Chương 2: Cà phê chỉ có 1 ly
Sáng sớm.
Gumayusi thức dậy, cơn buồn ngủ vẫn còn vương trên mi mắt. Hắn với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, liếc nhìn đồng hồ-6 giờ 45 phút. Hắn chưa bao giờ dậy sớm thế này nếu không có lịch họp quan trọng.
Mùi cà phê thoang thoảng trong không khí khiến hắn cau mày.
Khoan đã.
Hắn sống một mình đã quen, trong nhà không có người giúp việc, vậy tại sao lại có mùi cà phê?
Gumayusi khoác áo choàng, chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Cảnh tượng trong bếp khiến hắn hơi khựng lại.
Keria đứng trước máy pha cà phê, động tác thành thạo như thể đây là nhà của chính cậu. Cậu mặc áo sơ mi trắng và quần vải thoải mái, mái tóc hơi rối vì vừa ngủ dậy, nhưng thần thái lại hoàn toàn thư thái.
Ly cà phê đen nóng hổi được rót ra, hơi nước bốc lên nhè nhẹ.
Nhưng chỉ có một ly.
Gumayusi nhướng mày.
Là vô tình hay cố ý?
Hắn chậm rãi bước đến, khoanh tay dựa vào quầy bếp, giọng trầm khàn vì mới thức dậy:
"Cậu không định pha thêm một ly cho chồng mình sao?"
Keria ngẩng lên, nhìn hắn bằng ánh mắt như thể đang nghe một câu chuyện buồn cười.
"Anh uống cà phê?"
Gumayusi nhíu mày.
"Lẽ nào tôi không thể?"
Keria nhún vai, cầm ly cà phê của mình, chậm rãi nhấp một ngụm, đôi mắt hơi híp lại vì vị đắng.
"Anh không uống cà phê vào buổi sáng. Thói quen của anh là uống protein shake."
Gumayusi hơi sững lại.
Sao cậu ta biết?
Hắn nhìn Keria, lần đầu tiên thực sự quan sát cậu. Hắn không nhớ mình đã từng nói điều này với cậu, và chắc chắn trong hồ sơ mà thư ký gửi đến cũng không ghi mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Vậy mà Keria lại biết.
Hắn dựa người vào quầy bếp, khoanh tay, ánh mắt có phần thích thú:
"Không ngờ cậu cũng quan tâm đến tôi đấy."
Keria cười nhẹ, đặt ly cà phê xuống bàn, đối diện với hắn:
"Tôi không quan tâm. Tôi chỉ tìm hiểu để tránh phiền phức thôi."
Gumayusi nhướn mày, chờ đợi lời giải thích.
"Anh là kiểu người có thói quen cố định," Keria nói tiếp. "Nếu tôi tự pha cho anh một ly cà phê mà không đúng khẩu vị, anh sẽ thấy phiền. Nếu tôi không pha, anh cũng sẽ không chủ động yêu cầu. Vậy nên tốt nhất là cứ để anh tự lo."
Hắn im lặng trong vài giây, sau đó bật cười.
Thú vị thật.
"Thế nếu bây giờ tôi muốn một ly thì sao?"
Keria nhìn hắn một lát, rồi lại nhún vai, đẩy hộp cà phê đến trước mặt hắn.
"Anh có thể tự pha."
Lần đầu tiên trong đời, Gumayusi bị người khác phũ đến mức này.
Nhưng kỳ lạ thay, hắn không thấy khó chịu. Ngược lại, hắn cảm thấy có chút... thú vị.
Gumayusi lắc đầu, bước lại gần, rướn người lấy ly cà phê của cậu, chậm rãi đưa lên miệng nhấp một ngụm.
"!"
Vị đắng mạnh mẽ lan trên đầu lưỡi, đậm đặc hơn bất kỳ loại cà phê nào hắn từng uống.
Keria khoanh tay, nhìn hắn với ánh mắt dò xét:
"Anh uống đắng thế này được sao?"
Hắn đặt ly xuống, liếm môi, nhếch mép:
"Không tệ."
Hắn không nói dối.
Cà phê của Keria có chút khác biệt-đậm nhưng không cháy, có hậu vị thanh nhẹ. Hắn chưa bao giờ uống kiểu này, nhưng lại cảm thấy... cũng không quá tệ.
Keria quan sát biểu cảm của hắn, rồi bỗng bật cười:
"Nếu anh thích, mai tôi vẫn pha một ly. Nhưng vẫn chỉ có một ly thôi."
Gumayusi nhìn cậu, ánh mắt khẽ tối lại.
Cậu ta thật sự không có ý định nhường nhịn hắn dù chỉ một chút sao?
Một Omega như thế này... đúng là hiếm thấy.
Mà cũng chính vì thế, hắn lại càng không thể dời mắt khỏi cậu.
Lần đầu tiên, Gumayusi cảm thấy hôn nhân này không đơn giản như hắn nghĩ.
"Truyện gốc trên Wattpad @HiyumiYoshi (Foxlas) không reup khi chưa có phép. Nếu thấy truyện ở nơi khác là bản sao chép trái phép!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro