Chương 25
Từ sau khi Hyeonjoon tỉnh lại, mỗi ngày thời gian cần tới máy trợ thở có thể từ từ giảm dần, đến một hôm bác sĩ xác định các chỉ tiêu của cậu hoàn toàn ổn định, cơ quan hô hấp khôi phục hoàn toàn mới chính thức chuyển cậu từ phòng ICU sang phòng bệnh thường.
Vết khâu trên đùi Lee Minhyeong đã cắt chỉ, miệng vết thương vẫn đang trong thời kì phục hồi, không thể vận động mạnh. Trừ khi bắt buộc phải ra ngoài xử lí việc riêng, còn lại cả ngày hắn cơ hồ "bén rễ" trong phòng bệnh của Hyeonjoon, quả thực muốn đem phòng cậu thành phòng làm việc.
Hyeonjoon tuy rằng đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất nhưng để thân thể khỏe mạnh cần bổi dưỡng một thời gian dài nữa. Tinh thần cậu cũng không quá tốt, đa số thời gian trong ngày đều ngủ say. Đối với việc Lee Minhyeong sống chết làm việc ở trong phòng mình cũng không có cách nào khuyên nhủ được.
Tầm giữa trưa, dì giúp việc mang cháo hoa và canh cá tới. Hyeonjoon vừa phẫu thuật chỉ được ăn một chút thức ăn lỏng.
Lee Minhyeong buông giấy tờ trong tay, đi qua giúp nâng cậu ngồi dậy, xoay người nói với bà: "Đưa bát cho tôi."
Dì giúp việc ứng thanh, đổ cháo hoa trong bình giữ nhiệt ra đưa cho hắn.
Hyeonjoon ngồi thẳng người dậy, nâng tay phải lên nói, "Tôi tự ăn, là được rồi." Cậu chỉ chăm chăm nhìn bát cháo, nhất thời quên mất tay phải của mình còn đang cắm truyền dịch. May mắn Lee Minhyeong lúc nào cũng để ý tới động tác của cậu, ngay lúc cậu vừa hơi giơ tay lên đã vươn người nắm lấy tay chậm rãi thả xuống, cau mày nói, "Không được lộn xộn."
Hyeonjoon lúc này mới kịp nhận ra, ái ngại cười trừ.
Lee Minhyeong nhận lấy bát cháo, lấy thìa đảo nhẹ cho nguội bớt, múc một thìa, nhấp môi thử thử độ ấm, lúc này mới đưa thìa đến bên miệng Hyeonjoon.
Hyeonjoon nhìn một loạt động tác của anh, trái tim ê ẩm có chút khó chịu. Cậu không há mồm, ngược lại còn hơi quay mặt đi, nhẹ giọng nói, "Tự tôi ăn là được, tôi có thể dùng tay trái..."
Lee Minhyeong không đáp lời, cũng không nói gì khác, chỉ giữ nguyên tay ở vị trí cũ, cố chấp nhìn cậu.
Hyeonjoon xấu hổ nói, "Để cái bát lên bàn là được rồi, tự tôi... tự tôi có thể..." Thanh âm ngày càng nhỏ như mỗi kêu, hết thảy đều không tác động được tới anh, Hyeonjoon khẽ thở dài một cái, đành chịu há mồm nuốt lấy thìa cháo.
Lee Minhyeong cũng không lộ ra biểu tình cao hứng hay gì đó, chờ tới khi cậu nuốt xong mới thu hồi tay, rũ ánh mắt múc thêm một thìa cháo, thử độ ấm, rồi lại tiếp tục đưa qua.
Hyeonjoon cũng không dám nhiều lời nữa, cất kĩ tâm tình ăn từng thìa một.
Lại ăn vài thìa nữa, Lee Minhyeong đột nhiên mở miệng nói, "Không nên ăn quá no, đợi chốc nữa rồi uống một bát canh cá."
Hyeonjoon đang cần mẫn nuốt cháo, nghe lời anh nói thuận theo gật gật đầu, nhẹ nhàng "Uhm" một tiếng.
Lee Minhyeong nhìn bộ dáng cậu ngoan ngoãn nhu thuận, trong lòng hơi giật giật, nghiêng người khẽ hôn lên mặt cậu. Trước kia khi Hyeonjoon bị bệnh, hắn mỗi ngày đều tự mình chiếu cố cậu, hai người từng thân mật tới cực hạn, hắn căn bản là thói quen nên cũng không cảm thấy gì cả.
Chỉ có Hyeonjoon là không như vậy. Cậu mở lớn mắt nhìn anh, thân thể cứng ngắc, cháo trong miệng cũng quên nuốt xuống. Cậu muốn nói điều gì đó, nhưng chính là anh vẫn thản nhiên lạnh lùng như cũ, giống như căn bản không để hành động vừa rồi ở trong lòng.
Một lúc lâu sau, Hyeonjoon mới nỗ lực méo mó cười, "Minhyeong... anh đừng như vậy!"
Lee Minhyeong quan tâm bệnh tình, giúp cậu chữa bệnh cậu đều hiểu được. Dù sao cậu cũng coi như là có công cứu mạng anh, anh làm những việc này cũng để an lòng mà thôi. Nếu cậu từ chối có vẻ sẽ cự tuyệt lòng tốt của anh. Thế nhưng... cậu tuyệt không muốn anh dùng phương thức này để "báo ân" cậu.
Lee Minhyeong nhìn biểu tình gượng gạo của Hyeonjoon, không cần hỏi cũng biết cậu đang nghĩ linh tinh cái gì trong đầu.
Thân thể cậu không tốt, không thể tiếp nhận cảm xúc quá lớn nên hắn chưa muốn nói rõ với cậu. Cho nên hắn lựa chọn im lặng, mặc không lên tiếng mà tiếp tục đút cháo.
Hyeonjoon nuốt thêm một ngụm, nhìn anh không phản ứng gì liền khẩn trương nắm chặt nắm tay. Nghĩ lại thì, câu nói vừa rồi, giống như có chút tự cho mình là đúng.
Ăn trưa xong, túi dịch cũng truyền hết, Hyeonjoon được rút kim tiêm ra nghỉ ngơi trong chốc lát, Lee Minhyeong bắt đầu xoa bóp cánh tay cho cậu.
Số lượng dịch phải truyền khá nhiều, trên hai cánh tay cậu đều là lỗ kim, xung quanh còn bị máu ứ đọng xanh tím một mảng. Lee Minhyeong hỏi bác sĩ cách chữa trị, sau đó mỗi ngày đều dùng khăn mặt nóng giúp cậu xoa bóp.
Hộ lí mang tới sáu khối khăn mặt sạch sẽ, Lee Minhyeong ngâm khăn vào nước thuốc nóng, đợi một lúc rồi nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Hyeonjoon, cứ năm phút lại đổi khăn mặt mới. Kì thật đây là việc khá đơn giản, tùy tiện tìm hộ lí nào cũng có thể làm được, nhưng Lee Minhyeong cố tình muốn tự mình làm. Giữa những lúc phải đổi khắn, hắn đều giúp cậu mát xa ngón tay, bàn tay đề máu tuần hoàn dễ hơn.
Hyeonjoon vừa ăn xong, trên tay có khối khăn ấm dễ chịu, hơn nữa còn do tác dụng của thuốc nên cả người nhanh chóng mệt rã rời. Cậu cường chế trợn tròn mắt, chốc lát mí mắt chậm rãi nhắm, lại mở ra, con ngươi lộ ra vẻ mờ mịt, không được qua vài giây, lại từ từ rủ xuống. Như vậy tới lui vài lần, rốt cục gục đầu ngủ.
Lee Minhyeong chăm chú canh đổi khăn mặt và mát xa cho cậu, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn thấy cậu bộ dáng ngốc hồ hồ, cuối cùng không chịu nổi nữa mới đành thiu thiu ngủ, trong mắt đều lộ ra ý cười ôn nhu.
Chờ chườm nóng được ba mươi phút, Lee Minhyeong ném khối khăn cuối vào chậu thuốc.
Hyeonjoon lúc này ngồi dựa vào giường ngủ gà ngủ gật, Lee Minhyeong đứng lên ôm lấy cậu, trải gối cẩn thận sau đấy mới nhẹ nhàng đặt người nằm xuống, để cậu hảo hảo ngủ một giấc.
Làm xong này đó hắn cũng không rời đi, từ ngăn kéo lấy ra cái cắt móng tay, từ tốn chỉnh sửa móng tay cho cậu. Tay Hyeonjoon gầy đến đáng sợ, từ bàn tay tới ngón tay đều tái nhợt tới mức tựa hồ nhìn thấy cả mạch máu màu xanh nhạt. Lee Minhyeong cẩn thận bấm từng chút một, thẳng đến khi mười đầu móng tay cậu đều mượt mà trơn nhẵn mới cúi đầu hôn nhẹ xuống, đặt tay cậu lại vào trong chăn.
Seo Jinhyeok đã tới từ lâu, đứng ở cửa không dám quấy rầy. Chờ tới khi Lee Minhyeong xong xuôi mới đi qua ở bên tai hắn thấp giọng nói mấy cậu.
Lee Minhyeong nhíu mày gật đầu, sau đó cùng Seo Jinhyeok rời phòng bệnh.
Buối tối Shin Yoona tới thăm Hyeonjoon, không ngờ Lee Minhyeong cư nhiên lại không ở đó, từ lúc Hyeonjoon tỉnh lại việc này cơ hồ chưa từng xảy ra. Shin Yoona trong lòng cười lạnh, nhất thời không nhịn được lanh mồm lanh miệng nói, "Có người xem ra đã tỉnh ngộ khỏi vở kịch nam chính đau khổ, chịu không nổi nữa rồi.
Hyeonjoon nhìn cô ấy bất đắc dĩ cười cười, "Chị Yoona, chị đừng nói như vậy."
Shin Yoona nhìn cậu một cái, bĩu môi không nói nữa, lấy một quả táo trên bàn bắt đầu gọt vỏ. Được một lúc lâu, cô đột nhiên hạ giọng nói, "Hyeonjoon, đừng lại làm chuyện điên rồ."
Hyeonjoon sửng sốt, lặng im trong chốc lát, nhẹ nhàng gật đầu nói, "Vâng."
Shin Yoona không ngẩng đầu, "Hắn đối với cậu tốt, cũng chỉ là áy náy trong lòng mà thôi, cậu đừng rơi xuống đó một lần nữa. Cho dù hắn thích cậu thật thì chênh lệch giữa hai người cũng quá lớn, luôn luôn có vấn đề sẽ xảy ra... Huống chi..."
Huống chi hắn ta còn không thích cậu.
Shin Yoona không nói nốt câu, nhưng cô biết Hyeonjoon có thể hiểu ý của cô.
"Chị Yoona, em cứu Minhyeong không phải vì muốn anh ấy cảm kích mà báo đáp em gì gì đó, lúc ấy..." Hyeonjoon khẽ cười, "Lúc ấy chính em cũng không kịp suy nghĩ để phản ứng với điều gì, chỉ biết là mình phải che cho anh ấy."
Động tác trên tay Shin Yoona dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt lộ ra thần sắc đau lòng.
"Hiện tại em còn nào dám vọng tưởng gì chứ, người mà Lee Minhyeong yêu là Han Wangho, cái này em đã biết." Nếu thời điểm này, đã biết rõ ràng người Lee Minhyeong yêu là ai mà còn kì vọng anh thích mình, cái này không phải theo đuổi tình yêu, mà là bỉ ổi. Vả lại cho dù không xuất hiện Han Wangho, cậu đã sớm có ba năm để chứng minh cho điều đó rồi, chứng minh Lee Minhyeong hoàn toàn không có khả năng yêu cậu.
Shin Yoona đưa quả táo sang cho cậu, hung hăng trừng mắt một cái, "Tôi thấy cậu đúng là ngu ngốc nhất trên đời."
Hyeonjoon cầm quả táo cắn một ngụm, cũng không để ý lời Shin Yoona nói, hướng cô lộ ra nụ cười có chút trẻ con, lấy lòng.
Xế chiều Lee Minhyeong trở về nhà một chuyến để thương lượng chuyện của Kim gia.
Người Kim gia phần lớn đã chuyển sang nước ngoài, chỉ còn vài trưởng bối vẫn nuôi chí hi vọng, không dám bỏ hết của cải cả đời vất vả kiếm được, đủ mối quan hệ từ tổ tông tới nhân tình thân thích đều đem ra trưng dụng, nhìn là biết có ý định muốn ngóc đầu trở lại.
Tai nạn của Lee Minhyeong bọn họ cũng đẩy người ra chết thay, phủi tay sạch sẽ, nửa điểm dấu vết cũng không lưu lại.
Lee gia cũng không vội động thủ.
Bọn họ muốn lật trắng thay đen thì cứ việc, chờ tới khi mọi thứ dần khởi sắc, chỉ kém một bước nữa tới thành công mà đâm một nhát vào hi vọng le lói đó, lúc ấy không phải càng có-ý-tứ hơn sao?
Cả buổi chiều bàn bạc nói chuyện, sự tình đều được an bài thỏa đáng thì đột nhiên cha Lee Minhyeong ẩn ý nói, "Chuyện của con tự mình phải biết đúng mực." Lee Minhyeong lớn như vậy cho tới bây giờ chưa từng để ông phải thất vọng, đối với đứa con trai này vẫn là hết mực tín nhiệm, cũng không nhúng tay vào quản lí việc riêng của con trai. Có điều lần này Hyeonjoon là trường hợp đặc biệt, ông không khó tránh khỏi ngoài miệng muốn nhắc nhở một câu.
Lee Minhyeong dừng một chút, gật đầu vâng một tiếng. Trong lòng hắn sớm đã có tính toán, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc ngả bài.
Lee Seongwoong biết hắn nghe hiểu cũng không nói thêm nữa, quay đầu ôn hòa cùng bác lớn của hắn nói chuyện.
Lee Minhyeong thu thập văn kiện rời khỏi thư phòng, vừa mới đi xuống lầu liền thấy Han Wangho với mẹ hắn đang ngồi cười nói, trên bàn là cả một viên kim cương trong suốt sáng loáng, liếc qua liền biết giá trị phi thường lớn.
Lee Minhyeong nhíu mày, trầm giọng nói, "Anh tới làm gì?"
Han Wangho còn chưa trả lời, mẹ Lee Minhyeong đã trừng mắt lườm hắn một cái, "Wangho mang quà đến tặng mẹ, con còn nói với người ta như vậy?"
Lee Minhyeong biết mẹ hắn thích Han Wangho, không muốn làm bà ấy mất hứng nên quay lại đi lên lầu, trở về phòng mình.
Mẹ Lee Minhyeong giận lẫy, oán thán với Han Wangho, "Thật sự là càng lớn càng không hiểu chuyện, nói năng không biết chừng mực." Không biết nghĩ đến cái gì, đỏ mắt nói, "Nó gặp chuyện không may như vậy mà mấy ngày trước bác mới biết, cả nó và cha nó đều giấu bác..."
Han Wangho an ủi cười, "Bác đừng nóng giận, chú Lee với Minhyeong cũng là sợ bác lo lắng thôi."
Mẹ Lee Minhyeong thở dài gật đầu, rồi có phần tò mò hỏi Han Wangho, "Cái người cứu nó kia..." Bà ấy nghĩ nghĩ một chút, không nhớ tên, đành tạm bỏ qua, "Vì sao trước kia bác không biết bên cạnh nó có một người như vậy nhỉ?"
Han Wangho thoáng trầm ngâm, nói, "Bác cũng biết con luôn ở nước ngoài nên chuyện của Lee Minhyeong cũng không rõ lắm. Chính là nghe mấy người Jaehyuk nói..." Rũ mắt xuống, lộ ra thần sắc khó xử.
Mẹ Lee Minhyeong sốt ruột hỏi y, "Nói cái gì?"
"Nghe nói người này có vẻ lòng dạ bất chính." Y nói.
Mẹ Lee Minhyeong nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Vốn là bà ấy vô cùng cảm động khi nghe nói người này vì cứu con mình cả mạng cũng không cần, nếu không phải Lee Minhyeong ngăn cản bà ấy đã sớm đến bệnh viện thăm người nọ.
Có điều hiện giờ Han Wangho nói như vậy, liền có phần hoài nghi bất an.
Han Wangho nhìn thần sắc nghiêm trọng của bà, cười trấn an, "Bác đừng lo lắng, đại khái chỉ là lời đồn đại thôi, mấy người Jaehyuk miệng lưỡi cũng không phải lúc nào cũng tin được bác biết mà."
Mẹ Lee Minhyeong gật đầu miễn cưỡng cười cười. Chuyện của Lee Minhyeong bà sẽ không tùy tiện can thiệp vào, chính là trong lòng như nuốt phải ruồi bọ, dù thế nào vẫn cảm thấy không thoải mái.
Han Wangho chuyển đề tài, cùng bà một lần nữa tán gẫu thơ ca.
Trong mắt y tươi cười ôn nhuận hiền lành, đáy lòng lại một mảnh lạnh như băng. Không ai chú ý tới tay y dưới bàn nắm chặt thành quyền, cơ hồ muốn đem lòng bàn tay mình cào đến chảy máu. Chỉ cần y ở trong lòng mẹ Lee Minhyeong thả một hòn sỏi, Moon Hyeonjoon sau này vĩnh viễn đừng hòng có cơ hội. Kì thật y cũng không tin nổi chính mình sẽ làm loại sự tình này, nhưng y không thể khống chế bản thân mình nữa. Y cũng chỉ là con người, đã là con người thì không tránh được tham lam, ích kỉ.
Buổi tối Lee Minhyeong phải ở lại ăn tối, hắn trở về phòng gọi điện cho Seo Jinhyeok, vốn là muốn nói chuyện với Hyeonjoon một lát, nghe được Seo Jinhyeok nói cậu còn đang ngủ nên lại thôi.
Đang lúc phân phó công việc cho Seo Jinhyeok, chợt Han Wangho đẩy cửa phòng hắn ra đi vào. Hắn không ngừng lại, đứng bên cửa sổ lạnh lẽo nhìn y.
Han Wangho đóng cửa lại, đi đến phía đối diện, vươn tay ôm lấy hắn, chôn mặt nơi hõm cổ hít hà khí tức quen thuộc. Y so với Lee Minhyeong thấp hơn một chút, trước kia khi ở cùng một chỗ y cũng thường ôm hắn như vậy, ngẫu nhiên ngẩng đầu cắn cắn cằm hắn, thẳng đến khi Lee Minhyeong hô hấp không xong, cúi đầu hôn y đến khi không thở nổi mới thôi.
Y không tin Lee Minhyeong không yêu y, càng không tin Lee Minhyeong yêu Hyeonjoon.
Nếu Lee Minhyeong yêu Hyeonjoon, hai người bọn họ tại sao lại dây dưa tới bây giờ vẫn chưa có kết quả. Lee Minhyeong đối tốt với Hyeonjoon vì bởi vì hắn cảm kích cậu mà thôi.
Lee Minhyeong thu điện thoại, tránh khỏi tay Han Wangho, đáy mắt không có nửa điểm hoài niệm, lãnh thanh nói, "Chúng ta đã kết thúc rồi, đừng làm mấy chuyện ghê tởm như thế."
Han Wangho tựa vào bên cửa sổ nhìn hắn, trên mặt lộ ra thần sắc phiền muộn, nhẹ giọng nói, "Tôi không buông tay."
Lee Minhyeong nhìn y một lúc lâu, đột nhiên cười nhạo nói, "Tôi trước kia rốt cuốc đã nghĩ cái quái gì mới có thể coi trọng một người như anh nhỉ?" Lúc trước chính Han Wangho là người muốn đoạn tuyệt, nhiều năm như vậy chưa từng quay đầu lại, Lee Minhyeong tuy tức giận nhưng cũng phải bội phục y có thể quyết tuyệt nhiều lâu như vậy.
Hiện tại y đột nhiên trở về, lại bày ra tư thái có chết cũng không buông tay, giống như đang tự cười vào mặt mình. Luận về điểm này, y một phân cũng không bằng Hyeonjoon.
Lee Minhyeong không nhìn sắc mặt y nháy mắt tái nhợt, xoay người ra khỏi phòng, đi xuống lầu tìm đầu bếp nhờ nấu một vài món bổ cho Hyeonjoon.
Ăn cơm tối xong Lee Minhyeong liền tới bệnh viện, vừa mới đến cửa phòng bệnh đã thấy Seo Jinhyeok đứng bên ngoài thông báo, "Shin tiểu thư đã tới."
Lee Minhyeong gật đầu tỏ vẻ đã biết, Seo Jinhyeok lại đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói mấy câu.
Sắc mặt Lee Minhyeong lập tức trở nên khó coi, hắn nhìn Seo Jinhyeok, trầm giọng hỏi, "Cậu nói với cậu ấy về Han Wangho."
Seo Jinhyeok lắc đầu, "Cậu ấy chưa từng hỏi tôi."
Lee Minhyeong đứng tại chỗ trầm ngâm một lúc, mặt không đổi sắc phân phó, "Về sau Shin Yoona đến thì không để cô ta vào."
Shin Yoona đã nhiều lần nhúng tay vào việc của hắn với Hyeonjoon như vậy, hắn cũng chỉ nhún nhường được tới mức đó thôi.
Seo Jinhyeok gật đầu.
Lee Minhyeong không hề nhiều lời, đẩy cửa đi vào.
Hyeonjoon đang ngồi tựa lưng trên giường, cúi đầu nhìn cây sáo bằng trúc nhỏ trong lòng bàn tay, trên mặt tủ cạnh giường còn có nhiều món đồ vật tinh xảo y hệt, bàn nhỏ, ấm trà, chén trà.
Đây là Shin Yoona cố ý làm cho cậu, kèm theo một quyển sách học. Cậu nằm trên giường cả ngày, có thể lấy ra giết thời gian, cũng xem như rèn luyện đại não một chút.
Cậu vừa nhìn thấy Lee Minhyeong, vội vàng đặt cây sáo nhỏ lên bàn, thấp thỏm nói nhỏ, "Đây là của chị Yoona đưa tôi."
Lee Minhyeong đi qua ngồi xuống giường, vươn tay xắn ống quần cậu lên, một bên nhẹ nhàng mát xa bắp chân, một bên không chút để ý nói, "Nếu thích tôi sẽ cho người làm một vài cái khác mang tới."
Hyeonjoon giật giật chân muốn thu lại, xấu hổ nói, "Không cần, không cần..." Cũng không biết là không cần làm hay không cần mát xa.
Lee Minhyeong hơi dùng lực để cậu không thu chân lại được, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, đột nhiên trầm giọng hỏi, "Làm sao cậu biết chuyện của tôi và Han Wangho, là ai cho cậu biết?"
Hyeonjoon ngẩn người, cho rằng Lee Minhyeong đang muốn vấn tội, không dám nói ra Park Jaehyuk mà chỉ tự mình xin lỗi, "Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý tọc mạch..." Nói xong càng dùng sức muốn rút chân lại, Lee Minhyeong sợ cậu tự làm mình bị thương, không dám giữ chân cậu.
Hyeonjoon ngồi thẳng dậy vươn tay thả ống quần xuống, mở miệng nói, "Lee Minhyeong, anh đừng làm những việc này nữa." Sắc mặt chợt trở nên nghiêm túc, "Cứu anh hoàn toàn là tôi tự nguyện, tôi cũng không có ý đồ gì. Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không lấy lí do này mà uy hiếp anh phải cùng tôi một chỗ..."
Sắc mặt Lee Minhyeong bỗng dưng đông cứng lại, Hyeonjoon không nhìn thấy, còn cố gắng tự mình cười một chút, "Anh đã tìm nhiều bác sĩ để cứu tôi, còn thu xếp phòng bệnh tốt như thế này, anh không cần phải áy náy nữa." Xong rồi còn cảm giác vẫn chưa đủ, lại nói tiếp, "Trước kia anh đã cứu tôi nhiều lần như vậy, tôi mới chỉ cứu anh một lần, là tôi vẫn thiếu nợ anh."
Lee Minhyeong nhìn khóe miệng cậu ngốc ngốc cười, cảm thấy tâm can mình tất thảy đều bị đâm đến xuất huyết. Hắn cơ hồ phải dùng hết khí lực toàn thân mới nhịn xuống không vươn tay bóp chết người trước mặt.
"Tôi với Han Wangho đã sớm cắt đứt, y cũng không phải người yêu của tôi. Đêm hôm đó tuy rằng tôi uống rượu nhưng chúng tôi cái gì cũng chưa phát sinh. Em tin cũng được không tin cũng được, tôi chỉ nói một lần này thôi."
Hyeonjoon lăng lăng tại chỗ, như là có chút phản ứng không kịp với câu nói dài như vậy.
Lee Minhyeong không nhịn nữa, nghiêng người qua hôn cậu.
Hyeonjoon theo bản năng quay đầu tránh đi, Lee Minhyeong vươn tay nhẹ nhàng nắm cằm cậu quay trở lại, ở trên môi cậu thì thầm, "Từ nay về sau muốn cùng tôi cả một đời thì đừng trốn nữa, được không?"
Thanh âm lẫn giữa hai làn môi nóng, Lee Minhyeong cũng không chờ Hyeonjoon trả lời, nhẹ nhàng hôn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro