Phúc lợi 1🧧
Hàng tháng hoặc ăn mừng kỉ niệm nào đó hay là tui có ý tưởng tui sẽ chèn những phúc lợi nhỏ nhỏ, k liên quan đến mạch truyện chính nha, hiện tại tui vẫn tưng tửng vì chen chi ching dung của họ nên cho phúc lợi lên sàn luôn💁🏻♀️. Đây sẽ là câu chuyện thường ngày của mấy ẻm trên tiêu chí ngọt ngào, chữa lành mong mọi người ủng hộ ạ 🎉🌷
༘˚⋆𐙚。⋆𖦹.✧˚๋࣭ ⭑⚝♬⋆.˚༘˚⋆𐙚。⋆𖦹.✧˚
Cp: Guria
Ver: cổ trang
Nhân vật phụ: Kim "Deft" Hyuk-kyu (Kim Hách Khuê), Hong "Pyosik" Chang-hyeon ( Hồng Xương Huyền )* tư liệu trên gg nha 🥹
⋆˚🌷˖° 𐙚 ₊ ⊹ ♡✩°𓏲⋆🌿
Lễ thành thân của Lý Minh Hùng và Lưu Mẫn Tích đã được định vào ngày lành tháng tốt, dưới sự chứng giám của gia tộc đôi bên. Đây là ngày vui trọng đại, thân bằng quyến thuộc đều sắp xếp chu đáo để có thể tề tựu đông đủ, cùng nhau sẻ chia niềm hạnh phúc. Duy chỉ có Kim Hách Khuê và Hồng Xương Huyền là không thể kịp thời đến dự.
Kim Hách Khuê, bậc quan văn được bệ hạ hết mực trọng vọng, nay phụng mệnh triều đình sang nước láng giềng kết giao, thắt chặt tình hữu nghị giữa các quốc gia. Còn Hồng Xương Huyền, người vừa nhậm chức huyện lệnh, hiện đang chìm sâu trong một vụ án đại nghịch, dẫu lòng hướng về ngày vui của bằng hữu, nhưng vì bổn phận mà đành ngậm ngùi không thể tạm rời công vụ.
Mẫn Tích hiểu tấm lòng của hai vị huynh trưởng nên đã quyết định kéo dài lễ thành hôn suốt hơn một tuần lễ, mong chờ họ kịp quay về để cùng chung vui. Đến ngày cuối cùng của buổi lễ, cả Kim Hách Khuê và Hồng Xương Huyền đều xuất hiện, mang theo những món lễ vật quý giá và lời chúc phúc chân thành. Niềm vui của Mẫn Tích và Minh Hùng vì thế mà thêm phần trọn vẹn hơn.
Xương Huyền gặp lại đệ đệ thân thương, không kìm nổi cảm xúc mà nhào tới ôm chặt Mẫn Tích, trao cho y những cái ôm hôn thắm thiết giữa tiếng cười của mọi người và sự bất lực pha chút ngại ngùng của y. Còn Hách Khuê, với phong thái điềm tĩnh vốn có, chỉ khẽ đưa tay xoa đầu Mẫn Tích, ánh mắt trìu mến trao trọn tình thương huynh đệ. Mẫn Tích cảm thấy ấm áp vô cùng, lòng rộn rã niềm hạnh phúc khi biết rằng tình cảm của hai huynh trưởng vẫn luôn đong đầy, bất kể bao lâu xa cách. Y không khỏi bật cười, nụ cười chứa chan hạnh phúc và mãn nguyện.
Lý Minh Hùng, tự cho là đã đủ chín chắn để giữ vẻ bình thản, nhưng trước tình huynh đệ thắm thiết mà nương tử nhận được, lòng không khỏi dấy lên chút khó chịu. Ánh mắt thoáng xám lại, song trong sâu thẳm cũng hiểu rõ đây là tình thân khó gì sánh nổi.
Giữa không khí ấm áp, thân tình ấy, mọi người cùng nâng chén, cất lời chúc phúc cho đôi tân nhân, tiếng cười nói hòa lẫn tiếng đàn sáo ngân nga, tạo nên một khung cảnh đầy hỷ lạc. Lý Minh Hùng cuối cùng cũng không nén nổi niềm vui khi thấy nương tử mình rạng ngời trong tình cảm thân thuộc. Y cầm chén rượu bước tới trước Kim Hách Khuê và Hồng Xương Huyền, kính hai vị huynh trưởng một chén để tỏ lòng biết ơn.
Kim Hách Khuê nhận chén rượu, cười điềm đạm, nói:
-Minh Hùng, ngươi đã chăm lo cho Mẫn Tích chu toàn, hai chúng ta cũng yên lòng. Hãy thương yêu và bảo vệ y như chính sinh mệnh của mình. Về sau này và cả cuộc đời.
Hồng Xương Huyền, tính tình phóng khoáng, cười lớn rồi vỗ vai Minh Hùng mà nói:
-Đệ có phúc lắm đó, Minh Hùng! Mẫn Tích nhà ta tuy có chút nhõng nhẽo nhưng cũng là người giàu tình cảm. Nay đệ phải hứa sẽ chăm sóc y trọn đời, nếu không, huynh trưởng này sẽ đích thân đến tính sổ!
Lời nói của Hồng Xương Huyền khiến mọi người cười ồ lên, phá tan khoảng cách giữa hai bên gia đình, như thể tất cả đã trở thành người một nhà. Mẫn Tích ngượng ngùng, hai má đỏ ửng nhưng ánh mắt lấp lánh niềm vui, lặng lẽ nhìn phu quân với đầy sự tin tưởng.
Lý Minh Hùng nghiêm túc đáp lời:
-Tiểu đệ xin hứa trước các vị huynh trưởng và gia tộc đôi bên, cả đời này sẽ dành trọn trái tim và sinh mệnh để bảo vệ Mẫn Tích.
Lời hứa trọn vẹn vang lên, mang theo sự chân thành khiến Kim Hách Khuê và Hồng Xương Huyền gật đầu hài lòng. Lễ thành hôn tiếp diễn trong tiếng reo hò và chúc tụng, kéo dài đến tận đêm khuya, để lại trong lòng mỗi người một dấu ấn khó phai.
Ngày vui khó tránh khỏi việc quá chén, và Lý Minh Hùng cũng không phải ngoại lệ. Được Hồng Xương Huyền mời hết chén này đến chén khác, dù tửu lượng khá, y vẫn không tránh khỏi cảm giác choáng váng, thần trí bắt đầu mơ hồ.
Thấy phu quân không còn tỉnh táo, Mẫn Tích liền đỡ anh ra khỏi cuộc vui, khẽ nói lời cáo từ với mọi người, hẹn dịp khác sẽ cùng vui vẻ tiếp. Đưa Minh Hùng vào phòng, y cẩn thận đặt phu quân lên giường, đắp chăn gọn ghẽ, sau đó ra ngoài tiếp tiễn khách quý đang lần lượt rời khỏi. Tiệc tàn dần khi đêm dần vào canh ba, lúc khách khứa đã lui hết, Mẫn Tích mới mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi.
Khi cánh cửa phòng vừa mở ra, Mẫn Tích chợt khựng lại. Ánh mắt lướt qua giường, y nhận ra phu quân chẳng còn nằm đó như lúc mình rời đi. Lòng dấy lên chút lo lắng, y nhanh chóng đảo mắt quanh phòng để tìm kiếm.
Bỗng, nơi góc tủ, Mẫn Tích nhìn thấy bóng dáng một con gấu lớn xụ mặt đang ngồi lơ mơ, tay hí hoáy vẽ gì đó xuống sàn, nét mặt phụng phịu như trẻ con. Y nhận ra ngay đó là Minh Hùng, không nhịn được cười, Mẫn Tích chạy đến, dịu dàng đỡ phu quân dậy, dìu về giường.
-Đêm khuya rồi, sao huynh không ngủ mà lại ra đó ngồi một mình vậy?
Mẫn Tích vừa trêu, vừa lo lắng hỏi.
Minh Hùng trong cơn say, lắc lư người, hậm hực trả lời:
-T... ta đợi em về để cùng ngủ. Em xem, ta thương em như thế, mà em chẳng để ý đến ta chút nào!
Trước vẻ phụng phịu hiếm có của phu quân, Mẫn Tích bật cười, đùa lại:
-Ta đâu phải không quan tâm Minh Hùng, chẳng phải đã chăm sóc huynh hết lòng sao? Chứ không lẽ... huynh ghen với các huynh trưởng của ta?
Minh Hùng lập tức chột dạ, ánh mắt cố chấp, vòng tay ôm lấy khuôn mặt Mẫn Tích, kéo y lại gần, giọng đầy vẻ không hài lòng:
-Gọi là phu quân đi! Chúng ta thành thân rồi mà!
Hai chóp mũi của họ chạm vào nhau, Minh Hùng nhìn y đầy ương bướng, ánh mắt như chờ đợi. Trước sự cố chấp trẻ con ấy, Mẫn Tích chỉ biết cười bất lực, chiều ý phu quân:
-Vâng, phu quân của ta đang khó chịu vì ta thân thiết với các huynh trưởng sao?
-T...ta bình thường!!
Nhìn vẻ mặt vụng về, che giấu sự ghen tuông của Minh Hùng, Mẫn Tích mỉm cười dịu dàng, cúi xuống đặt nhẹ nụ hôn lên má y, thì thầm xoa dịu:
-Ta biết rồi, phu quân của ta luôn quan tâm ta nhất, yêu thương ta nhất.
Minh Hùng im lặng, mặt đỏ ửng, sự bướng bỉnh ban nãy tan biến, chỉ còn lại cảm giác ấm áp, hạnh phúc. Anh ôm chặt lấy Mẫn Tích, như muốn giữ mãi khoảnh khắc này.
Mẫn Tích cũng mỉm cười, rúc sâu vào lòng phu quân, cảm nhận hơi ấm thân thuộc lan tỏa, mang đến cảm giác yên bình và thoải mái. Cả hai cứ thế ôm chặt lấy nhau, chẳng màng tới thế sự bên ngoài, từng nhịp thở dần đồng điệu. Giữa bóng đêm tĩnh lặng, họ cùng nhau chìm vào giấc ngủ say, xua tan bao mệt mỏi của những ngày hỷ lễ.
Những ngày qua tuy ngập tràn niềm vui, nhưng cũng hao tốn không ít sức lực của cả hai. Giờ đây, họ có thể yên tâm nghỉ ngơi, nạp lại năng lượng, để cùng nhau bước tiếp chặng đường sắp tới, sống trọn vẹn bên nhau trong những tháng ngày hạnh phúc.
✿˖° 𐙚 ₊ ⊹ ♡✩°𓏲⋆🌿.⋆⭒˚.⋆🪐 ⋆⭒˚.⋆
Hehe phê ke của họ tui cười không ngậm được mỏ, các bbi phê cùng tui hee🫰🏻
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro