, nước mắt lăn dài trên má, nhưng ánh mắt đầy niềm tin,
"Vâng, em sẽ luôn là người yêu anh, dù anh có quên hay nhớ."
Minh Hùng dù không nhớ rõ Mẫn Tích, nhưng sự chăm sóc tận tình của cậu khiến trái tim chàng dần dần cảm nhận được một điều gì đó quen thuộc. Mẫn Tích không rời xa chàng, luôn ở bên cạnh lúc chàng cần, từ những buổi sáng thức dậy cho đến những đêm khuya khuất, khi Minh Hùng mệt mỏi sau những công việc căng thẳng. Cậu không bao giờ than phiền, luôn lặng lẽ giúp đỡ, chăm sóc, như một người bạn đời đích thực. Mỗi khi Minh Hùng bị ốm, Mẫn Tích lại là người ở bên cạnh, lo từng bữa ăn, từng li thuốc, dù trái tim cậu đau đớn vô cùng khi nhìn thấy người mình yêu lại chẳng còn nhớ gì về mình.
Chàng không nhận ra, nhưng trong lòng Minh Hùng, có một cảm giác ấm áp dần dần nảy nở. Khi chàng mệt mỏi, nhìn thấy Mẫn Tích ngồi cạnh giường, ân cần chăm sóc, một phần ký ức dường như bắt đầu quay lại. Những cử chỉ quen thuộc, những lời nói dịu dàng của Mẫn Tích làm cho trái tim chàng bối rối, như có một sức mạnh vô hình kéo chàng về một nơi xa xăm. Dù trí nhớ chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng Minh Hùng bắt đầu nhận thấy rằng, người này, người luôn bên cạnh chàng trong những lúc khó khăn, chính là người mà chàng đã từng yêu, một tình yêu không thể quên được.
Nhưng trong khi Minh Hùng dần dần có những cảm nhận về Mẫn Tích, một thử thách lớn vẫn đang chờ đón họ. Tiểu thư xinh đẹp trong cung đình, dù biết Minh Hùng đã có một người ở bên, vẫn không từ bỏ kế hoạch quyến rũ chàng. Cô ta luôn tìm cách tiếp cận Minh Hùng, với những nụ cười ngọt ngào và ánh mắt quyến rũ. Một lần, khi Minh Hùng đi qua hành lang, cô ta cố tình vấp ngã, ngã vào lòng chàng, giả vờ đau đớn. Cô ta lặng lẽ nhờ vả Minh Hùng giúp đỡ, và không quên bày tỏ sự quan tâm thái quá, làm Minh Hùng cảm thấy bối rối.
Nhưng không chỉ có vậy, cô ta còn bắt đầu dàn dựng một âm mưu xấu xa. Một ngày nọ, khi Mẫn Tích đang chăm sóc Minh Hùng, tiểu thư kia bỗng nhiên xuất hiện với vết thương trên tay, tỏ vẻ lo lắng và giả vờ là bị Mẫn Tích làm tổn thương. Cô ta vội vàng kêu lên,
"Minh Hùng, anh không thể để Mẫn Tích làm thế này với em! Cậu ta đã đẩy em ngã, khiến em bị thương như thế này. Anh không thấy sao?"
Minh Hùng đứng sững lại, không biết phải làm gì. Chàng nhìn vết thương trên tay tiểu thư, rồi nhìn sang Mẫn Tích, cảm thấy bối rối. Chàng thấy Mẫn Tích không hề có ý định làm tổn thương ai, nhưng tiểu thư kia lại là người được gia đình quyền quý che chở, và có lẽ, nếu không cẩn thận, mọi chuyện sẽ nghiêng về phía cô ta.
Mẫn Tích thấy Minh Hùng đang do dự, trong lòng cậu cảm thấy đau đớn và lo lắng. Cậu biết rằng, nếu không giải thích ngay, mọi thứ sẽ rất khó khăn, nhưng cậu cũng không muốn làm Minh Hùng phải khó xử. Mẫn Tích kiềm chế cảm xúc, nhẹ nhàng lên tiếng
"Minh Hùng, em không làm gì với cô ấy. Cô ấy cố tình tạo ra vết thương này để làm anh nghi ngờ. Em chỉ luôn muốn ở bên anh, giúp anh mọi lúc mọi nơi. Nhưng nếu anh tin cô ấy, em cũng không còn gì để nói."
Minh Hùng, dù chưa hoàn toàn nhớ lại mọi chuyện, nhưng cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt của Mẫn Tích. Chàng quay lại nhìn tiểu thư,
"Tôi sẽ kêu thái y xem vết thương cho cô, nếu cô có bằng chứng cụ thể hơn, hãy quay lại đây."
Tiểu thư tuy tỏ ra thất vọng, nhưng trong thâm tâm vẫn không bỏ cuộc. Cô ta âm thầm quay đi, không quên lướt mắt một cái đầy tức tối về phía Mẫn Tích. Còn Minh Hùng, dù chưa thể nhớ rõ mọi chuyện, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, cảm giác rằng Mẫn Tích chính là người đã dành trọn tình cảm cho chàng ngày càng rõ ràng hơn.
Mẫn Tích nhìn Minh Hùng, trong ánh mắt của cậu là sự kiên định, quyết không bỏ cuộc. Cậu biết, dù có khó khăn đến đâu, tình yêu của cậu vẫn vững vàng, và cậu sẽ luôn ở bên cạnh Minh Hùng, cho đến khi trái tim chàng nhận ra tình yêu của mình
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro