Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Lee Minhyeong về đến nhà lớn đúng lúc đang giờ ăn trưa, đại khái do Lee lão gia trở về nên trong nhà tề tựu rất nhiều người, không kể đến các chú các bác , ngay cả chú hai luôn ở nước ngoài làm việc cũng có mặt.

Lee Minhyeong đi đến bên cạnh Lee lão gia cúi đầu cung kính chào một tiếng "Ông nội", tiếp đến chào hỏi vài vị trưởng bối trong nhà, xong đâu đấy mới ngồi xuống ghế của mình.

Lee Seongwoong vẻ mặt bình tĩnh không nói gì, ngay cả khi Lee Minhyeong chào mình cũng không phản ứng. Sau khi Lee Minhyeong nằm viện mẹ hắn đã gọi thư kí Jang đưa mình tới thăm, sau lại sử dụng thân phận phu nhân khiến thư kí Jang không thể không giao tin tức của Hyeonjoon ra. Lee Seongwoong vừa biết tin này đã lập tức sai người hành động, nếu không phải mẹ Lee gọi cầu Lee lão gia về ngăn lại thì thằng con trời đánh của ông làm sao có khả năng gặp được tên nhóc kia.

Mẹ Lee cũng không để ý Lee Seongwoong, bà ấy hỏi han Lee Minhyeong vài câu rồi gọi người phân phó vài việc.

Chốc lát sau người giúp việc bưng từ phòng bếp lên một chút cháo cá, đậu hũ và canh gà, mẹ Lee dặn dò, "Uống canh trước đừng để nguội."

Lee lão gia vốn đang cùng chú Lee Minhyeong nói chuyện, nghe vậy hơi nhấc đầu lên, nhìn hắn thản nhiên hỏi, "Thân thể không tốt?"

Lee Minhyeong cúi thấp đầu đáp, "Đã không có vấn đề gì ạ."

Lee lão gia gật đầu, "Chút nữa để lão Park qua xem." Lão Park là bác sĩ Lee lão gia mang theo người, y thuật dĩ nhiên không cần phải nói.

Lee Minhyeong lên tiếng đồng ý, thấy ông nội không đề cập gì nữa mới cúi đầu ăn cơm.


Mọi người trong nhà ai nấy đều biết chuyện Lee Minhyeong yêu một nam nhân, thậm chí còn vì người này mà không tiếc phản kháng với Lee Seongwoong, mối quan hệ xấu đến cực điểm. Mấy đứa cháu cùng lứa tuổi với Lee Minhyeong nghĩ thầm, nếu hắn tiếp tục gây chuyện như vậy không phải mình sẽ có cơ hội hay sao? Trong lòng càng không khỏi tính toán cung kính lấy lòng Lee lão gia thêm một chút.

Lee Minhyeong cũng không để ý bọn họ, buông ánh mắt tự mình thản nhiên dùng bữa.

Cơm nước xong, lão Park làm vài kiểm tra đơn giản cho Lee Minhyeong, lại cả báo cáo hậu phẫu, sau đó đi đến bên cạnh Lee lão gia thấp giọng nói mấy câu.

Lee lão gia nhăn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Lee Minhyeong ánh mắt có vẻ không vui, "Đã lớn rồi, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm phải tự mình biết cân nhắc."

Lee Minhyeong cúi đầu, cung kính mà đáp, "Vâng, ông nội."

Lee lão gia lắc đầu, gọi Lee Seongwoong và vài chú bác khác tới, lại quay đầu dặn Lee Minhyeong, "Ở đây chờ, chốc nữa ta sẽ gọi cháu lên sau." Nói xong cũng không chờ Lee Minhyeong trả lời liền cùng người khác vào thư phòng.

Bọn họ đi rồi, mẹ Lee mới lôi hắn ngồi xuống, ngữ khí như oán giận nói, "Vết khâu còn chưa lành đã đi tìm người, cần phải gấp như vậy sao?"

Lee Minhyeong cười cười không đáp, vươn tay cầm lấy tay mẹ hắn, thấp giọng nói, "Mẹ, cảm ơn."

Mẹ Lee trừng mắt liếc hắn một cái, mất hứng nói tiếp, "Cảm ơn cái gì? Cảm ơn mẹ ngăn ba con nên phải mời ông nội về? Mẹ nói cho con biết, mẹ chưa từng nói sẽ đồng ý chuyện con và cậu nhóc kia đâu." Nói tới đây bà ấy nhíu mày, "Không biết là người như thế nào mà từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy con như vậy..."

Lee Minhyeong biết bà ấy đau lòng hắn nên cũng không nói gì thêm, chỉ nhẹ giọng nói một câu, "Cậu ấy tốt lắm."

"Tốt cái gì mà tốt, Wangho đã nói với mẹ người này tâm thuật bất chính!"

Lee Minhyeong sửng sốt, ánh mắt phát ra chút lãnh ý sau đó lập tức che giấu đi, mẹ hắn cũng không phát hiện ra, vẫn lải nhải nói thêm điều gì đó.

Hai người trò chuyện chưa lâu đã có người giúp việc từ trên lầu xuống gọi Lee Minhyeong lên

.

Lee Minhyeong lên lầu, đẩy cửa vào thư phòng thấy Lee lão gia ngồi giữa phòng, trên tay lăn hai quả cầu bằng ngọc, nhắm mắt không biết nghĩ cái gì. Lee lão gia đầu tóc bạc trắng, râu lấm tấm hoa râm, mi tâm sâu như khắc gỗ. Hình thể ông cao lớn, lưng thẳng tắp, thoạt nhìn cực kì uy nghiêm.

Lee lão gia nghe được tiếng cửa mở, mở mắt nhìn Lee Minhyeong, hất cằm ý bảo hắn ngồi xuống, đợi trong chốc lát sau đó mới cất tiếng nói, "Cháu từ bé đã không chịu thua kém ai, ta cũng đặt kì vọng rất lớn. Sao đến cái tuổi này cháu ngược lại lại hồ đồ?"

Lee Minhyeong nghe xong không phản bác, trực tiếp đứng dậy quỳ xuống, hơi cúi đầu nói, "Đã làm ông thất vọng."

Lee lão gia lắc đầu, "Nếu cháu đã quyết định chúng ta nếu tiếp tục ngăn cản ngược lại sẽ càng làm cháu phản kháng nhiều hơn. Ta hỏi cháu, cháu vẫn cương quyết muốn sống cùng người kia?"

Lee Minhyeong một giây cũng không do dự, nghiêm túc gật đầu.

Lee lão gia nhíu mày, hai mắt nhắm lại chậm rãi lăn quả cầu ngọc trong tay. Một lúc lâu sau, ông mới một lần nữa mở to mắt, đẩy một con dấu đỏ trên bàn qua, bình tĩnh nói, "Nếu vẫn kiên trì, con dấu này không thể truyền cho cháu. Có hiểu ý ta hay không?"

Đó là con dấu chỉ mình gia chủ Lee gia được nắm giữ. Việc phân chia hoa hồng trong Lee gia còn có vài văn kiện mấu chốt, không được đóng dấu gia chủ sẽ không có hiệu lực. Đồng lứa với Lee Minhyeong chỉ có hắn nổi trội nhất, vài anh em khác biểu hiện chỉ thường thường, chính vì vậy mà hắn không bất ngờ được nhắm chắc cho vị trí gia chủ, cố vài năm nữa là được.

Thư phòng lặng phắc, vài người sốt ruột thay Lee Minhyeong, cũng có người chờ để chê cười hắn. Lee Seongwoong tuy rằng không nói gì nhưng tay đã nắm chặt thành quyền, trên cánh tay nổi đầy gân xanh.

Cũng không biết qua bao lâu, trong phòng mới vang lên thanh âm của Lee Minhyeong, "Cháu hiểu."

Lee lão gia nhìn về phía hắn, Lee Minhyeong mặt không thay đổi trầm giọng nói tiếp, "Con dấu này xin ông truyền cho người khác đi."


Tiếng hắn vừa dứt, Lee Seongwoong liền đứng lên, ném chén trà xanh bằng sứ trên tay về phía Lee Minhyeong.

Người cảnh đều như vậy, thời gian giống như quay trở lại ngày hôm qua. Lần này Lee Minhyeong như cũ không né tránh, tùy ý để chén trà đập vào trán mình, mặt vẫn thản nhiên không lộ vẻ gì.

Bác cả của hắn đứng dậy ấn Lee Seongwoong ngồi xuống, lại khuyên nhủ mấy câu.

Ông nội Lee Minhyeong uống một ngụm trà, xong chậm rãi đặt lại chén trà xuống, lúc này mới nói, "Ta lớn tuổi rồi nên không ai đem ta để vào mắt sao..."

Lee Seongwoong biến sắc, hô "Ba..." một tiếng.

Lee lão gia không thèm nhìn y, tiếp tục nói với Lee Minhyeong, "Chính cháu tự lựa chọn thì tự mình gánh chịu hậu quả, ta sẽ không can thiệp vào. Ta chỉ nói một câu, vô luận như thế nào cháu cũng phải có một đứa con của mình, cũng là để cha mẹ cháu có hi vọng." Mấy năm nay công nghệ rất phát triển, Lee lão gia không buộc hắn lấy vợ nhưng hắn phải có đứa con, đây cũng là nhượng bộ lớn nhất.

Lee Minhyeong hiểu ý tứ của ông, nếu hắn không đáp ứng mặc nhiên vế câu trước cũng không được đồng ý. Nếu ông thực sự muốn ngăn cản hắn và Hyeonjoon hắn quả thực bó tay không có biện pháp. Cho nên Lee Minhyeong đành gật đầu, kiên định nói một tiếng, "Vâng."

Lee lão gia hơi thở dài, ánh mắt cuối cùng nhìn Lee Minhyeong vẫn ánh lên vẻ thất vọng. Ông phất tay, nói, "Được rồi, ra ngoài xử lí vết thương trên trán đi."

Lee Minhyeong gật đầu đứng lên, cúi chào ông cùng vài người khác sau đó mới ra khỏi phòng.

Lee lão gia cho dù đã không còn quản chuyện Lee gia nhưng lời nói của ông như cũ vẫn có trọng lượng lớn nhất, Lee Seongwoong có muốn cũng không được ngăn trở nữa. Lee Minhyeong vốn cho rằng mình sẽ phải nháo một trận long trời lở đất, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tinh thần để đoạn tuyệt quan hệ, thực không nghĩ tới ông nội xuất hiện, dùng cách đơn giản nhất mà hắn có thể nghĩ ra để giải quyết mọi chuyện.

Vị trí gia chủ kia, nói Lee Minhyeong hắn không muốn đương nhiên là nói dối.

Thế nhưng hắn cũng hiểu được, cuộc sống này vĩnh viễn luôn rất công bằng, con người nếu muốn đạt được thứ gì đó sẽ phải trả giá bằng những thứ khác, không ai có thể có tất cả mọi thứ.

Hắn không dựa vào thế lực của Lee gia cũng không đến mức trở thành phế vật, chỉ là mất chút quyền lực thượng phong, nhưng với năng lực của hắn không gì có thể gây khó dễ cho hắn.

Muốn hắn phải buông tay Hyeonjoon?

Cả đời này vĩnh viễn cũng không có khả năng!


Ông nội Lee Minhyeong khó có dịp về nhà nên ở lại thêm vài ngày, Lee Minhyeong tự nhiên cũng phải ở lại, tạm thời không thể tới chỗ Hyeonjoon được. Mỗi ngày hắn đều gọi cho cậu vài lần, xác định cậu và Nayeon không có vấn đề gì mới thoáng yên lòng.

Shin Yoona sau khi nghe được tin tức của Hyeonjoon đã muốn đi tìm người nhưng lại vướng chân ở nước ngoài giúp thầy mình kèm vài học sinh. Đợi đến khi giải quyết mọi việc xong, vừa về nước cô liền vội vàng hỏi Lee Minhyeong địa chỉ của Hyeonjoon, sau đó trực tiếp chạy xe tới.

Park Jaehyuk khuyên cô nghỉ ngơi không được, đành phải đi cùng.

Khi Shin Yoona đến Hyeonjoon đang xem Nayeon vẽ tranh. Cậu nghe thấy tiếng gõ cửa, hỏi ai đó cũng không có người đáp nên đành phải đứng dậy đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, bên ngoài là Shin Yoona và Park Jaehyuk đang đứng cười.

Hyeonjoon ngây người, sau đó không nhịn được kích động thốt lên, "Chị Yoona?"

Shin Yoona trừng cậu một cái, nghiến răng nói, "Chị cái gì mà chị, đi lâu như vậy mà cũng không biết gọi điện thoại cho tôi!" Lúc trước được thư kí Jang nói qua cộng thêm thư cậu để lại, biết cậu đến khu an dưỡng trị liệu nên cô mới không vội đi tìm. Nghĩ cậu ở đó cũng tốt, miễn cho một chốc không Jeong Jihoon thì lại Han Wangho tới tìm. Bẵng đi một thời gian không thấy cậu liên lạc với mình, tìm thư kí Jang y chỉ nói cậu đã rời đi mà không biết cậu đi đâu. Đời nào Shin Yoona chịu tin, có điều ngay cả Lee Minhyeong cũng không có biện pháp tìm được người thì cô làm sao có thể lấy được thông tin từ thư kí Jang chứ.

Hyeonjoon không giải thích, ngại ngùng cười cười, sau đấy từ tốn mời Shin Yoona và Park Jaehyuk vào nhà.

Kì thật trước khi rời đi cậu đã cam đoan với thư kí Jang sẽ không liên hệ gì với Lee Minhyeong, đương nhiên cũng sẽ cắt đứt liên lạc với Shin Yoona. Nếu Shin Yoona biết cậu ở đâu khẳng định Park Jaehyuk cũng sẽ biết. Park Jaehyuk mà biết thì với giao tình của y với Lee Minhyeong, cho dù Shin Yoona có không nói thì y cũng sẽ để lộ tin tức ra ngoài.

Cho nên dù rời đi đã lâu, ngay cả một cuộc điện thoại Hyeonjoon cũng không dám gọi cho cô. Cậu cũng không muốn cô phải hao tâm tổn trí vì mình nữa, cậu đã nợ cô ấy quá nhiều.

Nayeon đang cúi đầu vẽ tranh, chờ tới khi ngẩng đầu lên liền thấy Hyeonjoon dẫn hai người lạ vào cửa. Bé lập tức bỏ bút màu, nhảy từ trên ghế xuống, có chút khẩn trương chạy tới ôm lấy chân Hyeonjoon.

Shin Yoona lúc trước đã nghe Lee Minhyeong nói về Nayeon nên cô cũng không quá bất ngờ, ngồi xổm xuống nhìn bé chào, "Ai nha cháu là Nayeon phải không, thật đáng yêu!"

Nayeon bị cô dọa sợ, bám sau chân Hyeonjoon trốn.

Hyeonjoon cười cười, xoay người ôm lấy bé, nhẹ giọng nói, "Đây là cô Shin và chú Park, là bạn của ba."

Mấy ngày nay số lượng "Bạn của ba" sắp làm tiểu Nayeon hồ đồ, thế nhưng bé cũng không hỏi, chỉ ngoan ngoãn gọi một tiếng cô Shin và chú Park. Trong phòng có lò sưởi nên không quá lạnh, bé chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, trên mũ còn gắn hai chiếc tai thỏ nho nhỏ. Từ sáng chưa ra khỏi nhà nên Hyeonjoon cũng chưa buộc tóc cho bé, chỉ dùng một chiếc kẹp tóc kẹp lại.

Shin Yoona bị bộ dạng đáng yêu muốn chết của Nayeon dụ dỗ, không nhịn được vươn tay nựng, "Nayeon, để cô ôm một cái nàooo~"

Nayeon quay đầu nhìn Hyeonjoon, thấy cậu cười nhìn bé, liền gật đầu, vươn tay để Shin Yoona bế đi qua.

Park Jaehyuk đứng ở bên cạnh, khuỷu tay khẽ huých cô một cái, sờ mũi nhẹ giọng nói, "Bà xã, hay là chúng ta cũng sinh một đứa đi."

Trước kia mỗi khi y nói vấn đề này Shin Yoona đều từ chối, lần này không biết tại sao lại thoải mái gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Cũng nên là như vậy rồi."

Park Jaehyuk lập tức hú một tiếng, chỉ kém điều muốn nhảy cẫng lên, Shin Yoona khinh bỉ liếc nhìn y, Hyeonjoon lại cười lớn thành tiếng.


"Hai người ngồi đi, tôi đi pha trà." Kể từ sau khi vụ Lee Minhyeong và Seo Jinhyeok cậu đã chuẩn bị một ít lá trà, tính toán sau này cần chào hỏi khách khứa, không nghĩ tới sẽ phải dùng sớm như vậy.

Shin Yoona ngồi xuống ghế, chờ Hyeonjoon rót trà xong mới hỏi cậu, "Hiện tại thân thể thế nào?"

Hyeonjoon gật gật đầu, "Rất tốt", lại nói thêm, "Lúc ở khu an dưỡng em vẫn uống thuốc chị kê, sau cảm thấy tình huống đỡ hơn nên em tự giảm liều lượng, hiện tại không cần uống nữa." Từ khi quyết định mình phải sống thật tốt cậu vẫn luôn phối hợp điều trị trị liệu. Rời khỏi khu an dưỡng phải tự mình lo cuộc sống sinh hoạt, sau lại nhặt được Nayeon, nên cậu càng vì lo lắng tương lai của đứa nhỏ mà bận rộn, chẳng còn thời gian nào để suy nghĩ lung tung.

Shin Yoona nghe xong mỉm cười, "Hyeonjoon cậu quả nhiên không làm chị thất vọng."

Nayeon nghe Shin Yoona gọi ba mình xong, ngẩng đầu tò mò nhìn Hyeonjoon khiến cậu có chút xấu hổ lại bất đắc dĩ than, "Chị..."

Park Jaehyuk ngồi bên không ngại đổ thêm dầu vào lửa, liên tục gật gù, "Tên nghe cũng không tồi."

Shin Yoona lườm y một cái, đoạn quay đầu nghiêm túc nói, "Hyeonjoon, trở về đi."

Hyeonjoon đang sửng sốt, cô lại nói tiếp, "Việc với Lee Minhyeong tạm thời không nói. Nhưng nếu cậu còn tiếp tục ở đây, Nayeon lại nhỏ như vậy, nếu thật sự đến lúc xảy ra chuyện gì không có ai ở bên để trợ giúp được.

"Em..." Hyeonjoon há mồm, biểu tình trên mặt có phần do dự.

Shin Yoona như biết cậu muốn nói gì, ngắt lời, "Nếu cậu thực sự coi chị như bạn bè thì đừng nói cái gì phiền toái hay không phiền toái nữa."

Hyeonjoon cúi đầu cười khổ, quả thật là cậu cảm thấy mình luôn mang thêm rắc rối cho Shin Yoona.

Park Jaehyuk sốt ruột nhìn hai người, cũng mở miệng khuyên nhủ, "Được rồi được rồi, cậu trở về đi thôi. Huống hồ trong nhà Lee Minhyeong cũng đồng ý chuyện của hai người rồi, cậu cũng đừng..."

"Cái gì?" Hyeonjoon vội ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Park Jaehyuk hỏi.

Park Jaehyuk cũng sửng sốt theo, "Cậu không biết? Lee Minhyeong không nói cho cậu sao?" Chuyện cũng đã từ vài ngày trước, không có khả năng Hyeonjoon vẫn không biết chứ.

Hyeonjoon mờ mịt lắc đầu, " Minhyeong chỉ nói trong nhà có việc, đợi xong xuôi anh ấy sẽ đến đây."

Park Jaehyuk cười khổ, "Hiện tại tất cả mọi người đều đang bàn tán Lee Minhyeong vì một người đàn ông mà ngay cả vị trí gia chủ Lee gia cũng không cần, vậy mà người trong cuộc như cậu lại không hề hay biết..."

Hyeonjoon giật mình không nói nổi lời nào, y lắc đầu nói tiếp, "Cậu có biết vị trí gia chủ Lee gia có ý nghĩa như thế nào không? Xem như lần này Lee Minhyeong xong rồi..."

"Rốt cuộc..." Hyeonjoon nuốt nước bọt, gian nan hỏi, "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc này Shin Yoona tiếp lời, "Lee Minhyeong giao hẹn với ông nội mình, nếu hắn  từ bỏ quyền kế thừa, mọi người trong nhà sẽ không được ngăn cản hai người nữa." Shin Yoona vốn cho rằng Lee Minhyeong sẽ lập tức nói chuyện này cho Hyeonjoon, để Hyeonjoon biết hắn vì cậu mà phải trả giá bao nhiêu, ai biết được thế nhưng đến tận bây giờ hắn cũng chưa hề nói.

Park Jaehyuk nhìn Hyeonjoon vẫn còn thất thần, không đành lòng nói thêm, "Cậu có biết lần xảy ra tai nạn ấy, lúc cậu đột nhiên ngừng thở, Lee Minhyeong ở bên ngoài phòng bệnh giống như phát điên mà khóc gọi, vết khâu trên đùi cũng vì vậy mà rách toạc thêm một lần nữa không?"

Hyeonjoon ngơ ngác nhìn y, giống như căn bản không hiểu nổi y đang nói cái gì.

Park Jaehyuk lắc đầu, "Tôi từ bé lớn lên cùng cậu ta, cũng chưa từng nhìn thấy cậu ta khóc một lần nào..." Xong lại nói tiếp, "Cậu có biết tại sao cậu ta bị thủng dạ dày không? Cậu ta thấy một người cực kì giống cậu trong quán rượu, sau đấy mạnh mẽ lôi người kia về để làm cho cậu ta một bữa cơm. Sau đó phỏng chừng nhớ cậu không chịu nổi, nửa đêm lái xe về nơi trước kia cậu sinh bệnh ở, uống hết vài bình rượu. Nếu không phải Seon Jinhyeok thấy bất an lôi Kim Giin đi tìm, phỏng chừng cậu ta ở trong căn nhà đó đau chết cũng không có ai biết."

Hyeonjoon há miệng thở dốc, thật lâu sau mới tìm lại được thanh âm của mình.

"Tôi... Tôi không biết..."

Park Jaehyuk cười khổ, "Được rồi, tôi xem như hiểu được vì sao cậu lại nghĩ nhiều như vậy rồi. Lee Minhyeong gã đó cái gì cũng không nói cho cậu biết, thử hỏi làm sao cậu có thể tin cậu ta?"

Hyeonjoon nắm chặt tay, có chút luống cuống hỏi, "Vậy... Hiện tại Minhyeong thế nào? Trong nhà, trong nhà có làm khó anh ấy không?"

Shin Yoona đang muốn nói chuyện, Park Jaehyuk đã lắc đầu cả giận nói tiếp, "Thật ra cũng không có gì, chỉ là lại bị ông già đánh thêm một lần nữa, vết khâu lại nứt ra, hiện tại đang nằm bẹp ở bệnh viện." Vừa nói vừa cầm tay Shin Yoona nhéo một cái.

Hyeonjoon hoảng sợ đứng vụt dậy, kích động đến mức thanh âm đều run rẩy, "Tôi... tôi muốn đi gặp anh ấy..." Nói xong không chờ bọn họ trả lời, vội chạy vào phòng ngủ bắt đầu thu dọn đồ đạc. Nayeon cũng theo cậu chạy vào.


Shin Yoona quay đầu nhìn Park Jaehyuk, không vui nói, "Anh lừa cậu ấy để làm gì?"

Park Jaehyuk bất đắc dĩ, "Được rồi bà xã, em xem phản ứng của Hyeonjoon kia, nói cậu ấy không còn yêu Lee Minhyeong, em tin sao?"

Shin Yoona trầm mặc không nói lời nào.

Park Jaehyuk đứng dậy, ra ngoài gọi điện cho Lee Minhyeong.

"Lee đại thiếu gia à, tôi đã lừa được Hyeonjoon nhà cậu về rồi nha~"

Đầu dây bên kia vang lên tiếng Lee Minhyeong nóng nảy hỏi, "Cậu nói gì với cậu ấy đấy? Ai cho cậu tự tiện xen vào việc của người khác hả?"

Park Jaehyuk chậc chậc hai tiếng, "Được rồi được rồi cậu đừng vội, tôi cũng không nói gì, dù sao thì cậu cứ ngoan ngoãn mà chờ xem." Nói xong không đợi Lee Minhyeong trả lời đã cúp điện thoại.


Park Jaehyuk lắc lư đi vào nhà, y cảm thấy mình với Shin Yoona đã đủ bất trị, không ngờ Lee Minhyeong đối Hyeonjoon so với y còn nghiêm trọng hơn.

Rõ ràng hai người đều yêu đối phương đến chết đi sống lại.

Thật không biết tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa đến được với nhau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro