Phúc lợi 2 🧧
Để mọi người phải chờ lâu rùi tui sẽ lên phúc lợi trước nhó cũng hơi bí hehe, love u ദ്ദി ༎ຶ‿༎ຶ )° ᡣ𐭩 .
À nay chúng ta sẽ có thêm nhân vật mới cũng là hội đồng quản trị của bé kẻ
Kim "Rascal" Kwang-Hee : Kim Huỳnh Hy
.
.
.
.
.
Tương truyền từ ngàn xưa, vạn vật trên thế gian đều mang trong mình sinh khí riêng biệt. Chỉ cần hấp thụ đủ tinh hoa của đất trời, muôn loài sẽ có thể đại tu, cải biến bản thân, đạt đến hình hài tối thượng là hình dáng con người. Thân thể ấy không chỉ tuyệt sắc, khí chất phi phàm mà còn mang theo chút pháp lực, chẳng khác nào có thể hô mưa gọi gió, thao túng đất trời.
Tiêu biểu nhất phải kể đến yêu hồ, loài khi tu luyện thành công chín đuôi sẽ như sở hữu chín mạng sống, chưa kể dung mạo tuyệt sắc bất kể nam nữ. Ngoài yêu hồ còn có Thần Hổ, Ngư Tinh, Mẫu Bạch Kê, mỗi loài đều mang dáng vẻ và pháp lực riêng biệt. Hiền lành hơn thì có Hồng Yêu Quái, loài linh vật không gây hại, chỉ thích rong chơi giữa chốn nhân gian.
Muôn loài đều dồn hết tâm sức tu luyện ấy để thoát khỏi kiếp vô tri vô giác truyền xa từ cánh rừng này sang cánh rừng khác, từ miền đất nọ tới miền đất kia, cuối cùng dừng chân tại một đầm sen nhỏ nằm khuất dưới chân thung lũng, cách ngôi làng gần nhất khoảng nửa canh giờ đi bộ. Đầm sen tĩnh lặng, hương thơm nhè nhẹ, dường như cất giữ bao bí mật và câu chuyện của đất trời.
Đầm sen ấy không ngào ngạt đưa hương mà chỉ phảng phất mùi thơm dịu nhẹ theo từng cơn gió thoảng qua. Điều kỳ diệu là đầm sen này tỏa hương quanh năm, như thể mỗi đóa sen đều mang trong mình một sinh khí riêng biệt. Quả thật, những đóa hồng liên nơi đây đa phần đã tu luyện đến cảnh giới cao, có người rồi đi những cũng có người vẫn chọn ở lại, coi đầm sen này như nhà, những đoá hoa khác như huynh đệ tỷ muội. Chúng cùng nhau vui đùa, hưởng thụ tháng ngày an yên, tựa như những niềm vui chẳng bao giờ dứt. Đặc biệt nhất trong số ấy là một đóa bạch liên nở muộn nơi cuối đầm, nổi bật giữa biển hoa hồng liên, tựa như viên ngọc quý được đất trời gìn giữ. Sự góp mặt của y không khỏi khiến dân cư xứ bùn lầy tò mò, hiếu kỳ.
˚⊱🪷⊰˚
Kim Hách Khuê vừa gói ghém đồ, khoác lên vai ân cần dặn dò:
“Mẫn Tích, nghe ta dặn này. Mấy ngày tới, huynh cùng Huỳnh Hy sẽ lên trấn trên để giải quyết chút việc. Đệ ở nhà phải chăm chỉ tu luyện, hít sương sớm, đón nắng mai. Dù đã quen thuộc trong hình hài con người, đệ cũng không được hành xử bất cẩn, nghe rõ chưa?"
Mẫn Tích đang nằm trong lòng Huỳnh Hy, mè nheo đòi hắn chải tóc, nghe vậy liền phụng phịu đáp:
“Đệ nhớ mà. Nếu tính theo tuổi sen* sang tuổi người, đệ cũng đã được mười sáu rồi. Huynh đừng coi đệ là trẻ con mãi thế !”
Huỳnh Hy vừa chải tóc cho y, vừa dừng tay trêu chọc:
“Nếu đã là người trưởng thành, chắc hẳn tự búi tóc được rồi nhỉ? Ta và Hách Khuê đang vội lắm, đâu có thời gian hầu hạ đệ mãi.”
Mẫn Tích lập tức nũng nịu, làm mặt xụ xuống:
“Ơ, đệ vẫn là bảo bối mà. Các huynh không thương đệ nữa sao?”
Kim Hách Khuê vươn tay nhéo nhẹ đôi má đang chảy xệ vì giận dỗi, ánh mắt đầy yêu chiều:
“Thôi nào, Huỳnh Hy đừng trêu Mẫn Tích nữa. Hai huynh chỉ lo lắng vì lần này phải đi khá lâu, đệ phải tự lo cho bản thân. Không được rong chơi bừa bãi, để người phàm bắt gặp thì không hay đâu.”
Nghe đến đây, Mẫn Tích ngước mắt đầy tò mò:
“Tại sao không thể để người phàm thấy chúng ta? Liệu có nguy hiểm gì không, huynh?”
Hách Khuê khẽ thở dài, nghiêm giọng đáp:
“Chỉ nguy hiểm khi họ phát hiện thân phận thật của đệ. Nếu họ làm tổn thương bản thể sen, sinh khí của đệ sẽ hao tổn, thậm chí có thể khiến đệ mất đi khả năng hóa hình, phải ở mãi trong hình hài con người.”
Mẫn Tích nghe vậy thì đôi mắt ánh lên một tia lo lắng, ngập ngừng hỏi:
“Vậy… nếu không thể hóa lại thành sen, đệ sẽ phải sống mãi như người phàm sao?”
Kim Hách Khuê khẽ gật đầu, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn:
“Phải, nếu bản thể sen bị tổn thương nghiêm trọng, đệ sẽ vĩnh viễn mất đi linh lực, không còn có thể quay lại hình dáng cũ. Khi đó, đệ sẽ sống như một con người bình thường, già đi và chết như họ.”
Mẫn Tích nghe vậy thì cảm thấy lòng nặng trĩu, cúi mặt xuống, y khẽ thở dài:
“Đệ hiểu rồi. Đệ sẽ không để bản thể sen gặp nguy hiểm đâu. Hai huynh cứ yên tâm lên trấn trên, đệ sẽ ở nhà chăm chỉ tu luyện.”
Huỳnh Hy thấy y như vậy, không khỏi bật cười, nhẹ nhàng véo nhẹ vào mũi Mẫn Tích:
"Nhìn bộ dạng này của đệ, ta chẳng biết nên vui hay buồn. Thôi nào, chỉ vài ngày nữa là chúng ta quay về. Lúc đó sẽ mang quà ngon về cho đệ, chịu không?”
Mẫn Tích nghe thấy lời hứa mang quà thì khuôn mặt bỗng tươi tỉnh hẳn lên, đôi mắt sáng ngời:
“Huynh nhớ đấy nhé! Phải mang thật nhiều quà về cho đệ!”
Kim Hách Khuê khẽ cười, gật đầu đồng ý:
“Được, được. Chỉ cần đệ ngoan ngoãn ở nhà, tu luyện chăm chỉ thì huynh hứa sẽ mang về những món ngon nhất.”
Mẫn Tích lúc này mới nở nụ cười hồn nhiên, gật gù:
“Vậy đệ sẽ ngoan mà. Huynh đi đường cẩn thận nhé!”
Huỳnh Hy và Hách Khuê nhìn nhau mỉm cười, cả hai khẽ gật đầu, rồi quay người rời đi, bóng dáng dần khuất xa nơi con đường mòn dẫn lên trấn trên. Mẫn Tích đứng lặng nhìn theo, tay khẽ chạm vào chiếc trâm sen trắng** cài trên mái tóc.”
Khi bóng dáng hai huynh trưởng khuất xa, Mẫn Tích quay lại đầm sen, ánh mắt dõi nhìn từng đóa hoa đang khẽ lay động trong làn gió nhẹ. Đầm sen vào buổi sáng vẫn tĩnh lặng và bình yên như mọi ngày, nhưng trong lòng y, những lời dặn dò của Hách Khuê vẫn còn vang vọng mãi không nguôi.
"Ta sẽ không để bản thân bị người phàm phát hiện. Dù thế nào đi nữa, ta cũng không muốn rời xa đầm sen này, không muốn rời xa các huynh."
Mẫn Tích tự nhủ, đôi mắt ánh lên quyết tâm. Y bắt đầu bước xuống đầm, hít sâu bầu không khí trong lành của sớm mai, từng bước chân nhẹ nhàng như muốn hòa vào từng cánh sen, từng làn nước trong vắt. Đây là nhà của y, là nơi y thuộc về, và dù thế nào, y cũng sẽ bảo vệ nơi này.
Trong khi y đang tập trung tu luyện dưới hình dạng đoá bạch liên, bỗng từ xa vang lên âm thanh ồn ào và tiếng bước chân dồn dập. Một người trên bờ đồi đang truy đuổi một con thỏ nhỏ. Trong quá trình săn đuổi,người đó bất ngờ trượt chân, lăn từ trên đồi xuống và ngã mạnh. Dù vết thương không quá nghiêm trọng, cú ngã vẫn đủ đau đớn để khiến người đó mất đi ý thức và nằm bất động dưới chân đồi.
Mẫn Tích nhẹ nhàng thu lại dáng hoa bạch liên của mình, trở về hình hài con người và vội chạy đến chỗ người đang bất động kia. Y cúi xuống khều nhẹ, gọi khẽ: "Này, huynh gì ơi, huynh có sao không? Đừng… đừng chết ở đây nha!" Thấy người kia vẫn im lìm, Mẫn Tích đành ngồi xuống, hai tay nhẹ đặt lên ngực hắn, rồi truyền sinh khí vào, một làn năng lượng dịu dàng tỏa ra từ đôi tay của y.
Một lúc sau, sắc hồng trở lại trên gương mặt người thanh niên, vết thương lành lặn, cả lớp bụi bẩn trên người cũng bị sinh khí thanh tẩy sạch sẽ. Lúc này, khuôn mặt khôi ngô với đường nét thanh tú của người lạ dần hiện ra, rạng rỡ dưới ánh chiều tàn. Mẫn Tích ngỡ ngàng, mắt mở to nhìn chằm chằm, đôi tay khẽ run khi nhận ra sự tuấn tú của người trước mặt, trái tim bỗng như loạn nhịp.
Mẫn Tích giấu đi nỗi bối rối, vội quay trở lại hồ, hóa thành đoá bạch liên trắng, hòa mình vào dòng nước mát lành. Cánh sen khe khẽ lay động, như muốn trấn áp những cảm xúc vừa bùng lên trong lòng. Y mong rằng chỉ cần giữ mình trong hình dáng này, mọi xúc cảm sẽ dịu đi và biến mất như cơn sóng gợn qua mặt hồ.
Người thanh niên tỉnh lại, thấy cơ thể không còn đau nhức, các vết thương đã hoàn toàn lành lặn, cảm giác nhẹ nhàng như chưa hề bị ngã. Hắn ngạc nhiên, ngồi dậy nhìn quanh, chỉ thấy mình ở bên bờ hồ tĩnh lặng. Khó hiểu và băn khoăn không biết ai đã cứu mình, hắn khẽ gọi thử vài tiếng, nhưng chỉ có tiếng gió và nước đáp lại. Gió nhẹ nhàng thổi qua mặt hồ, hương sen thoang thoảng bay lên, mát lành và dịu dàng như đôi tay đã chữa lành cho hắn.
Bất giác, ánh mắt người thanh niên dừng lại trên một đoá bạch liên nổi bật giữa hồ sen xanh ngát. Đóa sen trắng muốt, tinh khiết và sáng rực, như thể đang phát ra ánh sáng dịu dàng dưới ánh chiều tà. Hắn cảm thấy lòng bình yên kỳ lạ, đôi mắt không rời khỏi đoá sen ấy, si mê ngắm nhìn mà không hề hay biết rằng đóa hoa ấy chính là người đã cứu mình. Hắn lặng lẽ ngồi bên bờ hồ, đắm chìm trong vẻ đẹp thanh khiết ấy, không biết rằng khoảnh khắc này sẽ mãi mãi in sâu trong tâm trí.
Thanh niên ấy chính là Lý Minh Hùng, con trai cả trong một gia đình nghèo. Cha mất sớm, nên từ khi còn trẻ hắn đã trở thành trụ cột gia đình, vừa đỡ đần cho người mẹ già vừa chăm sóc em nhỏ. Ngày ngày, Hùng phải lao động cực nhọc để kiếm sống, cố gắng gom góp từng chút để đảm bảo bữa cơm cho cả nhà. Hôm nay, vì nhà hết gạo, không muốn mẹ và các em phải chịu đói, Minh Hùng quyết định đi săn, dù biết nguy hiểm. Nhưng trong lúc vội vàng, hắn không may trượt chân, ngã từ trên đồi xuống.
Lý Minh Hùng nhìn ngắm đoá bạch liên trắng nổi bật giữa hồ, lòng thầm cảm thấy có chút quyến luyến. Nghĩ rồi, hắn đưa tay nhẹ nhàng vươn xuống, cẩn thận hái đóa sen ấy. Như muốn làm món quà nhỏ cho mẹ và đứa em út, hắn tiện tay hái thêm vài đóa sen hồng, khéo léo bó lại rồi bỏ vào giỏ, hân hoan quay bước trở về.
Thế nhưng, hắn nào biết rằng đoá bạch liên kia lại chính là Mẫn Tích - người vừa cứu hắn khỏi nguy hiểm. Giờ đây, bị hái đi mà không chút báo trước, Mẫn Tích vừa bối rối vừa giận dữ, thầm mắng rủa trong lòng: "Tên người phàm ch*t tiệt! Ta vừa cứu ngươi một mạng mà không cảm tạ đã đành, lại còn dám mang ta đi! Ngươi có biết bản thể của ta là đoá bạch liên tu luyện trăm năm không? Nếu ta có mệnh hệ gì, các huynh của ta nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Bị đặt vào giỏ giữa những đóa hồng liên, Mẫn Tích vừa giận vừa lo, lòng thầm nghĩ cách thoát thân mà không bị phát hiện. Nhưng cũng trong giây phút ấy, y lại cảm thấy băn khoăn lạ lùng, không hiểu sao bản thân lại chấp nhận để người phàm này mang đi mà không lập tức biến mất. Cứ thế, trên đường về nhà, Lý Minh Hùng hoàn toàn không hay biết mình đang mang theo một đoá sen đặc biệt với linh hồn đầy phẫn nộ và khó chịu, âm thầm trừng mắt nhìn hắn qua từng cánh sen mỏng.
.
.
.
🍰♡ ༘*.゚🧸🎀𓍢ִ໋☕️✧˚ ༘ ⋆
Còn tiếp _:(´ཀ'」 ∠)
Hehhe tạm thời đến đây đã tui không nghĩ cái phúc lợi này nó lan man cỡ vậy luôn á, bbi ráng chờ phần tiếp nha. Đừng hỏi tui vì sao đến ngoại truyện cũng liên quan đến sen bởi vì tui ... siu mê sen và sen cũng rất hợp với bé kẻ ⸜(。˃ ᵕ ˂ )⸝♡
*Tuổi của sen theo sự chém gió của tui là tầm 10 năm, 10 năm tuổi sen sẽ đổi được 1 năm tuổi người. Thường những bông đủ tu vi sẽ rời đi chỗ khác tu luyện thêm chỉ có Hách Khuê và Huỳnh Hy ở lại cùng với Mẫn Tích.
**Chiếc trâm sen trắng : đây là dạng bản thể sen của Mẫn Tích chứ không phải bông sen khi y biến về để tu luyện. Nếu bông sen bị thương chỉ như xước xác với ẻm thôi nhưng nếu trâm cài xước thì có chuyện đó nha =))). Tương tự Mẫn tích thì Hách Khuê và Huỳnh Hy cũng có nhưng bản thể mỗi người khác nhau có thể là cài áo, cài tóc, vòng tay, nhẫn, quạt,....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro