Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

EXTRA: MÈO TRONG NGÕ NHỎ

Từ ngày bị thương sau đầu tôi đành gác công việc lại, lý do nhỏ là nghỉ ngơi chăm sóc sức khỏe, lý do lớn là Min-hyeong bảo rằng chuyện chỉ có 00,01% xảy ra trên đời là tôi tổ chức đám cưới cho chú rể ngoại tình và bị chai rượu của vợ chú rể quăng lạc vào đầu mà tôi có thể gặp được thì bạn không yên tâm xíu nào để tôi đi làm.

Còn lý do lớn hơn nữa, tất nhiên là vì mỗi sáng thức dậy Min-hyeong hết vuốt má tôi rồi lại hôn lên nốt ruồi trên mắt, hôn chán chê Min-hyeong lại cắn vào tai làm tôi mềm nhũn hết cả người, còn bạn thì nhanh chóng tắm rửa đi làm. Sáng nào cũng vờn qua vờn lại như thế lúc nào bạn cũng đi làm đúng giờ còn tôi thì phải vội che che dấu dấu vết hôn ngay cổ, suy nghĩ đến việc phải dậy sớm đi làm sau này thêm luôn cả việc anh Hyuk-kyu đã qua Trung theo đuổi lại cậu du học sinh bỏ về nước và giao lại công ty cho bà sếp đủ hành hạ nhân viên thì tôi quyết định nghỉ việc. Nhưng chuyện bán mạng cho tư bản đã ăn vào xương máu, không thể ở nhà ăn không ngồi rồi với mớ đồ ăn được mẹ y tá Yu-jung và mẹ tôi gửi sang nhiều như núi, tôi đưa ra quyết định chẳng cần mắc công suy nghĩ là sẽ tới quán cà phê "Mèo trong ngõ nhỏ" của anh Sang-hyeok và Wangho làm việc.

Nắm đấm Taekwondo tam đẳng huyền đai với nắm đấm em bé?

Chuyện làm ở quán cà phê chẳng có gì nhức đầu, nhưng nghe nhóc Wooje và Hyeon-jun cãi nhau thì phải gọi là đủ để đau tiền đình. Tôi và Min-hyeong chẳng bao giờ cãi nhau, anh Sang-hyeok và Wangho thì chỉ cần cãi câu thứ nhất là câu thứ hai lại làm hòa như chưa có gì xảy ra. Còn Wooje và Hyeon-jun thì không như thế, họ cãi nhau mỗi ngày.

Đến chuyện nhỏ như ăn bánh trong phòng gaming mà họ còn cãi được thì tôi cũng không còn gì để nói. Anh Sang-hyeok có phòng game siêu to khổng lồ để chiều theo sở thích của anh Wangho, đôi lúc vắng khách chúng tôi sẽ kéo nhau vào cùng chơi game, nhóc Wooje thì lôi đâu ra mấy cái bánh ngọt ra nhai trong lúc đợi trận, mùi bánh bay khắp phòng. Lúc này Hyeon-jun gào lên "Ya, Choi Wooje ai cho em ăn bánh trong phòng"
"Em ăn thì sao, nếu em không ăn thì sẽ bị đói" Mặt Wooje sẽ phụng phịu nói lại.

"Nếu đói em cũng không được ăn bánh, một hồi no rồi sao mà ăn cơm"

"Huhu, anh không thương em, em không ăn sẽ bị ốm, mất má bánh bao mà anh thích huhu" Tôi vội đeo tai nghe chụp lỗ tai mình lại, nhìn qua cũng thấy anh Wangho làm như thế. Nhưng dù có cách một lớp tai nghe chống ồn tôi vẫn nghe tiếng hai đứa nó văng vẳng.

"Không phải không thương em"
"Huhu"
"Được rồi, là anh sai anh không nên la em"
"Huhu anh phải xin lỗi em đi"
"Anh xin lỗi, Wooje ngoan lại anh thương nào" Như mọi lần hai người cãi nhau, nắm đấm em bé lại chiến thắng, chúng tôi lại được phát cơm chó khi Hyeon-jun một tay cầm chuột tay kia lại cầm bánh đút cho Wooje. Nhiều lúc tôi không hiểu họ yêu nhau kiểu gì, nhìn đi nhìn lại Hyeon-jun vẫn giống một người bảo mẫu chăm em bé hơn.

Sự lãng mạn bất ngờ của ông chủ quán cà phê

Làm đâu đó được 1 tháng tôi dần dần thích công việc tại quán, lâu lâu ngứa nghề cũ tôi lại tổ chức vài sự kiện nho nhỏ cho quán như treo hàng trăm bông hồng lên trần cho ngày Phụ nữ hay decor lại quán theo chủ đề Harry Potter bắt khách hàng đọc mật khẩu như ở các nhà trong Hogwarts. Lúc này anh Wangho sẽ hay mặc những bộ đồ cosplay phù thủy đi dọc hành lang bưng nước đến từng bàn. Bây giờ anh nhuộm tóc vàng, da anh lại trắng nên càng giống cậu phù thủy Draco trong bộ truyện, khiến khách hàng mê tít.

Còn ông chủ của chúng tôi - anh Sang-hyeok, không cần mặc đồ hóa trang với cặp kính tròn thì cũng đã giống với Cứu thế chủ. Hầu hết khách hàng nữ đến quán cà phê phải nhìn anh đủ số lần của một bàn tay. Những lúc này anh Wangho sẽ trề môi dỗi nhẹ "Nhìn thì đẹp trai đó, nhưng không có tí lãng mạn nào đâu". Như lời cảnh báo chỉ có mình anh Wangho biết, mặc kệ chiếc nhẫn bạc nơi áp út, ngày thứ 3 làm sự kiện đã có một cô nhóc đến xin số anh Sang-hyeok.

Lúc đó tôi đang lau bàn, còn anh Wangho đang đứng tại quầy pha chế, thầm nghĩ sắp được xem chuyện vui, mọi lần đều là anh Wangho đanh đá đến tuyên bố chủ quyền. Nhưng lần này anh Wangho vẫn chăm chú với ly Latte hơn.

Tôi thấy Sang-hyeok nhìn qua anh Wangho đang dỗi rồi bật cười dơ tay có chiếc nhẫn sáng choang lên nói "Xin lỗi anh đã có Lời thề bất khả bội với cái cậu nhà Slytherin đứng phía bên kia rồi".

Da gà tôi nổi lên ai nói anh Sang-hyeok không lãng mạn thì cần solo 1:1 với tôi. Tôi khẽ nhìn qua Wangho mặt anh có vết đỏ lan dần ra má, tôi biết là anh đã nghe thấy.

Ở bất kỳ vũ trụ nào sao?

Cuối năm lại đến thật nhanh, đám anh em chúng tôi rủ nhau đi coi trận Chung kết Thế giới Liên minh Huyền thoại được tổ chức ở ngay thành phố chúng tôi ở. 6 người chúng tôi đặt ngay hàng ghế đầu để cổ vũ cho đội đỏ yêu thích. 5 ván game căng thẳng trôi qua, pha giao cuối lật ngược hoàn toàn tình thế, đội tuyển mà chúng tôi yêu lại 1 lần nữa lên ngôi vô địch. Vui mừng xen lẫn nước mắt tôi nhào qua ôm Min-hyeong, bạn ôm người tôi gọn hơ xoa đều vào lưng. Tôi nhìn cặp đôi xạ thủ - hỗ trợ dưới màn pháo hoa nói "Nếu kiếp sau đến thì em với bạn cũng sẽ như vậy, chúng ta cũng sẽ là cặp bot duo số 1 thế giới".

Min-hyeong xoa mũi tôi cười khì khì "Đâu cần đến kiếp sau, một lát anh cùng bạn về chơi game cũng được. Nhưng biết đâu ở vũ trụ song song nào đó chúng ta cũng kề vai sát cánh như vậy thì sao"

Tôi chỉ tưởng tượng trong đầu cũng thấy thích thú gật đầu lia lịa "Trong mọi vũ trụ luôn được không Minhyeongie"

"Trong mọi vũ trụ, Minseokie"

Tôi nghe tiếng Hyeon-jun chỏ vào bắt bẻ "Trong vũ trụ nào hai người win được nếu không có đám top, rừng này chứ"

"Người ta trên sân khấu ôm, hai anh ở dưới này cũng bày đặt ôm,  Hyeon-junnnnnnnnnn em cũng muốn được ôm" Wooje giang tay nhõng nhẽo đòi.

Tôi nghe tiếng anh Sang-hyeok cười dịu dàng nói "Thế không có mid thì đám các em win kiểu gì". Anh Wangho dựa đầu vào vai anh Sang-hyeok "Mấy em còn thiếu một huấn luyện viên xịn xò nữa biết chưa". Mọi người đều cùng nhau cười, dắt nhau ra về.

—-------

Ngoài nhà thi đấu lạnh cóng, hoa đào nở rực cả một vùng trời đêm, gió thổi qua làm cánh hoa bay tán loạn trong gió, tôi lồng tay mình thật chặt vào tay Min-hyeong. Bạn cầm áo khoác của mình bọc tôi kín mít, tôi nhón chân hôn lia lịa lên má bạn nói "Bạn biết không em yêu bạn lắm lắm".

Bạn bật cười khằng khặc, tôi lại nhón chân hôn lên môi bạn mấy cái "Em yêu bạn sớm hơn cả tháng nên em là người yêu bạn nhiều hơn". Min-hyeong giữ mặt tôi, môi bạn áp lên môi tôi mềm mại bạn mút nhẹ, rồi lại hôn lung tung lên tóc lên trán. "Ừm nếu bạn thích thì cứ nghĩ như thế, còn anh thì chỉ nói sẽ thương bạn hết đời này thôi", mà bạn còn không biết anh yêu bạn còn sớm gấp mười mấy lần một tháng.

-----------

Vậy là con fic đầu tay của tui đã kết thúc, mấy chương đầu được 1-200 mắt là tui cứ hào hứng load đi load mãi Wattpad để đếm từng mắt. Và bây giờ hiện tại đã được 6k mắt rồi ╰ (* '︶' *) ╯

Cảm ơn mn nhìu lắm huhu, chỉ cần ngồi đọc cmt của mn thui tui cũng vui hết cả ngày, nhờ mn mà tui mới có động lực end con fic này mặc dù việc của tôi vẫn cứ là nhiều ơi là nhiều, nhưng nghĩ tới có người đang đợi là tui lại hào hứng viết tiếp ╰ (* '︶' *) ╯

Fic đã end, đây cũng là lời cầu nguyện mình gửi đến T1 và Guria cho kì CKTG này, tui iu họ và một lần nữa tui iu tất cả mọi người. Cảm ơn, cảm ơn và cảm ơn ლ (¯ ロ ¯ "ლ).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro