Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16+

Một cơn mưa bất chợt trong đêm đông ở San Francisco mang đến từng cơn lạnh buốt da diết hơn cả một đêm đầy tuyết ở Seoul.

Hơi thở rối loạn sau nụ hôn cuồng nhiệt dưới ánh đèn vàng mơ hồ ở cửa ra vào, Gumayasi ôm Keria bước vào cánh cửa vừa được mở. Nước mưa chạy xuống từ mái tóc hắn, dọc theo đường viền của gò má, lướt xuống xương quai xanh, quần áo cả hai đều nước mưa làm ướt sũng, dính vào da thịt thật khó chịu khiến hắn cảm nhận rõ hơn sự khô nóng bên trong cơ thể đang kêu gào. Gumayasi hắn rất ít khi mất khống chế như thế này, hắn dường như mất đi hết sự kiên nhẫn, không còn sự dịu dàng và săn sóc ngày thường, hắn nặng nề hôn lên đôi môi bạn bé, đuổi theo chiếc lưỡi đang muốn trốn chạy, quấn lấy và chiếm đoạt sự ngọt ngào từ bạn. Bạn bé dường như cảm thấy khó thở, hơi dùng sức muốn thoát ra, Gumayasi đột nhiên cảm nhận một ngọn lửa không tên đang bốc lên, rất nhiều cảm xúc đan xen chặn ở lòng ngực hắn, lúc này, rất nhiều mảnh vỡ ký ức như được cởi bỏ phong ấn, chúng loé lên trong đầu hắn.

Ðầu hắn đau nhói, đôi môi khô khốc đến mức dính vào nhau, mọi âm thanh như bị nuốt chửng, thế giới yên tĩnh như thể chỉ còn lại tiếng Minxi đang khóc, bạn bé người mà hắn yêu nhất. Âm thanh của thế giới đã quay trở lại, chỉ có bạn bé của hắn, người đã biến mất khỏi thế giới khi mọi thứ kết thúc. Hắn hoảng hốt, lao về phía trước nơi tồn tại những ánh đèn neon xa lạ và sự hối hả của những người đang cố trốn chạy khỏi cơn mưa.

Lúc này, hơi lạnh được truyền đến cơ thể hắn qua sự đụng chạm từ tay bạn bé, đó không phải là điều quan trọng nhất, hắn cảm nhận được hơi ấm, hơi ấm từ một người thực sự tồn tại. Gumayasi hắn sẽ không cho phép bảo vật hắn mất đi và tìm lại được tuỳ ý trốn thoát khỏi hắn, vì vậy hắn siết chặt tay bạn trên của, sau đó tiến lại gần hơn.

Những hạt mưa ào ạt rơi trên khung cửa sổ lần lượt tan biến, trong khoảng khắc tia chớp loé lên chiếu rọi một góc trời đêm nơi mà Gumayasi cầm ô đón bạn bé của hắn, một góc phố dưới lầu, những hạt mưa vẫn không ngừng rơi xuống như muốn phủ mờ mọi thứ. Hắn buông tay chiếc ô màu đen cho nó rơi tự do, thân thể không ngừng cảm nhận được sự đau rát từ những giọt mưa, không một ai trừ hắn có thể biết là vết nước hay giọt nước mắt của hắn đang lăn dài trên gương mặt điển trai. Mỗi bước hắn đi đều sa vào vũng nước trên mặt đường, giày hắn phát ra phát ra tiếng róc rách như được ngâm trong nước rồi kéo lên cao, nhưng mỗi bước chân tiến về phía bạn bé đều đặn và chắc chắn. Bàn tay hắn bắt lấy cổ tay bạn khẽ siết với những đốt ngón tay trắng nõn khẽ run lên, trong mắt hắn vẫn chăm chú nhìn về phía bạn. Đèn đường xuyên qua màn mưa càng thêm mơ hồ, một vầng trăng sáng bị che khuất, như ánh mắt ẩn sau hàng mi còn vươn nước mắt của Minxi.

Trên đường đến đây, hắn vô cớ nhớ đến những khoảnh khắc đen tối nhất cuộc đời. Những ngày tháng chờ đợi ánh sáng bình minh sau những đêm tối tường chừng sẽ tồn tại vĩnh hằng, khi ấy hắn đã nghĩ bóng tối vô tận là những gì tồn tại cùng hắn đến những ngày cuối đời, từng ngày mệt mỏi gần như cuốn đi ước mơ và dũng khí của hắn. Bạn là ánh trăng sáng đem hè hắn vô tình nhìn ngắm qua ô cửa, là dòng nước êm đềm bên bờ sông Hàn, soi sáng và thanh lọc tâm hồn vụn vỡ của hắn. Hắn của những năm tháng tuổi trẻ không hiểu và cũng không muốn hiểu sự lãng mạn của văn nhân, cũng không hiểu được những ẩn dụ sâu xa và hình ảnh phức tạp trong thơ ca, hắn chỉ cố gắng viết thành phố mang màu sắc rực rỡ và nhiệt huyết sắp tràn đầy lồng ngực. Vào mùa đông, hắn hy vọng mùa hè có thể nhanh đến, khi vào hè, hắn lại hy vọng mùa đông sẽ xuất hiện - thật tuyệt khi bạn đến mỗi ngày.

Trong phần mềm trò chuyện, hắn luôn nguyện cho hình đại diện quen thuộc xuất hiện trong giây tiếp theo và mong chờ một phần mười khả năng cái tên "Quái vật thiên tài" sẽ được đưa vào bảng xếp hạng và mong muốn được nghe lời chào mà cho dù nghe đi nghe lại cả ngàn lần hắn cũng không chán: " 안녕하세요 ~ (Xin chào) "

"Minxi, bạn thật dễ thương, anh muốn cắn bạn một miếng như thế này, cắn một miếng"

Hắn muốn được vuốt ve nốt rồi xinh đẹp đó, nhìn vào đôi mắt luôn đầy ánh sáng như pháo hoa và bước vào thế giới của bạn. Lời tỏ tình đầy nhiệt huyết được tất cả người xem trong phòng phát sóng trực tiếp biết đến, đầy sự ngây ngô thẳng thắng và đơn thuần của tuổi trẻ. Gumayasi hiểu rằng những bài thơ lãng mạn và cảm động không phù hợp với hắn, cũng không thích hợp với tính cách của Minxi, vì vậy anh ta đã dùng những từ có thể suy nghĩ ra ngay lúc này.

Trông năm năm qua, hắn đã dùng chính công sức và sinh mạng của mình để ấp ủ thành một loại rượu chỉ dành cho bạn, cuối cùng là đưa đến để bạn thưởng thức.

Ôm lấy bạn bé đang rưng rưng nước mắt, trong lòng hắn dân lên một cổ hưng phấn kỳ lạ, Gumayasi khẽ cắn vành tai bạn, khoảnh khắc răng môi rời đi, đầu lưỡi hắn nhanh chóng lắp đầy từ loa tai đến lỗ tai, hắn kiên nhẫn liếm dần dần trở nên càn quấy. Sự căng thẳng của dị vật xâm nhập và sự mơ hồ của chất dính trong ống tai hoà quyện vào nhau, kích thích và tê dại, nhẹ nhàng nhưng không thể bỏ qua. Trong khi đôi chân dần mất đi sức lực, sự khô nóng trong thân thể cũng bị bộ quần áo ướt sũng trên người giảm bớt và sự yên tĩnh của căn phòng cũng gần như bị phá vỡ bởi giọng điệu đáng yêu tràn ra từ đôi môi xinh xắn của bạn bé. Quần áo đã xọc xệch từ lâu, từ đôi vai trắng trơn không tỳ vết hiện tại đã bị kéo xuống quá nhiều, chiếc quần dài bên ngoài cũng đã bị cởi một cách lộn xộn. Hắn thuận lợi thăm dò vào bên trong, đầu ngón tay hắm chạm vào mảnh vải quần lót ướt át nhớp nháp, bên trên hai hạt đậu nhỏ vì xúc động mà sưng lên. Đầu lưỡi hắn không ngừng xâm nhập vào trong khoang miệng của bạn, hít một hơi thật sâu và dài, hắn thở ra hơi thở nóng bỏng một cách nặng nề và chậm rãi vào lỗ tai thanh tú của bạn bé, đầu ngón tay không ngừng xuyên qua lớp vải mỏng của quần lót và tiến vào bên trong. Bên trên tay hắn không ngừng chà sát nhịp nhàng lên những hạt đâu nhỏ.

Bạn bé chỉ cảm thấy mình đang bay bổng trên mấy, không ngừng cảm nhận được sự chà đạp và an ủi. Âm thanh được phát ra từ đôi môi bạn bé ngày càng kiều diễm hơn dưới sự chăm sóc không ngưng nghỉ của hắn, giờ đây ngọn đền vàng trên cao chỉ còn lại một vầng sáng trong mắt Minxi. Gumayasi không ngừng mút lấy vành tai bạn, các ngón tay không ngừng trêu đùa tiểu Minxi, sau khi Minxi vươn cổ, đầu ngón tay co rút đều đặn, hắn biết bạn bé của hắn đã đạt đến đỉnh, từng dòng chất lỏng trong suốt chảy ra còn vươn trên tay hắn, giống như những ngôi sao phản chiếu trong cốc dưới ánh trăng.

Tiếng gió gào rít thê lương xuyên qua khe cửa chui vào phòng, mang theo chút hơi âm lãnh, may đen không cách nào che khuất anh trăng sáng xuyên qua khung cửa rơi xuống hai thân ảnh đang ôm nhau trên chiếc giường bên cạnh. Đôi mắt đẹp mơ màng rơi xuống những giọt nước mắt đầy khoái cảm, nốt rồi dưới mắt như tô điểm cho nét đẹp ấy. Suy nghĩ của bạn bé lúc này đều bị làm cho rối loạn, thân thể mất đi sức lực tuỳ ý hắn quyết định, hậu huyệt vừa mới khôi phục lại bắt đầu trào ra dâm thủy, bắt đầu run rẩy khẽ đóng mở dưới ánh nhìn của hắn, một khắc hắn đưa lưỡi vào thăm dò bạn bé đã không thể kiềm chế mà lại lên đỉnh. Không kìm được cặp đùi đột ngột bị siết chặt, bạn bé gần như hét thành tiếng, Minxi nhắm mắt và quay đầu đi, xấu hổ mà cắn mu bàn tay và thút thít. Các giác quan quá rõ ràng, hậu huyệt bị chiết lưỡi ấm nóng thâm nhập, dâm thủy ngày càng nhiều, môi lưỡi mềm mại của hắn đang từng chút từng chút thương thức hương vị của bạn bé, Minxi bấu chặt ga giương và chân lại. Sự khô nóng trong thân thể ngày càng rõ ràng hơn, thân thể bạn bé muốn nhiều hơn, muốn hắn tiến vào bên trong.

Hắn khao khắt được sỡ hữu, khát khao được ghi dấu ấn mình lên cơ thể bạn, khoảnh khắc hắn tiến vào khiến bạn vừa đau vừa kích thích. Bạn như con tàu lênh đênh ngoài khơi xa, còn hắn là bờ biển ngăn cản gió xoáy cuốn bạn vào vòng xoáy sâu hơn. Sự lạnh lẽo trong không khí bị nhiệt độ thân thể cả hai đun nóng, và sự dịu dàng chiếm hữu của hắn hung hăng đạp tan tất cả đau đơn thành từng mảnh. Bạn là dòng nước chảy bị chia cắt, một bông hồng đỏ sẽ có thể héo úa trong giây kế tiếp. Gumayasi vuốt ve thân thể bạn, hắn muốn bạn quên đi nỗi buồn chập chờn như thủy triều, vì vậy hắn đã cố gắng biến mình thành mặt trời, khiến thủy triều lấp lánh hàng ngàn vì sao chói mắt. Trong suốt không còn trở ngại, đoá hoa mỏng mạnh tiều tuỵ được tưới tấm nuôi dưỡng. Lần đầu tiên họ chia sẽ niềm vui và nỗi đau, lúc ấy thế giới chỉ còn có họ và tiếng mưa bên khung cửa.

Những ngọn đèn neon hắt sáng ướt át trên lớp kính xuyên qua màn mưa và sương mù, ánh trăng xua tan mây mờ soi sáng ô cửa sổ. Gumayasi ôm bông hồng của mình, Minxi nép vào bến cản của bạn.

Có lẽ những chiếc gai của hoa hồng đã gây tổn thương cho hắn, khiến đôi tay hắn bê bết máy nhưng hắn vẫn sẽ điên cuồng hôn lên những cánh hoa yếu ớt và hít một hơi thật dài bên những bông hoa.

Dù phía trước là mưa gió khốn khó, bạn bé vẫn luôn tin rằng sẽ có người vượt qua mưa gió tiến đến bên bạn một cách đặt biết nhất nhưng cũng đầy vững chãi.

_END_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro