Chương 8:
Bên tai văng vẳng tiếng người lúc xa lúc gần. Hyeonjoon nhắm chặt mi mắt, ý đồ muốn đem mình ngủ say một lần nữa, nhưng những thanh âm kia vẫn kiên trì vang vọng bên tai không ngừng, cậu có chút bất đắc dĩ, cuối cùng không cam lòng mở mắt ra. Lại sửng sốt. Trước mắt cậu là một nữ nhân thực dịu dàng, bà ấy đôn hậu nhìn cậu, khóe miệng mang theo ý cười nhu hòa. Thấy Hyeonjoon đã tỉnh, nữ nhân sủng nịnh thở dài: "Con trai, con đã lớn hơn cả cái giường rồi! Mau dậy đi không muộn!"
Nói xong bà ấy hướng ra ngoài cửa hô thanh, "Lão Moon, lấy trứng gà ở trong nồi ra cho con trai ăn nhé!" Bên ngoài lập tức vang lên nam âm hùng hậu: "Đã biết! Tiểu tử mau ra ăn cơm đi con."
Hyeonjoon ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt, run rẩy bắt lấy tay nữ nhân muốn hỏi, há miệng vài lần, cuối cùng nghẹn ngào gọi một tiếng, "Mẹ?..."
Kí ức trong đầu hỗn loạn thành một đoàn, bọn họ nói bà ấy đã chết... Chính là bà ấy hiện tại đang hảo hảo đứng trước mặt cậu. Vì sao bà ấy lại có thể nói chuyện? Vì sao cậu không ở bệnh viện? Cậu vội vã vén áo ngủ lên nhìn vết thương, bụng bóng loáng bằng phẳng, đừng nói là vết dao, ngay cả vết sẹo lồi cũng không có.
"Hyeonjoon, con làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?" Có lẽ là do sắc mặt cậu quá khó coi, mẹ lo lắng vươn tay sờ trán cậu thử nhiệt độ. Hyeonjoon nhìn ánh mắt bà ấy ôn nhu bao dung, chậm rãi tỉnh táo trở lại. Những kí ức thống khổ hỗn loạn gì đó dần tiêu tán, hết thảy mọi chuyện đều trở nên rõ ràng.
Cậu căn bản không phải là cô nhi này nọ.
Cậu tên Moon Hyeonjoon, năm nay mười bảy tuổi, có một gia đình thực hạnh phúc, mẹ tôi nhẹ nhàng ấm áp, ba tôi giọng lớn oai nghiêm. Còn có một người bạn cùng tôi từ nhỏ đến khi lớn lên, gọi là Lee Minhyeong.
Cái gì mà chiếm đoạt, cái gì mà kê đơn chụp ảnh hay người mẹ câm, toàn bộ đều chỉ là ác mộng! Cậu ngẩng đầu trừng lớn mắt nhìn căn phòng mười bảy năm mình ngủ, vách tường dán đầy hình ngôi sao mà cậu thích, trên bàn sách vở bút để loạn lên, thậm chí trên ghế ngồi vẫn còn tất dơ chưa giặt. Hết thảy đều quen thuộc đến kì lạ, cậu xác định, đây mới là nơi mình đã sống mười năm, mà Moon Hyeonjoon kia, thật sự chỉ là một cơn mộng.
Nháy mắt Hyeonjoon bổ nhào vào ngực mẹ khóc lớn.
"Làm sao vậy làm sao vậy?" Ba trong tay vẫn cầm hai quả trứng luộc vọt chạy vào, vừa vặn nhìn thấy cậu khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Hyeonjoon con đừng dọa mẹ sợ, xảy ra chuyện gì?" Mẹ vội vàng kéo cậu ra, lau nước mắt, sốt ruột hỏi.
Cậu nhìn ba mẹ bị mình dọa đến hoảng sợ, trong mắt họ đều tràn đầy lo lắng, mọi cảm xúc đều bị cảm xúc của cậu tác động, giống như trên thế giới này ngoài cậu ra không còn điều gì quan trọng hơn. Hyeonjoon đột nhiên nhớ tới tuổi thơ làm cô nhi bị cô lập tự mình bươn trải, nghĩ đến cảm giác khi mất đi nữ nhân câm, nước mắt lại mãnh liệt chảy ra.
May mắn hết thảy đều là mộng.
May mắn là cậu đã tỉnh dậy rồi.
Hyeonjoon hung hăng quệt nước mắt, có lỗi mà nuốt nuốt nước bọt, nhỏ giọng giải thích, "Con mơ thấy ác mộng..."
Trong phòng an tĩnh mất một giây, sau đó một cái cốc thật mạnh kí trên đầu, bên tai là tiếng ba lớn giọng, "Tiểu tử hỗn đản nhà ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Còn cho là mình đang bú sữa mẹ à?" Cậu ôm đầu, kì thật cũng không cảm thấy đau, chủ yếu là bị ông rống đến mức có chút đau đầu.
"Ba ba, ba có thể nói nhỏ hơn được không? Con sắp bị ba rống cho liệt não luôn rồi."
"Muốn bị đánh đúng không?" Trong tay ba còn cầm trứng gà, vươn tay dứ dứ dọa cậu.
Cậu nhảy loạn lên chung quanh chật vật tránh, mẹ ở giữa dở khóc dở cười nhìn hai chúng cha con chơi đùa, "Được rồi đừng nháo nữa, sắp đi học muộn rồi. Hyeonjoon mau thay quần áo rồi ra ăn cơm đi con." Vừa nói bà ấy vừa kéo ba ra ngoài.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, cậu lặng người mất một giây, sau đó sung sướng lăn kềnh ra giường. Cảm thấy mình hình như hơi quá ngây ngô liền vội vàng ngồi dậy, vài giây sau lại không nhịn được mà ngoác miệng ra cười.
Như thế nào... lại hạnh phúc như vậy...
Cả người giống như một chiếc bánh mì mềm ẩm thơm phức, nơi nơi đều là hương vị ấm áp ngọt ngào.
Ăn bữa sáng xong, nghe thấy tiếng Lee Minhyeong dưới lầu đang gọi, cậu vội vã thay giày mang theo cặp sách chạy ra ngoài.
"Trên đường cẩn thận một chút! Trứng gà mẹ để trong cặp buổi trưa nhớ bỏ ra ăn nhé!" Sau lưng truyền đến tiếng mẹ dặn dò, cậu ứng thanh một tiếng, vắt cặp sách qua vai, chạy xuống lầu.
Vừa mới xuống đến nơi, đã nghe thấy tiếng Lee Minhyeong không kiên nhẫn vang lên, "Mỗi ngày đều bắt tôi chờ cậu! Cậu dậy sớm có phải sẽ chết hay không!!!" Thiếu niên ở trước mắt nhăn mày, vẻ mặt nóng nảy nhưng bộ dáng lại cực kì anh tuấn. Chống lại tầm mắt của anh, nghĩ đến trong mộng ngay cả loại vẻ mặt này cầu cũng không được mà chỉ có thống khổ cùng tuyệt vọng, nháy mắt cậu chợt cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Nói đến cũng kì quái... Tại sao lại mơ như vậy chứ? Cậu nhìn Lee Minhyeong nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, xác định mình đối với anh không có bất kỳ suy nghĩ không an phận gì, mới nhẹ nhàng thở ra.
Lee Minhyeong nhìn cậu đứng đến ngốc cũng không để ý, đem tập sách trên tay mình ném qua. Cậu luống cuống đỡ lấy, còn chưa kịp hỏi anh đã lười biếng quăng lại một câu, "Chiều nay thầy giáo kiểm tra."
"Cho nên?" Hyeonjoon mờ mịt hỏi lại.
"Cho nên... trong buổi sáng hôm nay cậu phải làm hết nó cho tôi." Vẻ mặt đương nhiên là thế của anh làm cậu thiếu chút nữa thuận thế ném trở lại.
"Vì sao tớ phải giúp cậu làm bài?" Hyeonjoon trừng lớn mắt giận dỗi nhìn anh.
"Bởi vì cậu vẫn luôn làm."
"Dựa vào cái gì nha?" Cậu tiếp tục truy vấn, Lee Minhyeong cũng không để ý tới, trực tiếp xoay người bỏ chạy. Hyeonjoon vài bước đã đuổi kịp, khoác vai anh đi bên cạnh tiếp tục mè nheo, "Dựa vào cái gì dựa vào cái gì???" Lee Minhyeong dừng bước, quay đầu mặt không đổi sắc nhìn Hyeonjoon, "Vậy đem giày chơi bóng số lượng có hạn kia trả tôi đi."
Hyeonjoon sửng sốt, lập tức meo meo cười, nhón chân cố sức đè vai anh xuống, nịnh nọt lấy lòng, "Ai nha không phải chỉ có vài bài tập thôi sao, chúng ta tính cái gì a..." Lee Minhyeong khinh bỉ liếc cậu mặt dầy, gạt tay cậu ra tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn bóng dáng nam sinh cao ngất trước mặt, nghiến răng nghiến lợi vứt qua vài ánh mắt dao, cuối cùng bất đắc dĩ mà thở dài. Đột nhiên lại hiểu được vì sao cậu lại có giấc mộng như vậy... Bởi vì tên hỗn đản này bình thường đều muốn áp bức cậu còn cậu chỉ có thể thầm bất mãn oán phụ không làm gì được, trách không được trong mơ cậu lại đau lòng chân thật đến vậy, nguyên lai hiện thực cũng có tiền đề ý mà.
Bài tập Lee Minhyeong 'ban tặng' nguyên một buổi sáng Hyeonjoon liều mạng lấp đầy chỗ trống, may mắn người này còn coi như có lương tâm, bữa trưa cậu không có thời gian mà ăn cơm đã lấy trứng gà mẹ cậu chuẩn bị cho mà giúp cậu bóc vỏ. Đem trứng gà biến thành Lee Minhyeong mà hung hăng cắn cho bõ ghét, Lee Minhyeong ở bên cạnh vẫn điềm nhiên nhìn, Hyeonjoon thiếu chút nữa nhịn không được đem trứng gà trong tay... trét lên mặt anh.
Cuối cùng thuận lợi mà thông qua kiểm tra, trên đường tan học về nhà cậu xoa ngón tay đã muốn rút gân, Lee Minhyeong thì lại đi bên cạnh oán giận mình không được ăn ngon ngủ no, chọc cậu tức đến mức chỉ muốn tung qua một chưởng.
Đến cửa nhà, sau khi tạm biệt Lee Minhyeong cậu mới đi lên lầu, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ bất an, Hyeonjoon mãnh liệt xoay người chạy nhanh xuống.
"Lee Minhyeong!" Cậu hướng bóng lưng còn chưa đi xa kia lớn tiếng gọi.
Lee Minhyeong dừng bước, quay đầu nhướng mày nhìn cậu ý hỏi.
"Chúng ta ngày mai còn gặp nhau không?" Hyeonjoon cũng không biết tại sao mình lại hỏi như vậy, chỉ là đột nhiên cảm thấy thực sợ hãi. Cậu nghĩ mình nên xác định điều gì đó, nhưng lại không dám, hoặc theo bản năng không muốn xác định.
Lee Minhyeong không trả lời, chỉ ném lại một ánh mắt "Cậu lại ngu ngốc cái gì", đoạn không chút để ý mà phất tay xoay người rời đi.
Đằng trước có mấy dì gần nhà tan tầm, xách theo mấy túi đồ trên tay nhìn cậu cười cười, dưới gốc đại thụ vài lão nhân nhàn nhã đánh cờ, vài đứa trẻ con cầm khăm quàng đỏ trong tay truy đuổi nhau chạy la ầm ĩ. Xa xa giữa không trung một mảnh lửa đỏ, thái dương mệt mỏi buông xuống chân trời. Hết thảy đều đẹp, đều chân thật như thế. Cậu thở ra, lắc đầu cười, cũng xoay người lên lầu về nhà.
Đẩy cửa ra, đầu tiên là một mùi hương thơm ngọt xông vào mũi. Trên bàn cơm đồ ăn nóng hầm hập, ba cậu ngồi bên cạnh nhìn kênh thể thao đang chiếu tin tức của mấy trận NBA hôm nay, ngẫu nhiên duỗi đũa gắp vài củ lạc.
"Hyeonjoon về rồi hả con? Mau đi rửa tay lại ăn cơm." Mẹ cậu bưng canh từ trong bếp ra, nhìn thấy Hyeonjoon lập tức cao hứng cười.
Cậu vâng một tiếng, sau đó buông cặp sách, rửa sạch tay rồi ngồi xuống bên cạnh ba, mới gặp một củ lạc đã bị ba vươn đũa gạt xuống.
"Ba vừa ăn đó thôi." Cậu không phục trừng lại.
"Ba là ba mày." Ba nhướng mi đắc ý cười, một tay dùng đũa gắp đồ ăn bên cạnh.
Hyeonjoon còn chưa kịp phản ứng, mẹ đã đi tới liếc nhìn ba một cái, "Lớn như vậy rồi còn khi dễ con mình, anh cũng không biết xấu hổ à." Ba không dám cãi lại mẹ, đành phải cúi đầu len lén trừng cậu. Hyeonjoon nhịn cười đến run rẩy, tay cơ hồ không cầm nổi cả đũa.
Buổi tối cơm nước xong xuôi một nhà ba người ngồi ở phòng khách xem ti vi, mẹ gọt cho cậu và ba vài quả táo, sau đó hai người chờ qua quảng cáo để xem phim truyền hình. Một lát sau, bài hát não nề đầu phim chiếu xong, đôi mắt khóc đã muốn sưng của nữ nhân vật chính ngồi bên bờ sông thì thào tự nói, "Ai rồi cuối cùng đều sẽ phải trở về. Mình không có khả năng cả đời đều trốn tránh, không thể tiếp tục sống ở chỗ này được nữa."
Ba bắt đầu phê phán nữ nhân vật chính yếu đuối, mẹ lại đồng tình với cô ấy, giúp nói tốt: cô mệnh rất khổ, lẻ loi hiu quạnh mà lớn lên, ngay cả một người có thể dựa vào đều không có.
Cậu dựa vào ghế sopha nghe bọn họ thảo luận phim, trong lòng một mảnh ấm áp an tĩnh. Có lẽ là bởi không khí thực sự rất thoải mái, cho nên toàn thân tâm đều trở nên trầm tĩnh, dần dần mi mắt cũng không mở ra nổi, vô pháp cưỡng lại cơn buồn ngủ.
Đừng đi!
Trong phim không biết tiếng ai khóc hô thảm một tiếng, sợ tới mức cả người cậu run lên.
Cố gắng mở to mắt muốn xem diễn biến tình tiết đang đến đoạn nào, lại cái gì cũng không thấy rõ, mọi thứ trong tầm mắt hết thảy đều nhàn nhạt mơ hồ. Đến cuối cùng, ngay cả khí lực mở mắt cũng không có.
"Con trai đang ngủ, bật nhỏ ti vi đi."
"Tiểu tử đi học chắc mệt muốn chết rồi."
"Đừng gây ồn để nó ngủ một lát, em đi lấy chăn."
Cậu nhướn cong khóe miệng, chờ mẹ mang đến chiếc chăn mềm mại đắp lên người.
Chính là cho đến tận khi tất cả mọi thứ đều biến thành hư ảo, cho đến tận khi cậu mất đi ý thức, một lần nữa chìm vào bóng đen trống rỗng, Hyeonjoon đến cuối vẫn là không thể đợi được một chút ấm áp kia.
Lần thứ hai mở mắt ra, tầm nhìn bị bao phủ bởi một thứ ánh sáng trắng lóa mắt. Hyeonjoon nhíu mày cố gắng chống cự lại cảm giác đồng tử cay xé, đợi đến khi thích ứng được mới một lần nữa nhìn bốn phía xung quanh. Căn phòng với bốn bức tường trắng toát, không có một bức tranh hay điểm nhấn, thậm chí là cả một vết ố vàng. Rèm cửa nhạt màu buông xuống che đi cửa sổ, xuyên thấu qua cửa kính có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài cao vút, trong xanh.
Sopha ở góc tường, ghế dựa đặt bên giường, toàn bộ đều sạch sẽ, sạch sẽ đến mức không tìm được một chút nhân khí nào.
Chợt cậu thoáng nghe thấy thanh âm nào đó, vội quay đầu, nhìn thấy túi dung dịch truyền treo ở trên giá cao, nước thuốc từng giọt từng giọt "tích tích" rơi, tụ lại một chỗ, sau đó chảy theo ống dẫn nhỏ bên dưới, cuối cùng thông qua kim tiêm nhỏ trên mu bàn tay, tiến vào trong cơ thể.
Cậu nằm phát ngốc trên giường trong chốc lát, cảm thấy ngực như bị một tảng đá áp xuống, trái tim thực muốn cố gắng, nhưng vẫn không tài nào gánh được sự nặng nề mỗi lần thở ra hít vào. Cậu nghĩ muốn rút kim tiêm trên tay ra khóc nháo thật lớn, hoặc là xé rách vết thương trên người để chứng minh mình chỉ là một lần nữa trở về cơn ác mộng kia mà thôi.
Nhưng rồi cái gì cậu cũng không làm, chỉ lặng yên nằm đó, nhìn ngọn đèn trên trần nhà, mặt không đổi sắc vô thanh vô tức rơi lệ.
Giống như một người nghiện ma túy phát tác thống khổ, thèm muốn tìm đến thuốc để giảm bớt đau đớn trong người, tham lam mà say mê cảm giác sống trong cảnh tượng đẹp đẽ nơi những giấc mơ ảo ảnh.
Những người từng cười với cậu, những hạnh phúc cùng yêu thương mà cậu cảm nhận được, thừa dịp nó chưa kịp tán đi, cậu gắt gao ôm chúng vào trong ngực, hi vọng có thể sưởi ấm tâm hồn đã sớm lạnh băng.
Có người mở cửa đến gần, là hộ lí kiểm tra phòng, bà ấy nhìn thấy cậu liền "A" lên một tiếng kinh ngạc, sau đó vội vã chạy ra ngoài. Một lúc không lâu lắm các bác sĩ cùng y tá khác cũng tiến vào, sờ sờ kiểm tra cái này cái kia, cậu an tĩnh nằm mặc động tác của bọn họ.
Người hộ lí ban đầu đứng ở đầu giường, do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn là nâng đầu cậu dậy thay một chiếc gối mới. Thời điểm bà ấy đem chiếc gối đã ướt phân nửa kia ra khỏi phòng có liếc mắt nhìn Hyeonjoon một cái, ánh mắt này phải hình dung thế nào nhỉ? Đại khái là ánh mắt của người qua đường bố thí cho kẻ khất cái hèn mọn cầu xin đi.
Căn phòng lại một lần nữa an tĩnh, cậu trầm mặc nằm trên giường, mãi cho đến khi mặt trời đã muốn về phía tây, ngoài cửa sổ không trung một màu lửa đỏ, ánh sáng như muốn thiêu cháy toàn bộ không gian.
Đúng lúc này Lee Minhyeong đi tới, phía sau còn có hai nữ nhân trung niên. Một trong hai người sau khi đi vào đặt một hộp thức ăn ở trên bàn đầu giường, bên trong có hộp rau trộn nhỏ cùng một bình cháo hoa giữ nhiệt; nữ nhân còn lại nâng giường cậu cao lên để cậu có thể ngồi dậy, sau đó bà ấy mới bưng bát cháo đến trước mặt Hyeonjoon, dùng thìa múc một chút nhìn, tựa hồ là đợi cậu há mồm.
"Tôi tự mình làm." Hyeonjoon hướng bà ấy nhẹ giọng nói, vừa mở miệng mới phát hiện yếu hầu mình khô khốc khó chịu, thanh âm khàn đến mức chính mình cũng không nghe được rõ ràng.
Nữ nhân quay đầu nhìn Lee Minhyeong, được anh đồng ý mới đưa bát cho Hyeonjoon. Tay cậu run rẩy lợi hại, nửa ngày mới cầm được cái bát, ngón tay vô lực, vài lần thiếu chút nữa không giữ được thìa.
Cúi đầu chậm rãi một hơi một hơi uống cháo, cháo hoa ấm áp khiến cổ họng cùng dạ dày thư thái hơn rất nhiều.
Lee Minhyeong ngồi bên cạnh vẫn không rời khỏi máy tính trong tay để xử lý công việc, mãi cho đến khi cậu ăn xong, hai nữ nhân kia thu thập đồ đạc rời đi anh cũng không đi.
"Minhyeong..." Hyeonjoon muốn cảm ơn anh đã chiếu cố khi cậu ở bệnh viện, nhưng nghĩ đến có lẽ anh chỉ coi đó là lời diễn kịch dối trá mà thôi thì đổi giọng thỉnh cầu, "Cái kia... anh có thể giúp tôi liên hệ với dì Shin được không?"
Anh không trả lời, ngay cả đầu anh cũng không nâng lên nhìn , cậu có chút xấu hổ, do dự giải thích, "Tôi muốn nhờ bà ấy lo hậu sự an táng cho mẹ..." Cậu không biết mọi chuyện đã xử lí thế nào... Nếu không có ai quản... ngực trái lại nhói lên, cậu thực không dám tưởng tượng nữa.
Lee Minhyeong rốt cuộc cũng thu máy tính lại, ngẩng đầu nhìn Hyeonjoon, trong mắt vẫn không có cảm xúc trả lời, "Đã hạ táng rồi, tại nghĩa trang X."
Nghĩa trang X? Hyeonjoon nghi vấn nhìn anh, đây là khu mộ viên cao cấp ngoại ô thành phố, như thế nào lại là nơi đó? Huống chi dì Shin sẽ không có khả năng lo liệu điều này. Đầu óc cậu nhất thời phản ứng không kịp, ngược lại Lee Minhyeong tựa như nhìn thấu cậu, nhàn nhạt nói, "Xem như là thay Jeong Jihoon xin lỗi cậu."
Vẻ mặt hờ hững, thái độ tùy ý, ánh mắt cao ngạo giống như cậu hẳn là nên lập tức quỳ rạp xuống đất dập đầu nói cảm ơn bọn họ. Có lẽ trong mắt bọn họ tất cả chỉ là một vở hài kịch buồn cười, thống khổ của cậu là một hồi diễn thú vị, bọn họ xem xong không chút để ý ném cho cậu vài xu, xem như phần thưởng cho việc cậu chọc cười bọn họ.
Hyeonjoon thật muốn kiêu ngạo mà phát hỏa rống giận "Tôi không cần tiền bố thí thương hại của anh!", nhưng như thế thì làm được gì? Loại phẫn hận cùng tự tôn nực cười này có thể đổi lấy cái gì cơ chứ? Có thể giúp mẹ tôi được yên giấc trong một nghĩa trang cao cấp hay không? Có thể để bà ấy – một người khi sống bị ghét bỏ hắt hủi, khi chết được nằm ở nơi người ta đánh nhau cũng không có một chỗ hay không?
Cậu hiện tại nằm như phế vật trên giường bệnh có thể cho bà ấy những cái đó không?
Không thể.
Cho nên cậu chỉ có thể mang lên vẻ biểu tình thành khẩn, hướng Lee Minhyeong gật đầu, "Cảm ơn!"
Lee Minhyeong lại không nói chuyện, không khí trong phòng thoáng trầm xuống. Cậu nghĩ sau lần này, anh sẽ không đến nữa, hai người chúng tôi cả đời này cũng không có khả năng gặp lại, có lẽ cậu vẫn nên giải thích với anh rõ ràng thì hơn.
"Không có ảnh chụp..." Hyeonjoon nghe thấy mình nói, "Lúc đó vì vội vã muốn có tiền cho mẹ phẫu thuật nên tôi mới nói như vậy." Lee Minhyeong không phản ứng, trầm mặc nhìn cậu, cậu sợ anh lại cho rằng mình muốn tìm cớ thoái thác nên nói toàn bộ rõ ràng, "Còn có... Thật xin lỗi. Trước kia là tôi quá phận."
Hyeonjoon giật nhẹ khóe miệng bất đắc dĩ cười, "Xin lỗi đã khiến anh phải có một đoạn kí ức đáng kinh tởm như vậy."
Ở trong lòng cậu đã muốn đoán phản ứng của anh, đã chuẩn bị sẵn sàng anh sẽ mắng mình dối trá hay chất vấn cậu lại đang diễn trò gì. Kết quả anh cái gì cũng không nói, trực tiếp đứng dậy rời đi, một ánh mắt cũng không lưu lại cho cậu.
Hyeonjoon nhìn bóng lưng anh chậm rãi rời xa, cho đến khi cửa "phanh" một tiếng đóng kín mới hồi phục lại tinh thần.
Trước mắt dần mơ hồ, cậu kinh ngạc cảm nhận trái tim bắt đầu nhảy lên, kháng cự co thắt của lồng ngực. Hyeonjoon đột nhiên nhớ tới, hình như từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại tôi chưa từng đứng trước mặt anh, quang minh lỗi lạc mà nói ra ba từ, em yêu anh.
Ba chữ kia phân lượng quá nặng, quá mức tốt đẹp khiến nội tâm đã ăn sâu bén rễ tự ti cùng nhát gan của cậu ngay cả mở miệng cũng không có dũng khí.
Thật muốn chạy theo kéo người kia trở về để nói với anh một lần, chẳng sợ phải lập tức đối mặt với những lời nhục mạ độc ác nhất, hay cả quyền cước đấm đá không lưu tình.
Cả đời này, có lẽ Hyeonjoon đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất cuối cùng.
Lee Minhyeong đi rồi, cậu cứ như vậy một mình trong phòng bệnh. Không có người nhà bạn bè hỏi thăm, không có hoa tươi xinh đẹp hay giỏ quà cầu chúc. Toàn bộ phòng bệnh trống rỗng đến lạnh căm, một mảnh không khí trầm lặng.
Thật sự là quá mức an tĩnh, dần dần cảm thấy mệt mỏi, mi mắt không chống đỡ được mà sụp xuống. Hyeonjoon mơ mơ màng màng giống như nhìn thấy mẹ vẻ mặt kích động từ bệnh viện chạy ra, nhìn xung quanh trái phải tìm kiếm cái gì đó. Phía đường cái đối diện có một đứa trẻ nhỏ gầy, bà ấy vui vẻ vụt chạy qua. Bên trái có một chiếc xe lao nhanh, chẳng đến một cái nháy mắt, cả người bị đâm bay lên cao, rơi xuống trong vũng máu, run rẩy giãy giụa...
Giật mình ngồi bật dậy, áo ướt sũng dán lên lưng, thở dốc rụt thân mình lại, cậu cảm thấy có chút lạnh. Tại thời điểm tôi vươn tay muốn kéo chăn cao hơn, tôi chợt nghe được một tiếng kêu rên vô cùng nhỏ, thanh âm phảng phất như phát ra từ trong lồng ngực, tựa hồ áp lực bị đè nén đến cực hạn, rốt cuộc không còn đủ nhẫn nại mà hoảng hốt tràn ra.
Bên tai xuất hiện đủ loại thanh âm hỗn độn, những lời nói thì thầm kể lể, những tiếng khóc thảm thiết tê tâm, những lời cầu xin hèn mọn mong được thứ lỗi... Mọi tiếng động nháy mắt đập vào tâm thức khiến cậu trở tay không kịp.
Hyeonjoon đấm mạnh vào ngực, ổn định trái tim đập điên cuồng, "Không phải sợ... Không phải sợ..." Quệt nước mắt trên mặt, run run khẽ nói với chính mình, "Mẹ đừng sợ... Đừng khóc... Con lập tức sẽ đi tìm người."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro