Chương 7
Mở mắt ra, điều đầu tiên Hyeonjoon nhìn thấy chính là một căn phòng trắng toát. Chóp mũi ngửi được mùi thuốc sát trùng gay gắt, cậu quay đầu, nhìn tay mình cắm kim tiêm tái nhợt. Thân thể như bị băm nhỏ ra rồi gắn trở về, mỗi một nơi đều đau đến tê dại. Cậu nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở ra, nguyên lai mình vẫn còn sống.
Có người đẩy cửa tiến vào, tiếng bước chân dừng ở trước giường, khí tức quen thuộc khiến cậu một lần nữa mở mắt ra, là Lee Minhyeong đang đứng đó. Anh đại khái không nghĩ cậu tỉnh lại sớm như vậy, nhìn cậu thoáng sửng sốt, đoạn lập tức khôi phục bộ dáng bàng quan lạnh nhạt.
"Anh đưa em tới bệnh viện?" Vừa mở miệng cậu mới phát hiện giọng mình khàn đến lợi hại.
Lee Minhyeong không trả lời, phân phó một người phía sau đi gọi bác sĩ.
Cậu chịu đựng yết hầu khô khốc, không quản anh có nghe hay không thiếu kiên nhẫn hỏi: "Minhyeong, anh tìm được mẹ em... chính là nữ nhân câm kia chưa? Bà ấy đã được phẫu thuật chưa?
Cậu biết nếu Lee Minhyeong đã muốn thì việc tìm mẹ cậu là điều thực dễ dàng. Huống chi trước kia hai người đã gặp nhau ở khách sạn, chỉ cần đi điều tra hồ sơ một chút, tất cả địa chỉ của cậu đều viết rõ ràng.
Lee Minhyeong vẫn như cũ không trả lời, ánh mắt thẳng tắp nhìn Hyeonjoon như muốn từ trên mặt cậu nhìn ra điều gì đó. Hyeonjoon không biết là anh không có tin tức hay căn bản có điều không muốn nói cho cậu biết, đáy lòng quýnh lên giãy giụa muốn xuống giường.
"Cậu làm gì?" Lee Minhyeong nhanh chóng vươn tay đè cậu lại.
"Mẹ em..." Cậu giơ tay muốn đẩy anh ra, không ngờ động đến vết thương trên bụng, đau đến mức há mồm thở dốc nhuyễn thân mình ngã xuống giường.
"Bà ấy không có việc gì." Lee Minhyeong buông cậu ra đứng dậy, rốt cuộc mới lạnh lùng trả lời một câu.
"Phẫu thuật... phẫu thuật cũng làm rồi?" Cậu vẫn không yên lòng, truy vấn hỏi.
"Đã làm." Lee Minhyeong rời mắt đi chỗ khác, bộ dáng có chút không kiên nhẫn.
Hyeonjoon gật gật đầu, toàn thân cũng thả lỏng hơn. Cậu biết Lee Minhyeong tuy rằng hận mình, nhưng anh sẽ không bao giờ gạt cậu. Những điều anh nói anh vẫn luôn làm được, tựa như ba năm trước đây, khi anh cuối cùng cũng đáp ứng ở cùng cậu đã từng nói qua, "Muốn tôi yêu cậu, cả đời này cậu cũng đừng mơ tưởng." Qua ba năm, hiện thực đã chứng minh những lời này của anh vẫn luôn là thật. Cho nên chỉ cần Lee Minhyeong nói mẹ cậu không có việc gì, Hyeonjoon liền tin nhất định không có việc.
"Cảm ơn anh! Số tiền đó nhất định em sẽ trả lại." Lee Minhyeong nguyện ý giúp, cậu thực cảm kích. Hyeonjoon đã quyết định không còn đau buồn tiếc nuối việc anh không yêu cậu nữa, không phải của mình liền nhất định không phải của mình, mặc kệ cậu dùng thủ đoạn nào cũng không chiếm được, đạo lý này cuối cùng cậu cũng đã hiểu được.
May mắn cuối cùng ông trời vẫn thương hại cậu, ban cho cậu một người mẹ, để cậu không còn cô đơn nữa. Chỉ cần nhớ đến nụ cười ấm áp xen lẫn ngốc nghếch của mẹ, cậu đã cảm thấy hết thảy đều ngập tràn hi vọng, những bất khảm thống khổ bi thương đều có thể tiêu tan.
"Jeong Jihoon..."
Cậu cho rằng Lee Minhyeong muốn thay Jeong Jihoon giải thích, vội vàng cắt đứt lời anh, "Không sao hết, em biết cậu ấy là vì anh. Nhưng em không phải thật sự muốn uy hiếp anh, trong tay em kì thật cũng không còn ảnh chụp..."
Bởi vì Lee Minhyeong đã cứu mẹ cậu nên cậu càng cảm thấy xấu hổ, thậm chí ngay cả với những việc Jeong Jihoon đã làm cậu cũng có thể hiểu và tha thứ. Cùng lắm là bị đánh vài cái mà thôi, tuy rằng cuối cùng thiếu chút nữa... Nhưng cũng là 'thiếu chút nữa' thôi không phải sao?
"Cho nên vì muốn chuộc tội cậu liền tự đâm cho mình một dao?" Lee Minhyeong cười lạnh một tiếng' "Nếu không phải Jeong Jihoon hết lần này đến lần khác cam đoan dao kia là do chính cậu đâm, tôi còn không tin nổi. Moon Hyeonjoon, cậu thật là một người thủ đoạn. Ba năm trước vì muốn trói chặt tôi ngay cả bản thân mình cũng đem ra đánh đổi, lần này lại dùng bệnh tình của nữ nhân kia, vì muốn tôi áy náy thương hại mà tự đâm mình một dao. Liệu tôi có nên chúc mừng vận khí cậu tốt, luôn có thể đánh cược thắng hay không?"
Cậu kinh ngạc nhìn Lee Minhyeong, nhất thời không hiểu anh muốn nói gì.
Suy nghĩ một lúc lâu mới dần hiểu ra, lúc ấy anh đến chỉ thấy cậu bị thương, cũng không biết trước đó Jeong Jihoon đã làm gì với cậu, y đương nhiên cũng sẽ không ngốc đến mức tự mình nói cho Lee Minhyeong biết. Cho nên anh đại khái cho rằng Jeong Jihoon cùng lắm chỉ muốn đánh cậu cho hết giận mà thôi.
Đích xác trên thế giời này làm gì có ai bị đánh còn ngại không đủ đau, tự mình bổ một dao lên người chứ. Hơn nữa cũng thật trùng hợp, sớm không đến, muộn không đến cậu vừa đâm một nhát Lee Minhyeong đã tới rồi, cho nên anh đã nghĩ một dao trên bụng này của cậu, chỉ là một khổ nhục kế khác mà thôi.
"Đúng vậy... Vận khí thật tốt..." Hyeonjoon hướng anh bất đắc dĩ cười cười.
Có phải hay không bởi vì cậu là người luôn thất hứa? Rõ ràng đã từng nói sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh, sau đó lại mặt dày đến tìm; rõ ràng đã từng nói hoàn toàn buông tay, lại một lần nữa dùng ảnh chụp uy hiếp đòi anh tiền.
Từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, một lần lại một lần cậu luôn khiến anh phải thất vọng, vậy nên vô luận cậu làm cái gì anh đều cho rằng cậu dụng tâm kín đáo, vô luận làm cái gì cũng là bẫy do cậu bày ra.
Chuyện cho tới bây giờ Hyeonjoon cũng không có cách nào biện giải, cho dù cậu có nói thật tình huống lúc đó sợ rằng anh cũng sẽ chỉ nghĩ là cậu muốn nói xấu anh em tốt của anh mà thôi. Có lẽ thời khắc bị vũ nhục kia cậu không nên phản kháng, hoặc là ngoan độc trực tiếp đâm một dao vào trái tim đi, như vậy nhìn đến cậu bất kham, hoặc là cậu thực sự chết đi, liệu có thể giải bớt hận thù nơi anh hay không, liệu có thể khiến anh sẽ tin tưởng cậu... một lần hay không.
Lee Minhyeong còn muốn nói gì đó, đúng lúc này bác sĩ đi tới kiểm tra, anh âm trầm lui sang một bên.
Kì thật Hyeonjoon yêu Lee Minhyeong bởi cậu biết anh là một người tốt, nếu không anh sẽ không đưa cậu tới bệnh viện, cũng sẽ không giúp cứu mẹ cậu. Nghĩ như vậy trong lòng Hyeonjoon thoải mái hơn đôi chút, mặc kệ anh hiểu lầm cậu như thế nào, về sau cậu sẽ dùng hành động chứng minh cho anh thấy, cậu vĩnh viễn không tái quấn lấy anh, cũng sẽ không lấy tiền của anh một lần nữa.
Bác sĩ kiểm tra vết khâu trên bụng cậu không có vấn đề gì, nói cậu chỉ cần tĩnh dưỡng chờ vết thương chậm rãi khép lại là tốt rồi. Cậu hỏi ra mới biết mình đã hôn mê hơn hai ngày, ngày đó bị Jeong Jihoon bắt nhốt một ngày, tổng cộng đã ba ngày cậu chưa liên hệ với dì Shin. Cậu có chút sốt ruột, nhìn về phía Lee Minhyeong khẩn cầu: "Tôi biết mình không nên làm phiền anh thêm nữa, nhưng liệu anh có thể liên lạc với dì Shin giúp tôi được không? Tôi muốn hỏi tình hình trong nhà một chút."
Lee Minhyeong cự tuyệt lời yêu cầu của Hyeonjoon, lấy lí do dì Shin đang chăm người bệnh, không có cách nào tới gặp. Đáy lòng thất vọng nhưng không biết phải nói gì nữa, đúng là mẹ cậu phẫu thuật xong phải phiền dì Shin nhiều, hơn nữa cậu đã tỉnh rồi, khi nào có dịp bà ấy nhất định sẽ bớt thời giờ sang thăm thôi.
Có điều mãi cho đến ngày thứ tư Hyeonjoon tỉnh lại, dì Shin vẫn như cũ không xuất hiện. Mỗi lần cậu hỏi Lee Minhyeong đều nói bà ấy không có thời gian lại đây, cậu càng nghĩ càng kì quái, tuy rằng cậu và mẹ không ở cùng một bệnh viện, nhưng thừa lúc rảnh rỗi nào đó ghé qua là chuyện luôn có thể làm được. Miệng vết thương đã bắt đầu khép lại, chỉ cần không quá kịch liệt cậu đã có thể rời giường đi thong thả. Nếu dì Shin không thể qua đây, cậu đành phải đề xuất với Lee Minhyeong để cậu đi xem hai người họ, không nghĩ tới Lee Minhyeong lại vẫn lạnh mặt cự tuyệt.
"Vết thương không quá nghiêm trọng, bác sĩ cũng nói đã tốt hơn nhiều rồi, tôi có thể đi được." Cậu sốt ruột mà phản bác.
"Không được, cậu không thể đi." Lee Minhyeong như trước thẳng thừng cự tuyệt, một chút thương lượng cũng không chừa lại đường sống cho cậu.
Hyeonjoon khó thở đứng lên, mở miệng nói: "Minhyeong, tôi thật sự cảm tạ anh đưa tôi tới bệnh viện, hơn nữa còn giúp mẹ tôi làm phẫu thuật. Sau này không dám làm phiền đến anh nữa, tôi sẽ tự xử lí tốt. Khoản tiền đó tôi nhất định sẽ trả lại cho anh." Nói xong liền đứng dậy muốn chạy ra ngoài.
Lee Minhyeong một phen túm cậu trở về, sắc mặt có chút khó coi, một lúc lâu rốt cục đáp ứng: "Để tôi tìm nữ nhân kia đến thăm cậu."
Trưa ngày hôm sau Hyeonjoon vừa ăn cơm vừa nôn nóng nhìn cửa ra vào, không biết dì Shin nhìn thấy bộ dạng này của cậu có lo lắng hay không, dù sao thì để bà ấy quở trách mấy câu là được. Lúc dì Shin đẩy cửa tiến vào cậu có chút kinh ngạc, thoạt nhìn bà ấy gầy hơn rất nhiều, sắc mặt cũng không quá tốt... Chẳng lẽ là do một mình chăm mẹ cậu rất vất vả? Dì Shin là một người vô cùng thiện lương, nếu không bao năm qua sao bà ấy có thể yên lặng chăm lo cho một nữ nhân câm không quen biết, có lẽ trong thâm tâm bà ấy đã thật sự coi mẹ cậu là thân nhân của mình. Từ khi mẹ cậu sinh bệnh tới nay bà ấy vẫn luôn hao tâm tổn trí, về sau cậu nghĩ nhất định phải hảo hảo cám ơn bà ấy.
Dì Shin ngồi cạnh giường cậu, cẩn thận nhìn Hyeonjoon một lúc mới đỏ mắt hỏi, "Vết thương của cháu thế nào rồi?" Quan tâm trong lời nói của đối phương khiến mũi cậu đau xót, trước mắt liền mơ hồ, cậu hút hút cái mũi cười trả lời: "Đã không có vấn đề gì rồi, một thời gian nữa là có thể xuất viện."
Dì Shin gật gật đầu, lau lệ khóe mắt, nghẹn ngào nói: "Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi..."
Cậu luôn luôn chờ dì Shin nhắc đến chuyện của mẹ mình, đợi một lúc lâu cũng không thấy bà ấy đề cập tới, cuối cùng cậu nhịn không được hỏi: "Dì Shin, mẹ của cháu có khỏe không? Phẫu thuật xong bác sĩ nói thế nào?"
Dì Shin sửng sốt cúi đầu, ánh mắt có chút dao động bất định, hồi lâu mới cố gắng cười nói: "Mẹ con tốt lắm, bác sĩ nói phẫu thuật thực thành công."
"Như vậy a... mẹ có hỏi cháu hay không?" Vài ngày không thấy cậu bà ấy cũng thực sốt ruột đi, mẹ luôn dính cháu như vậy, huống chi ở bệnh viện không nhìn thấy cháu mẹ nhất định sẽ sợ hãi."
"Dì nói cháu đi công tác..." Dì Shin vẫn không ngẩng đầu nhìn cậu, thanh âm cũng thấp dần.
"Dì Shin, mấy ngày nay thực vất vả cho dì. Nếu không có dì cháu thực sự không biết nên làm gì bây giờ, bất quá thời điểm khó khăn nhất đã qua rồi, đợi cháu xuất viện liền..."
"Hyeonjoon, hôm nay đến thế này thôi, lần sau dì sẽ lại vào thăm cháu. Bà ấy vẫn đang chờ dì. Cháu chú ý thân thể, dưỡng thương cho tốt" Dì Shin nói xong liền có chút rối loạn khẩn trương đứng lên ra về.
Cậu không ngăn cản bà ấy.
Chính là nụ cười trên mặt dần trở nên cứng ngắc, ngơ ngác nhìn bóng lưng dì Shin.
"Dì, dì nói sự thật cho cháu biết, mẹ cháu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thời điểm dì Shin đi tới cạnh cửa, cậu nghe được thanh âm mình thì thào như vậy.
Dì Shin vẫn quay lưng về phía Hyeonjoon cứng người lại, hồi lâu bả vai bà ấy kịch liệt run rẩy , sau đó bà ấy xoay người bổ nhào tới trước giường, nắm chặt tay cậu khóc thảm thiết: "Dì đã nói cháu không cần làm chuyện điên rồ, như thế nào cháu lại hồ đồ như vậy... Buổi tối hôm đó không thấy cháu, mẹ cháu lén chạy ra ngoài, sau đó... sau đó bị tai nạn xe... Không cứu được kịp thời! Bà ấy chạy ra ngoài chính là muốn tìm cháu... chính là đi tìm cháu..."
Cậu mờ mịt nhìn bà ấy khóc cơ hồ muốn ngất đi, trong đầu lại một mảnh trống rỗng.
Tai nạn xe?
Không cứu được kịp thời?
Rõ ràng mỗi từ cậu đều biết, nhưng vì cái gì khi chúng tổ hợp cùng một chỗ cậu lại nghe không hiểu?
"Dì Shin, dì nói bà ấy đừng đi tìm cháu nữa, cháu chỉ là bị thương, đến khi khỏi sẽ trở về." Cậu giữ chặt dì Shin có phần không khống chế được, nghiêm túc dặn dò.
Dì Shin vẫn là khóc lắc đầu.
Xem ra không thể đợi thêm được nữa, mẹ cậu nhất định rất sốt ruột rồi. Cậu đẩy dì Shin ra, vội vã bước xuống giường: "Cháu ngay bây giờ sẽ đến viện thăm mẹ. Thật sự không có biện pháp, sao mẹ cứ luôn khiến mọi người lo lắng như vậy..."
Hyeonjoon cà nhắc đi ra ngoài, dì Shin giữ cậu lại, cậu bắt đắc dĩ quay đầu nhìn bà ấy: "Không thể chậm trễ nữa, dì yên tâm thương thế của cháu không có vấn đề gì."
Dì Shin dừng khóc, trừng lớn mắt nhìn tôi, run rẩy thanh âm hỏi: "Hyeonjoon cháu làm sao vậy... Đừng dọa dì..."
Cậu thở dài: "Chúng ta phải nhanh lên, mẹ cháu phải đợi sẽ nóng nảy."
Dì Shin bắt lấy tay cậu, nước mắt lại thi nhau rơi xuống: "Mẹ cháu, bà ấy chết rồi... bà ấy đã chết rồi!"
Hyeonjoon thật sự không kiên nhẫn dây dưa cùng dì Shin, đẩy tay bà ấy ra tiếp tục lết đến phía cửa. Cậu biết phẫu thuật xong nhất định rất khó chịu, bất quá chỉ cần mẹ nhìn thấy cậu bà ấy sẽ lại tốt hơn.
Đẩy cửa ra cậu nhìn thấy Lee Minhyeong, không kịp giải thích với anh, cậu lách qua muốn đi ra ngoài. Đi chưa được mấy bước đã bị giữ chặt lại, Lee Minhyeong tức giận nói: "Cậu sao lại xuống giường? Mau trở về!"
Cậu dùng sức gạt anh ra; "Không có thời gian, tôi phải đi nhìn mẹ tôi."
Lee Minhyeong kìm hai bả vai Hyeonjoon lại, cắn răng rống lên: "Cậu muốn đi đâu nhìn? Nữ nhân câm kia đã chết rồi."
Cậu hung hăng cho anh một quyền.
Đây là lần đầu tiên Hyeonjoon động thủ với Lee Minhyeong. Cậu chỉ là không hiểu, vì cái gì hai người bọn họ đều muốn ngăn cản cậu, cậu chỉ muốn đi nhìn mẹ mình mà thôi.
Hyeonjoon xoay người tiếp tục đi, đi vài bước cậu bắt đầu chạy.
Nhanh lên.
Phải nhanh lên...
Không còn nhiều thời gian nữa.
Phía sau cũng vang lên tiếng bước chân, cậu có chút kích động, không biết vấp phải cái gì mà trượt chân ngã lăn trên mặt đất.
Hyeonjoon đứng dậy lảo đảo tiếp tục chạy về phía trước, đối diện có một vài bác sĩ chạy tới đè cậu lại. Cậu dùng sức giãy giụa, thậm chí còn dùng chân đá bọn họ, những người này thật sự kì quái, thế giới này thật sự kì quái, vì sao cậu làm cái gì cũng đều bị ngăn cản?
Dì Shin khóc đuổi theo hô gọi tên cậu, bác sĩ bên cạnh cũng hét lớn: "Mau đưa người bệnh trở về! Vết thương nứt ra rồi lập tức tiến hành khâu lại." Cậu cúi đầu mới thấy chiếc áo trắng tinh đã bị nhiễm huyết đỏ, thế nhưng một chút cậu cũng không cảm thấy đau.
Cậu nghiêng đầu cắn vào tay một ai đó đang đè bả vai cậu lại, người nọ kêu thảm một tiếng thu tay về, xoay thân muốn tránh khỏi bác sĩ kia, Lee Minhyeong cùng vài người phía sau đúng lúc chạy tới đè cậu xuống.
"Buông... buông... Không có thời gian..." Cậu khóc cầu mà nhìn về phía Lee Minhyeong. Anh sẽ luôn cứu cậu, tựa như rất nhiều năm trước kia anh cứu cậu khỏi tay những người xa lạ, tựa như mấy ngày trước thôi anh cứu cậu từ tay Jeong Jihoon...
Lee Minhyeong sẽ luôn cứu cậu, anh là người cuối cùng trên thế gian này Hyeonjoon có thể cầu cứu.
"Tiêm thuốc mê cho cậu ấy."
Vậy mà cậu lại nghe được giọng anh lạnh như băng, nói một câu như vậy.
Đầu càng ngày càng đau, thân thể bắt đầu nhũn ra, mọi âm thanh xung quanh dần biến mất.
Trong đầu chỉ còn hình ảnh cuối cùng kia.
Là đêm đó, mẹ cậu lau nước mắt cho cậu, trên mặt là một mảnh ấm áp tươi cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro