Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8' Mùa xuân: Ánh Nắng Sớm Mai

Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên nhẹ nhàng lướt qua lớp rèm mỏng, rải từng vệt sáng mềm mại lên căn phòng còn vương hơi thở của đêm. Không gian ấm áp như được ấp ôm bởi ánh nắng ban mai, khiến mọi thứ trở nên dịu dàng và mơ màng hơn bao giờ hết. Trong khoảnh khắc ấy, có điều gì đó lặng lẽ nở rộ trong lòng người.

Cảm giác yên bình mà thân thuộc, như thể thời gian ngừng trôi, chỉ còn lại những nhịp thở đều đặn. Ở đâu đó, trái tim cũng đang rung lên khe khẽ, nhắc nhở về những cảm xúc sâu kín nhất, nơi tình yêu lặng lẽ nhen nhóm nhưng mãnh liệt đến lạ. Mỗi tia nắng chạm vào đều mang theo hơi ấm, như cách mà trái tim ai đó chạm đến người kia – nhẹ nhàng mà đong đầy cảm xúc. Minhyung chậm rãi mở mắt, cảm nhận được hơi ấm từ người bên cạnh. Nhìn xuống, anh thấy Minseok vẫn đang ngủ say, gương mặt thư thái như một đứa trẻ. Khoảnh khắc này khiến tim Minhyung đập nhẹ nhàng, một cảm giác hạnh phúc len lỏi trong lòng.

Anh nhớ lại đêm qua, khi Minseok vô thức nắm chặt tay và ôm anh ngủ. Những cảm xúc trong lòng Minhyung trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh biết mình đã thích Minseok từ lâu, nhưng chưa bao giờ dám thể hiện ra.

Minhyung nằm yên, nhẹ nhàng hít thở, cố gắng không làm động tỉnh Minseok bên cạnh. Ánh sáng dịu dàng của buổi sáng len lỏi qua khung cửa sổ, tạo nên một bầu không khí ấm áp và yên bình. Gương mặt Minseok với những đường nét thanh tú và làn da mịn màng, khiến tim Minhyung đập mạnh. Cậu bạn nhỏ đang say giấc, đôi mi khẽ run rẩy khi những giấc mơ đẹp đẽ trôi qua.

Tiếng chim hót vang vọng ngoài kia như một bản nhạc hòa quyện với những suy nghĩ của Minhyung. Trong khoảnh khắc này, mọi thứ dường như chỉ tồn tại giữa hai người. Hơi thở nhẹ nhàng của Minseok, âm thanh nhỏ bé nhưng ấm áp, làm trái tim Minhyung như vỡ òa trong hạnh phúc.

"Giá như thời gian có thể ngừng lại." Minhyung tự nhủ.

"Mỗi khoảnh khắc bên cậu là một món quà quý giá mà tớ không muốn đánh mất."

Cảm giác yêu thương trào dâng, và trong lòng anh, những lời thầm thì muốn bật ra.

"Minseok, cậu có biết rằng ánh sáng của buổi sáng này chẳng thấm vào đâu so với ánh mắt của cậu không?"

Minhyung lặng lẽ mỉm cười, chợt cảm thấy rằng, dù thế giới bên ngoài có bộn bề như thế nào, thì trong khoảnh khắc này, chỉ có họ mới thực sự tồn tại.

Ở phòng bên cạnh, Hyeonjun và Wooje cũng vừa thức dậy. Wooje ngáp dài, kéo chăn che kín đầu.

"Anh Hyeonjun, em muốn ngủ thêm một chút nữa cơ." Wooje than thở.

"Không được đâu nhóc con ơi, hôm nay chúng ta còn phải luyện tập đấy."

Hyeonjun cười, kéo chăn ra.

"Dậy thôi, anh sẽ làm bữa sáng cho em."

Nghe đến bữa sáng được làm bởi Hyeonjun, mắt Wooje sáng lên.

"Thật sao? Em muốn ăn bánh mì nướng với trứng ốp la!"

"Được rồi, nhưng em phải dậy ngay."

Hyeonjun đáp, vỗ nhẹ vào vai Wooje.

Quay trở lại phòng của Minhyung và Minseok, Minseok khẽ cựa mình, mở mắt ra. Thấy mình đang nằm trong vòng tay của Minhyung, cậu ngượng ngùng ngồi dậy.

"Aaa xin lỗi cậu, tớ... tớ không biết sao lại ngủ quên mất." Minseok lí nhí.

Minhyung mỉm cười dịu dàng.

"Không sao đâu. Cậu ngủ ngon chứ?"

"Ừ, tớ ngủ rất ngon nhưng mà tại sao tớ lại ngủ trong vòng tay của cậu vậy?" Minseok đáp, khuôn mặt ửng hồng.

"Hôm qua cậu không cho tớ về giường của tớ vì cậu bảo cậu còn sợ mấy con ma trong bộ phim."

"A, cảm ơn cậu vì không chê tớ phiền." Minseok ngượng chín đỏ cả mặt, cậu quay đi không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

" Không sao đâu chúng ta là bạn mà, tớ luôn ở đây khi cậu cần." Minhyung nói, ánh mắt chân thành.

Cả hai ngồi im lặng một lúc, cảm thấy sự ngại ngùng trong không khí. Minseok đứng dậy, kéo rèm cửa ra, để ánh nắng tràn vào phòng.

"Hôm nay trời đẹp quá trời nè." Cậu nói, hít một hơi thật sâu.

"Đúng vậy, một ngày hoàn hảo để đi chơi." Minhyung đồng ý.

"Mà cậu đói chưa, chúng ta chuẩn bị xuống ăn sáng đi."

Khi họ bước ra khỏi phòng, hương thơm của bữa sáng lan tỏa khắp ký túc xá. Wooje đang ngồi tại bàn ăn, mắt long lanh nhìn những món ăn trước mặt.

"Wow, anh Hyeonjun nấu ăn ngon quá!" Wooje khen ngợi.

"Minhyung, Minseok, hai đứa mày giờ mới dậy à? Muốn ăn thì tự lại mà nấu đi." Hyeonjun nhếch mép cười.

"Mày thì hay rồi."Minhyung liếc thằng bạn mình nhìn khinh bỉ một cái rồi quay sang hỏi cậu bạn nhỏ của hắn.

" Minseokie à cậu muốn ăn gì không để tớ nấu cho."

"Tớ ăn gì cũng được." Minseok cười vui vẻ đáp.

Sau một lúc chiến đấu trong bếp, bếp trưởng Minhyung mang ra hai tô mỳ vừa thơm vừa đầy đủ dưỡng chất đến cho Minseok.

"Oa nhìn ngon quá đi Minhyung."

"Cái gì thơm vậy anh." Choi Wooje ngó qua nhìn thứ đang ở trên tay Minhyung.

"Mỳ cay" Anh trả lời cậu em út ngắn gọn.

"Anh Minseok cho em một miếng nha." Wooje quay sang hỏi cậu. Cậu còn chưa kịp trả lời thì em đã gắp một đũa rồi cho vào miệng.

"Oi cái thằng kia anh đã cho mày lấy chưa hả?!" Ryu Minseok quay sang đá Wooje một cái. Sau đó cả bốn người cùng ngồi xuống bàn, bắt đầu bữa sáng vui vẻ. Tiếng cười nói rộn ràng, không khí ấm áp như một gia đình.

"Sau bữa sáng, có đợt luyện tập đúng không? Chúng ta sẽ đến phòng luyện tập sớm hơn một chút nhé" Minhyung đề nghị.

"Tao có vài chiến thuật mới cần thử nghiệm."

"Được thôi, em cũng muốn luyện tập thêm." Wooje hưởng ứng.

Minseok nhìn Minhyung, mỉm cười. "Tớ sẽ giúp cậu."

Sau khi ăn xong, cả nhóm cùng nhau dọn dẹp và chuẩn bị cho ngày mới. Trên đường đến phòng luyện tập, họ trò chuyện sôi nổi về trận đấu sắp tới, về những mục tiêu và ước mơ.

Tại phòng luyện tập, họ gặp lại anh Sanghyeok, người đã đến từ sớm.

"Chào buổi sáng mọi người." Anh chào, nụ cười hiền hậu.

"Chào anh Sanghyeok!" Cả nhóm đồng thanh.

"Trông mọi người có vẻ tràn đầy năng lượng nhỉ. Hôm nay chúng ta sẽ tập trung vào việc cải thiện phối hợp đội hình." Lee Sanghyeok cười cười nhìn mấy đứa em của mình và nói.

Buổi luyện tập diễn ra suôn sẻ. Mọi người đều tập trung cao độ, phối hợp ăn ý. Minhyung và Minseok luôn hỗ trợ lẫn nhau, tạo nên những pha xử lý ấn tượng.

Sau buổi luyện tập căng thẳng, Minhyung chợt nảy ra một ý tưởng khi thấy Minseok đang ngồi chăm chú coi phim trên máy tính. Anh bước đến nhẹ nhàng, khẽ khàng nói.

"Minseokie, tối nay đi xem phim với tớ nhé?"

Minseok hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Họ đã có một ngày đầy căng thẳng trước đó, và có lẽ một buổi tối thư giãn sẽ tốt cho cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro