11' Mùa xuân: Sự Chọn Lựa
Minseok đứng đó, giữa những bông tuyết đang rơi ngày một dày hơn, trong lòng tràn ngập sự rối bời. Trái tim cậu đập liên hồi, như đang muốn phản đối những suy nghĩ đang xáo trộn trong tâm trí. Sự thật Minhyung vừa bộc bạch như một nhát cắt vào mối quan hệ vốn dĩ an toàn của cả hai. Cậu sợ. Sợ phải đối diện với tình cảm của Minhyung, sợ rằng cậu sẽ làm tổn thương người bạn thân thiết nhất của mình, và sợ hơn hết là mất đi mối quan hệ này nếu cậu không thể đáp lại những gì Minhyung mong chờ.
"Minhyung..."
Minseok khẽ gọi tên anh, nhưng rồi lại ngập ngừng, không biết nên nói tiếp điều gì. Bờ vai cậu khẽ run lên, chẳng biết vì lạnh hay vì cảm xúc quá lớn đang dồn nén. Từng bông tuyết đậu trên mái tóc, bờ vai của cậu, phủ lên một lớp trắng mềm mịn, như cố che đi sự rối bời trong lòng. Cậu muốn nói điều gì đó, nhưng lại không thể tìm được từ ngữ thích hợp.
Sự im lặng kéo dài giữa hai người, chỉ còn lại tiếng tuyết rơi khe khẽ và tiếng gió rít nhẹ qua những tòa nhà bên sông. Minseok cảm nhận được ánh mắt của Minhyung đang chăm chú nhìn cậu, đôi mắt chứa đầy sự mong chờ nhưng cũng tràn ngập yêu thương và dịu dàng. Minhyung không hề thúc ép, cũng không buộc cậu phải nói ra câu trả lời ngay lập tức.
"Tớ không cần cậu phải trả lời ngay bây giờ đâu."
Minhyung khẽ cất lời, giọng nói đầy sự kiên nhẫn và bao dung. Anh hiểu Minseok cần thời gian, và cậu sẵn sàng chờ đợi. Nhưng trái tim Minhyung không thể che giấu nỗi buồn thầm lặng. Những gì Minseok biểu lộ đã cho tớ biết rằng câu trả lời có lẽ sẽ không phải là điều cậu mong đợi.
Minseok nhìn vào đôi mắt Minhyung, cảm thấy một nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng.
"Tớ ... tớ xin lỗi."
Cậu thì thầm, từng từ như nặng trĩu trong không gian lạnh lẽo. Cậu không biết phải làm gì ngoài việc xin lỗi. Cậu không chắc chắn về tình cảm của mình, không chắc liệu có thể đáp lại Minhyung như cách anh mong muốn. Và điều khiến cậu sợ nhất, là nếu cậu không thể đáp lại, liệu tình bạn này có còn nguyên vẹn không?
"Tớ không biết... tớ không chắc chắn về bản thân mình... về tình cảm của tớ..."
Giọng Minseok nhỏ dần, như bị cuốn theo những bông tuyết bay trong gió. Cậu lùi lại một bước, rồi hai bước. Rồi như một cơn gió thoảng qua, Minseok quay lưng và chạy đi. Bước chân cậu in hằn trên lớp tuyết trắng mới phủ, càng lúc càng xa Minhyung.
Tuyết bắt đầu rơi mạnh hơn, từng bông tuyết lớn rơi xuống như đang hòa cùng nỗi buồn của Minhyung. Anh đứng đó, nhìn bóng dáng Minseok khuất dần trong màn tuyết dày, cảm giác đau nhói trong lòng nhưng không thể thốt lên lời nào. Trái tim anh như bị siết chặt, từng nhịp đập đau đớn. Những gì anh lo sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra – không phải sự từ chối, mà là nỗi sợ mất đi người bạn quan trọng nhất.
Mặt sông Hàn vẫn lấp lánh ánh đèn phản chiếu, nhưng trong mắt Minhyung, cảnh tượng ấy đã nhòe đi bởi nỗi buồn và thất vọng. Tuyết cứ rơi, lặng lẽ và vô tình, phủ lên đôi vai Minhyung như muốn an ủi, nhưng cũng chỉ làm trái tim cậu thêm nặng nề.
"Có lẽ... mình đã sai rồi."
Anh thầm nghĩ, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười buồn. Mọi hy vọng bấy lâu anh đã gìn giữ, giờ đây như tan chảy cùng những bông tuyết kia, tan biến trong màn đêm tĩnh lặng.
Bước chân Minseok không ngừng lại, cậu chạy giữa những con phố vắng vẻ, chỉ có tiếng tuyết rơi và tiếng lòng thổn thức. Cậu không biết mình đang đi đâu, chỉ biết rằng phải rời xa cái nhìn của Minhyung. Trái tim cậu như một chiếc kẹo bị nghiền nát, mỗi bước đi đều khiến cậu cảm thấy đau đớn hơn. Những giọt nước mắt không thể ngăn lại, tuôn trào như những dòng suối nhỏ chảy tràn ra từ nguồn nước mắt đang dồn nén.
Cậu nhớ lại từng khoảnh khắc với Minhyung, từ những ngày đầu tiên gặp gỡ. Họ từng là những đứa trẻ hồn nhiên, cùng nhau cười đùa, cùng nhau trải qua những ngày tháng đẹp đẽ. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi. Tình bạn thân thiết ấy giờ đây lại trở thành một khối tảng băng lớn, treo lơ lửng trên bờ vực của sự tan vỡ. Cậu không thể mạo hiểm đánh mất điều gì quý giá, nhưng cậu cũng không thể chối bỏ cảm xúc của mình.
"Minhyung..."
Cái tên thoát ra từ môi cậu, vang vọng trong đêm lạnh. Cậu không thể quên ánh mắt của Minhyung, ánh mắt tràn đầy hy vọng và tình cảm, như một ngọn đèn sáng giữa bóng tối. Nhưng tại sao cậu lại không thể đón nhận điều đó? Lý trí và trái tim cậu đang giằng co, như hai đối thủ không thể hòa giải.
Trong lúc chạy, cậu không biết mình đã đến một góc phố quen thuộc, nơi mà cậu và Minhyung từng ngồi nói chuyện. Ký ức ùa về như những cơn sóng vỗ về bờ. Cậu dừng lại, tim đập mạnh trong lồng ngực.
"Mình có nên quay lại không?" Cậu tự hỏi. Nhưng câu trả lời không đến, chỉ có sự im lặng bao trùm.
Mặt sông Hàn vẫn lấp lánh ánh đèn phản chiếu, nhưng giờ đây, nó chỉ làm cậu cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Những ánh đèn lung linh kia như ánh sáng lấp lánh, nhưng lại không thể sưởi ấm trái tim cậu. Mọi thứ xung quanh như muốn nhắc nhở cậu về Minhyung, về những kỷ niệm mà cậu đang cố gắng quên đi.
"Mình thật sự sợ..."
Cậu thầm thì, đôi môi khẽ run lên. Cậu sợ phải đối diện với tình cảm của Minhyung, sợ rằng cậu sẽ làm tổn thương người bạn thân thiết nhất của mình.
"Nếu mình không thể đáp lại, liệu mọi thứ có còn như trước không?"
Bất chợt, cơn gió lạnh lướt qua, như nhắc nhở cậu rằng mùa đông vẫn đang ở đây, và không ai có thể thay đổi điều đó. Minseok nhìn lên bầu trời, nơi những bông tuyết vẫn đang rơi xuống, và cậu cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với những bông tuyết. Chúng rơi tự do, không có mục đích hay điểm đến, chỉ đơn giản là rơi và hòa vào dòng sông. Cảm xúc của cậu cũng vậy, trôi dạt trong không gian lạnh lẽo, không biết sẽ kết thúc ở đâu.
Quyết định quay lại, Minseok dồn hết sức lực vào đôi chân, chạy trở lại nơi mà cậu đã để lại Minhyung. Những bông tuyết phủ lên đường phố như tạo ra một lớp thảm trắng tinh khôi, nhưng dưới lớp thảm đó, lòng cậu đầy rẫy những lo âu và bất an.
"Có thể nào cậu ấy vẫn đợi mình?"
Câu hỏi này vang vọng trong đầu cậu, nhưng lại không có câu trả lời nào.
Khi đến gần bờ sông, Minseok thấy bóng dáng Minhyung đứng đó, cô đơn giữa những bông tuyết đang rơi. Trái tim cậu lại đập loạn nhịp, một nỗi sợ hãi lại dâng trào. Nhưng lần này, cậu không thể để mình bỏ cuộc. Cậu đã quyết định rồi, dù có thế nào, cậu cũng phải nói ra những điều mình cảm nhận.
"Minhyung!"
Minseok gọi, giọng nói đầy quyết tâm nhưng lại bị nỗi lo lắng làm cho run rẩy. Thế nhưng, khung cảnh xung quanh lại hoàn toàn im ắng. Minhyung không có ở đó.
Mặt sông Hàn vẫn lấp lánh dưới ánh đèn, nhưng không có bóng dáng nào của Minhyung. Cậu nhìn quanh, cảm thấy như lòng mình đang chìm vào một vực sâu của sự tuyệt vọng. Trái tim cậu như bị bóp nghẹt, từng nhịp đập như kéo dài trong không gian tĩnh mịch.
"Có phải mình đã quá muộn?" Cậu tự hỏi, một nỗi lo sợ không nguôi dâng lên.
Cậu quay sang hai bên, hy vọng tìm thấy một chút dấu vết của Minhyung. Những bông tuyết vẫn rơi, nhẹ nhàng và lặng lẽ, nhưng mỗi bông tuyết lại như một nhát dao đâm vào lòng cậu, nhắc nhở về sự trống rỗng mà cậu đang trải qua.
"Mình đã để mất cậu ấy, đúng không?" Cảm giác bất lực trào dâng, khiến cậu không biết mình nên làm gì tiếp theo.
Minseok chậm rãi bước về phía bờ sông, nơi mà trước đây họ thường ngồi trò chuyện. Nỗi nhớ nhung cuồn cuộn trong lòng cậu, khiến cậu cảm thấy không còn gì có thể thay thế được những khoảnh khắc ấm áp bên Minhyung. Cậu nhớ tiếng cười của Minhyung, nhớ cách mà ánh mắt cậu ấy luôn sáng lên khi nói về những điều yêu thích. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại sự im lặng và lạnh lẽo.
"Có lẽ cậu ấy đã đi rồi."
Minseok thì thầm, nước mắt bắt đầu rơi xuống. Cậu không thể tin rằng mình đã bỏ đi mà không nói một lời nào. Tại sao cậu lại không thể nói ra những điều mình cảm nhận?
"Mình thật sự ngốc nghếch." Cậu tự trách mình.
Cậu ngồi bệt xuống lớp tuyết, cảm giác như mọi sức lực đã rời bỏ cơ thể. Mặt sông Hàn lấp lánh dưới ánh đèn, nhưng tâm hồn cậu lại u ám như bầu trời đầy mây.
"Minhyung, mình xin lỗi."
Cậu thì thầm, như thể có thể gửi lời xin lỗi đến nơi nào đó xa xôi.
"Mình không biết mình đã làm gì sai, nhưng mình không muốn mất cậu."
Thời gian như ngừng lại, không gian xung quanh chìm vào sự tĩnh lặng. Minseok cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Cậu đã chạy trở lại với hy vọng tìm thấy Minhyung, nhưng giờ đây, hy vọng ấy như một ngọn đèn đã tắt ngấm. Những bông tuyết vẫn rơi, nhưng lòng cậu cảm thấy nặng nề như một tảng đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro