Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01. (end)


note của tác giả:
- ooc, đừng gán ghép lên người thật.
- lấy bối cảnh hiện tại. ai có POP của guma thì có thể kết hợp để đọc cùng.
- mong lee minhyung sẽ luôn được bao bọc bởi lòng tốt và sự ấm áp 🫶🏻

Ban đêm, ánh sáng mờ nhạt của đèn neon chiếu sáng một góc phòng tập. Lee Minhyung ngồi trước bàn máy tính, tay siết chặt chiếc điện thoại, các khớp ngón tay hơi tái đi. Những tin nhắn của người hâm mộ không ngừng nhảy lên trên màn hình, nhưng cậu lại chẳng thể nào dứt khoát bấm vào xem.

Chuyện xảy ra hôm nay giống như một tảng đá nặng đè chặt lên lồng ngực. Trước trận đấu, cậu cứ ngỡ mình sẽ như thường lệ đứng trên sân khấu, dùng nỗ lực và mồ hôi để đáp lại sự ủng hộ của những người hâm mộ luôn đồng hành cùng mình. Thế nhưng, cậu lại nghe thông báo bất ngờ phải thay người, lý do mà công ty đưa ra nghe vừa mơ hồ vừa qua loa, chỉ đơn giản là vì muốn thu thập dữ liệu.

Điều này khiến Lee Minhyung cảm thấy dâng trào một nỗi niềm khó tả, vừa thất vọng, giận dữ, vừa bất lực. Tâm trạng như bị giáng một cú mạnh, để lại khoảng trống không thể lấp đầy. Cậu trở nên bối rối, không biết phải làm gì.

Ngồi trong phòng chờ, cậu ngẩng đầu nhìn vào màn hình máy tính. Đồng đội của cậu đang dốc toàn lực thi đấu, từ khán đài vang lên những tiếng vỗ tay cổ vũ. Nhưng tất cả những điều đó dường như chẳng liên quan gì đến cậu. Trong lòng cậu trống rỗng, ánh mắt vô hồn như bị ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình xuyên thấu, nhưng cậu chẳng biết mình phải đi đâu hay làm gì cả.

Cậu hiểu rằng trận đấu này sẽ quyết định thành tích của đội, còn cậu chỉ có thể ngồi đây bất lực, nhìn từng khoảnh khắc trôi qua mà mình không thể tham gia. Sự cô lập không lời ấy khiến cậu cảm thấy như có một sức nặng vô hình đè lên lồng ngực.

"Thế này, có phải là mình đã phụ lòng mong đợi của người hâm mộ rồi không..." Cậu lẩm bẩm, giọng nói mang theo sự mệt mỏi và bất lực.

Sau khi trận đấu kết thúc, Lee Minhyung trở về phòng nghỉ phía sau sân khấu, lặng lẽ chờ đồng đội hoàn tất phỏng vấn để cùng trở về ký túc xá. Không khí trong phòng nghỉ thật yên tĩnh và lạnh lẽo. Khi cậu ngồi trầm mặc trên sofa, Ryu Minseok bước vào.

Khác với những người khác vội vã tìm chỗ cho mình, Ryu Minseok bước thẳng đến chỗ cậu, không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.

"Cậu ổn chứ?" Giọng Ryu Minseok nhẹ nhàng như thể sợ mình phá vỡ đi sự yên tĩnh trong không khí, nhưng lại chất chứa nỗi niềm quan tâm không thể che giấu.

Lee Minhyung quay đầu nhìn em, ánh mắt phảng phất nỗi đau xen lẫn bướng bỉnh, cảm xúc nặng nề như một tảng đá vô hình từ từ đè lên cơ thể. Cậu ép mình giữ bình tĩnh, nhưng niềm thất vọng và không cam lòng trong lòng thì cuồn cuộn như cơn sóng dữ, không có cách nào làm dịu được.

"Không có gì, chỉ là... tớ cảm thấy hơi buồn thôi."

Ryu Minseok lặng lẽ ngồi bên cạnh một lúc, không vội vàng mở lời. Trong những khoảnh khắc thế này, sự im lặng giữa họ còn chân thật hơn bất kì lời nói nào. Khung cảnh này em đã rất quen thuộc, mỗi lần Lee Minhyung gặp thất bại, cậu luôn chọn cách giấu kín cảm xúc, chất chứa sự yếu đuối vào tận sâu trong lòng, không muốn để ai nhìn thấy.

"Cậu nên biết rằng, điều này không có nghĩa là cậu chưa đủ giỏi." Cuối cùng, Ryu Minseok cũng cất tiếng, giọng nói vững vàng, trong sự bình tĩnh ấy chứa đựng một sức mạnh để trấn an.

Ngừng lại một chút, Ryu Minseok hạ giọng, âm điệu trở nên nghiêm túc hơn, như muốn xuyên thấu lớp vỏ cứng rắn trong lòng Lee Minhyung.

"Trận đấu này có quá nhiều thứ nằm ngoài tầm kiểm soát, cậu không cần phải chịu trách nhiệm cho mọi lựa chọn đâu."

Ánh mắt Lee Minhyung khẽ dao động, đôi mày hơi nhíu lại, dường như đang suy nghĩ về những lời của người kia.

"Nhưng... nếu tớ có thể làm tốt hơn, chuyện này đã không xảy ra đúng không?" Giọng cậu trầm xuống, như đang tự trách bản thân.

Ryu Minseok khẽ mỉm cười, nụ cười ẩn chứa một chút đau lòng. Em nghiêng người lại gần đối phương, nhẹ giọng đáp, "Cậu đã làm rất tốt rồi, Minhyung. Cậu vẫn luôn tiến bộ từng ngày."

Nhưng lời an ủi này đôi khi lại giống như một viên thuốc đắng đối với Lee Minhyung, khiến cậu cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ tốt.

Ryu Minseok dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua gương mặt cậu, như thể nhìn thấu góc sâu nhất trong lòng Lee Minhyung.

"Nhưng có những chuyện không phải do cậu quyết định. Tớ biết cậu luôn muốn cống hiến nhiều hơn cho đội, nhưng đôi khi quyền lựa chọn không nằm trong tay cậu. Điều cậu có thể làm là giữ vững tinh thần, dù bất cứ chuyện gì xảy ra."

Sự im lặng của Lee Minhyung như một lời hồi đáp cho những câu nói của em. Những cảm xúc mâu thuẫn như những sợi xích trói chặt lấy cậu, không cách nào có thể thoát ra được.

"Nếu có thể lựa chọn, tớ chắc chắn sẽ muốn mình được ra sân, chứ không phải ngồi trong phòng chờ thế này." Lee Minhyung nói nhỏ, giọng nói mang theo nỗi thất vọng không thể che giấu.

"Tớ không muốn khiến mọi người phải buồn, nhất là những người hâm mộ luôn ủng hộ tớ." Giọng cậu run nhẹ, những cảm xúc chưa từng được thổ lộ một lần nữa dâng trào, khiến cậu càng khó nhọc để giải tỏa.

Ánh mắt của Ryu Minseok dịu dàng hơn, nhưng sâu trong lòng em lại dậy lên những con sóng cảm xúc. Em khẽ nói, "Tớ biết. Chính trách nhiệm trong lòng cậu là lý do khiến cậu luôn nỗ lực không ngừng, nhưng sức mạnh của cậu sẽ không bị thay đổi chỉ vì lần này."

Nghe những lời của Ryu Minseok, Lee Minhyung cảm thấy lồng ngực dường như bớt nặng nề hơn một chút. Dù nỗi bức bối trong lòng chưa hoàn toàn tan biến, nhưng ít nhất những lời ấy cũng mang lại cho cậu chút an ủi.

Ryu Minseok nhìn Lee Minhyung, rồi cẩn thận đặt tay lên vai, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cậu. Giọng em ấm áp và nhẹ nhàng, "Đừng lo, mùa giải vẫn chưa kết thúc. Dù có thế nào, người hâm mộ vẫn sẽ chờ cậu, vì họ tin vào Lee Minhyung, giống như tớ vậy."

Những cảm xúc bị kìm nén của Lee Minhyung dường như được xoa dịu bởi cái ôm của Ryu Minseok. Nỗi bất an trong lòng cậu như dần tan chảy. Dù trong cái ôm ấy vẫn tồn tại một khoảng cách mơ hồ, nhưng nó vẫn đủ để mang lại sự dỗ dành mà cậu cần.

Cậu khẽ tựa đầu lên vai Ryu Minseok, cảm nhận sự ấm áp và vững chãi ấy, như thể đó là sự ủng hộ chân thành nhất trên thế giới.

"Cảm ơn cậu, Minseok." Lee Minhyung thì thầm, trong giọng nói mang theo sự phụ thuộc và biết ơn, đôi mắt thoáng ươn ướt.

Ryu Minseok khẽ cười, nhẹ nhàng đẩy cậu ra, giọng nói vẫn dịu dàng nhưng mang theo sự kiên định. "Không sao đâu, Minhyung. Dù có chuyện gì xảy ra, tớ sẽ luôn ở đây, bên cạnh cậu."

Lee Minhyung nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, những dòng tin nhắn liên tục hiện lên. Trong ánh mắt cậu hiện lên chút cảm xúc phức tạp. Những lời ủng hộ từ fan khiến cậu cảm nhận được hơi ấm, nhưng xen lẫn trong đó, những lời trách móc cũng khiến lòng cậu trĩu nặng. Cậu hít sâu một hơi, quyết định đáp lại những người vẫn luôn lo lắng và dõi theo mình. 

Cậu chạm nhẹ lên màn hình điện thoại, mở cửa sổ tin nhắn trên POP, trong lòng thoáng chút do dự. Cuối cùng, cậu bắt đầu gõ.

Xin chào, người hâm mộ quý giá của mình.

Cậu dừng lại, nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, ánh mắt ẩn chứa một nỗi buồn khó nhận ra. Tiếp tục gõ, cậu cảm nhận từng từ mình viết ra đều mang theo sức nặng.

🫧 (Nội dung trên POP)
Cậu ngừng một chút, kí ức chợt hiện về. Trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy bản thân mình thật mong manh.

🫧
Tâm trạng của Lee Minhyung dần trở nên bình ổn. Cậu nhớ lại con đường mình đã đi qua, những ngày tháng đan xen giữa thất bại và thành công. 

🫧
Cảm giác về ý chí ẩn sâu trong lòng khiến cậu bất giác mỉm cười.

🫧
Lee Minhyung chậm rãi nhấn nút gửi, trong lòng vẫn còn chút bất an, nhưng niềm tin đã lớn hơn nhiều. Cậu sẽ không từ bỏ, đó là lời hứa với bản thân và cả với những người hâm mộ. 

Đêm đã khuya, ánh sáng trong phòng tập vẫn sáng rực. Lee Minhyung ngồi trước màn hình máy tính, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. Ánh mắt cậu chăm chú, nhưng nỗi buồn vẫn lẩn khuất trong tâm trí. 

"Thêm một trận nữa." Cậu lẩm bẩm, như đang tự ra lệnh cho mình, cũng như đang né tránh sự rối bời và cảm giác bất lực trong thực tại.

Trận đấu đơn này không hề dễ dàng, các đối thủ đều vô cùng giỏi. Sự kịch liệt của trận đấu khiến dây thần kinh của Lee Minhyung căng như dây đàn. Mỗi chiến thắng đem lại cho cậu chút an ủi, nhưng mỗi thất bại lại khiến cậu thêm phần lo lắng. 

"Nếu tập trung hơn một chút, có lẽ mình đã làm tốt hơn." Cậu tự trách bản thân, ánh mắt căng thẳng nhìn chăm chăm vào màn hình, nơi mọi hành động của đối thủ trở thành nguồn áp lực lớn đè nặng lên bản thân.

Lee Minhyung hoàn toàn chìm đắm trong từng giây phút của trận đấu đơn, giống như đang chiến đấu với chính mình. Mỗi lần thực hiện được một pha xử lý hoàn hảo, tâm trạng cậu sẽ dịu đi đôi chút, nhưng theo thời gian, những cảm xúc dồn nén vẫn khiến cậu cảm thấy nghẹt thở. 

Đúng lúc đó, màn hình điện thoại sáng lên. Cậu theo phản xạ lập tức tắt thông báo, không muốn đối mặt với bất kì sự quấy rầy nào từ bên ngoài. Lúc này, cậu chẳng muốn tiếp xúc với áp lực từ người hâm mộ hay truyền thông.

Cậu chỉ muốn yên tĩnh một chút. Ít nhất, trong thế giới trò chơi trước mắt, Lee Minhyung cảm thấy mình vẫn còn có thể kiểm soát được điều gì đó. 

Đột nhiên, một tin nhắn khác lại bật lên, đó là tin nhắn từ Ryu Minseok. 

- Cậu vẫn đang luyện tập à?

Lee Minhyung nhanh chóng trả lời bằng một từ.

- Ừm

Ngay sau đó, Ryu Minseok nhắn lại.

- Đừng quá sức, nhớ nghỉ ngơi nhé ☺️

Lee Minhyung nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy. Khi sự tĩnh lặng lan tỏa trong không khí, dòng suy nghĩ của cậu ngày càng rối bời. Cuối cùng, cậu lấy hết can đảm gõ vài chữ.

- Minseok à, nếu như... nếu như một ngày nào đó, tớ không thể ở bên cậu, không thể cùng cậu tiếp tục bước đi, cậu sẽ rời xa tớ chứ?

Tin nhắn trả lời lần này đến rất chậm. Màn hình vẫn sáng, nhưng chẳng có phản hồi nào xuất hiện. Lee Minhyung bắt đầu cảm thấy bồn chồn, thậm chí có chút hối hận vì đã hỏi một câu như vậy. 

Cuối cùng, tin nhắn của Ryu Minseok cũng nhảy lên.

- Sao cậu lại nghĩ vậy?

- Tớ không muốn... trở thành gánh nặng kéo cậu xuống.

Lee Minhyung hít một hơi sâu, gõ dòng chữ này trong khi lắng nghe tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Điều cậu sợ không phải là câu trả lời của Ryu Minseok, mà là sự thật chính cậu cũng không dám đối diện.

Tin nhắn ngay lập tức xuất hiện, lời lẽ của Ryu Minseok như chứa đựng sự giận dữ bị kìm nén.

- Lee Minhyung, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy? Sao lại nói mấy lời tiêu cực như thế? Cậu nghĩ tớ sẽ bỏ cậu khi cậu đang rơi vào khó khăn sao?

Lee Minhyung sững người, những dòng chữ hiện trên màn hình như gõ mạnh vào tim. Cậu siết chặt điện thoại trong tay, muốn đáp lại, nhưng không thể thốt nên lời.

- Tớ chưa bao giờ phủ nhận cậu chỉ vì những gì cậu đã làm. Cậu là Lee Minhyung, đồng đội của tớ, người đồng hành của tớ. Nếu cậu thật sự đánh giá thấp bản thân đến vậy, thế cậu nghĩ tớ là gì?

Những tin nhắn từ Ryu Minseok nối tiếp nhau, từng câu từng chữ như xuyên thẳng vào nỗi bất an trong lòng Lee Minhyung.

- Xin lỗi... Tớ không nên nói mấy lời đó...

Ryu Minseok rõ ràng vẫn chưa nguôi giận.

- Cậu biết không, Minhyung, tớ không thích nghe cậu nghi ngờ bản thân. Cậu không phải gánh nặng gì cả, tớ chưa bao giờ nghĩ thế. Dù thắng hay thua, cậu mãi mãi là người mà tớ chọn cùng đồng hành ở đường dưới.

Ngưng lại vài giây, rồi một tin nhắn khác xuất hiện.

- Cậu còn từng nói, sẽ cùng tớ là bộ đôi đường dưới cả đời. Đừng nói với tớ là cậu định nuốt lời!

Lee Minhyung đọc dòng tin nhắn đó, mũi cay xè. Cậu nín thở, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, đọc đi đọc lại những dòng chữ ấy. Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng. 

Cậu nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh. Ánh sáng trên sân khấu tại CKTG, tiếng vỗ tay của khán giả, tiếng hò hét của đồng đội bên tai. Cậu nhớ lại khoảnh khắc ở trận chung kết năm ngoái, khi họ chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Khoảnh khắc chiến thắng, Ryu Minseok đã nhảy lên và ôm chầm lấy cậu. 

Khi ấy, cậu cảm nhận rõ ràng cơ thể nhỏ bé hơn mình đang run rẩy. Nhưng cậu cũng cảm nhận được sự mãnh liệt và kiên định trong Ryu Minseok, một sức nặng mà cậu không bao giờ quên, một sự hiện diện mà cậu không thể nào phớt lờ.

Cậu xoa mạnh mặt mình, gõ xuống câu trả lời.

- Sẽ không nuốt lời, cả đời này cũng sẽ không.

Vài giây sau, tin nhắn của Ryu Minseok xuất hiện.

- ...đồ ngốc.

Lee Minhyung ngẩn người, còn chưa kịp đáp lại thì một tin nhắn khác lại nhảy lên.

- Cậu không phải vẫn đang tập luyện sao? Nhớ ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon!

Đêm đã khuya, trận đấu đơn vẫn tiếp tục. Tiếng gõ bàn phím vang vọng trong căn phòng trống, màn hình không ngừng nhấp nháy các kết quả của trận đấu. Lee Minhyung ngả người vào ghế, thở ra một hơi nhẹ, đôi mắt mệt mỏi nay ánh lên sự quyết tâm. 

Qua từng trận đấu, cậu không ngừng suy ngẫm và điều chỉnh, từng chút một lấy lại nhịp độ của mình. Dù những chiến thắng nhỏ bé này không thể thay đổi tình hình hiện tại, nhưng chúng giống như ánh sáng yếu ớt, dần dần xua tan bóng tối trong lòng cậu. 

Lee Minhyung đón nhận những khó khăn trước mắt, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu từ bỏ. Những thử thách này không phải lần đầu cậu gặp, và chắc chắn cũng không phải là lần cuối. Cậu ngẩng đầu nhìn quanh phòng tập vắng tanh, bên tai như vang lên giọng nói của Ryu Minseok.

Cậu là đồng đội quan trọng nhất của tớ, cũng là xạ thủ xuất sắc nhất. Tớ tin tưởng cậu.

Cậu siết chặt lấy con chuột, ánh mắt lại hướng về màn hình. Từng trận đấu đơn nối tiếp nhau, mỗi thông báo chiến thắng như nhắn nhủ rằng, dù gặp bất kỳ thử thách nào, cậu cũng sẽ học được gì đó từ nó, rồi từng bước tiến về phía trước, tìm lại sự tự tin của mình. 

Còn về tương lai, Lee Minhyung không dám dễ dàng khẳng định điều gì. Nhưng ngay lúc này, ngón tay cậu vẫn không ngừng lướt trên bàn phím. Từng pha xử lý, từng bước di chuyển đều là lời hứa với chính mình. 

Bên ngoài, bóng đêm càng thêm tĩnh mịch, nhưng trong lòng cậu, ánh sáng của hi vọng đã sáng hơn một chút.

mong thế giới sẽ dịu dàng hơn với lee minhyung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro