Chương 23
Về đến nhà Lee Minhyeong, Hyeonjoon cúi đầu chào Park Jaehyuk, chờ người xe đi khuất mới lấy chìa khóa mà Seo Jinhyeok đưa cho mở cửa vào.
Hôm nay Lee Minhyeong dẫn cậu ra ngoài ăn nên dì giúp việc và Son Siwoo đều không tới, trong nhà chỉ có một mình cậu.
Hyeonjoon cũng không có thời gian miên man suy nghĩ, cất kĩ chìa khóa xong liền chuẩn bị thu dọn đồ đạc. Kì thật cậu muốn đi luôn nhưng người canh gác ở cửa lớn nếu không có sự đồng ý của Lee Minhyeong chắc chắn sẽ không cho cậu đi qua, trước vì chuyện này mà Shin Yoona còn cãi nhau với anh, kết quả vẫn không suy chuyển được gì. Còn nữa cậu vẫn còn cầm chìa khóa Seo Jinhyeok đưa cho, có lẽ nên đem mọi vật trả lại đàng hoàng rồi mới rời đi được.
Thùng rác buổi sáng mới được dì giúp việc đổi nên vẫn còn sạch sẽ, bên trong chỉ có chiếc áo ngủ giá rẻ của cậu. Hyeonjoon khom lưng nhặt áo lên, tìm túi cất đi cẩn thận cùng với những món đồ Shin Yoona mua. Tuy rằng dì giúp việc nói nơi này có rất nhiều quần áo mới Lee Minhyeong mua cho cậu nhưng có chết cậu cũng không dám mặc, mang chúng theo lại càng không thể.
Thu thập tất cả mọi thứ xong xuôi, lúc này cậu mới phát hiện chiếc túi sờn cũ của mẹ không có ở trong phòng.
Đi đi lại lại lật tung cả căn phòng nửa buổi vẫn không thấy, Hyeonjoon nóng nảy trực tiếp chạy tới tìm trong phòng ngủ Lee Minhyeong, rốt cuộc thấy nó nằm trong ngăn kéo tủ đầu giường.
Hai tay gắt gao nắm chặt túi, thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nếu không tìm được cái túi này, cậu cảm thấy mình muốn phát điên rồi. Số tiền cậu bỏ vào không quan trọng, những thứ đó về sau đều có thể kiếm ra, chỉ có đây là vật duy nhất mẹ lưu lại cho cậu, so với số mệnh cậu còn trọng yếu hơn.
Hyeonjoon cầm bao đi xuống phòng của mình, vừa mới cất kĩ chợt nghe tiếng cửa lớn vang lên. Cậu có chút ngây người, theo lý mà nói Lee Minhyeong hôm nay sẽ không trở về mới đúng.
Chạy ra ngoài phòng khách, nhìn thấy ở cửa nhà Han Wangho đang chật vật vác Lee Minhyeong đã say mèm, cách xa như vậy mà cậu vẫn có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc từ người anh.
Han Wangho có phần bất ngờ khi nhìn thấy Hyeonjoon, y quả thực không biết cậu ở nơi này. Hyeonjoon thấy vẻ mặt của y vội vàng giải thích, "Cậu Han đừng hiểu lầm, đoạn thời gian trước tinh thần của tôi không tốt, Minhyeong thương hại nên mới để tôi ở đây chữa bệnh."
Han Wangho không tiếp lời, chỉ thản nhiên cười nói, "Cậu ấy uống say quá rồi, đến giúp tôi dìu cậu ấy lên." Sau khi ăn xong bọn họ vốn định đến quán bar, Lee Minhyeong không thể uống rượu nhưng bất luận ai cũng không khuyên nổi hắn, kết quả uống thành như vậy nhưng nhất quyết không chịu ngủ ở bên ngoài, bằng mọi giá đòi phải về nhà. Han Wangho nào dám để hắn tự đi xe, chỉ có thể lái xe đưa người về.
Hyeonjoon nghe Han Wangho nói vậy liền luống cuống đi qua giúp, hai người cố sức mới có thể dìu Lee Minhyeong vào phòng ngủ trên lầu.
Chờ Lee Minhyeong nằm ngã xuống giường, Han Wangho lúc này mới mở miệng, "Cậu có thể giúp tôi lấy cốc nước ấm được không?" Hyeonjoon vội vã gật đầu rồi chạy xuống bếp.
Han Wangho nhìn Hyeonjoon đi khuất, lúc này mới quay người cởi giày cho Lee Minhyeong, lại đi vào phòng tắm lấy khăn lau mặt và tay cho hắn, sau đó ngồi bên cạnh cởi nút áo cổ để hắn thoải mái một chút.
Lee Minhyeong đã say đến không rõ ý thức, mơ mơ màng màng nhận ra có người đang cởi y phục của mình.
Trừ lúc phải nhập viện, cơ hồ mỗi ngày hắn đều ở cùng Hyeonjoon, theo bản năng nghĩ đó hẳn là cậu, liền vươn tay ôm lấy xoay người đặt xuống giường, cúi đầu hôn lên.
Hyeonjoon bưng nước đến cửa, vừa ngẩng đầu muốn nói chuyện liền bắt gặp một cảnh như vậy. Cậu ngây ngốc đứng nhìn, hai má lập tức đỏ lựng bước lùi ra ngoài, trước khi đi còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hyeonjoon mờ mịt cầm cốc nước đứng bên ngoài, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, nhón chân nhẹ nhàng đi xuống lầu.
Trong phòng, tay Han Wangho bị người bên trên giữ ở đỉnh đầu, quần áo cũng kéo xộc xệch, Lee Minhyeong chôn ở cổ y gần như hung ác mà liếm hôn. Han Wangho cũng không giãy giụa, mặc hắn vuốt ve hôn môi mình, trong lòng không khỏi chờ đợi. Có điều động tác của Lee Minhyeong dần chậm lại, cuối cùng hắn lầm bầm một câu gì đó, rồi vui đầu vào cổ y im thin thít ngủ.
Han Wangho nhìn người ỉu xìu nằm trên người mình, khóe miệng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Chỉ cần hơi giật giật muốn đứng dậy Lee Minhyeong đã vòng tay ôm chặt thắt lưng y, Han Wangho đành phải vươn tay chậm rãi nghiêng người để Lee Minhyeong nằm xuống giường, hai người mặt đối mặt ôm nhau ngủ. Lee Minhyeong như bị điều gì đó làm phiền, mất hứng nhíu mày một cái.
Han Wangho tựa vào trong ngực hắn, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn người nọ.
Phải làm thế nào được, ai bảo y vẫn luyến tiếc người này, trốn tránh nhiều năm như vậy, vẫn là bị một cuộc điện thoại của Jeong Jihoon làm cho hoang mang rối loạn mà vội vã về nước. Y sợ chậm một chút nữa, người này thật sự không còn là Lee Minhyeong thuộc về y nữa.
Han Wangho giơ tay lên, ngón tay thon dài vuốt qua mi tâm, sau đó là đôi mắt, sống mũi cao thẳng... Nghĩ đến nhiều năm như vậy ngay cả một cuộc điện thoại Lee Minhyeong cũng không gọi cho y, liền có chút hờn giận nhéo má hắn.
Khuôn mặt cũng coi như được mà sao tính tình lại xấu đến vậy, vừa không kiên nhẫn vừa kiêu ngạo, ai sẽ đi thích được cơ chứ. Càng nghĩ càng không cam lòng, y xích lại gần cắn môi Lee Minhyeong để trừng phạt.
Không khí giữa hai người tràn ngập mùi rượu, Han Wangho cũng không để ý vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng luồn vào, ôn nhu lại cẩn thận mà hôn hắn. Đợi đến khi Lee Minhyeong nhíu mày khó chịu mới chịu dừng lại, rúc vào lồng ngực hắn ngủ.
Hyeonjoon thu dọn này nọ, lại chỉnh lý căn phòng một hồi, sau đó mới xách đồ đạc ra ngoài phòng khách. Cậu không biết khi nào anh và Han Wangho sẽ tỉnh nên tối nay không tính ngủ trong phòng, nếu mai bọn họ rời giường mà mình vẫn còn ngủ thì không hay cho lắm.
Hyeonjoon ngồi trên sopha phòng khách, đem điện thoại và chìa khóa nhà để ngay ngắn trên mặt bàn, lấy một kiện áo khoác trong túi để đắp, tìm một vị trí thoải mái ngả lưng.
Phòng khách rất lớn, cũng thực an tĩnh, ngọn đèn ngoài sân xuyên qua ô cửa sổ sát đất, đổ bóng lên sàn nhà. Hyeonjoon nằm ngửa nhìn trần nhà, không chớp mắt mông lung hướng về chùm đèn pha lê diễm lệ trên đỉnh đầu.
Tích tắc. Tích tắc. Tích tắc.
Thời gian dần trôi qua nhưng cậu vẫn không cảm thấy buồn ngủ, trong đầu bắt đầu hiện lên vô số hình ảnh loang loáng hư vô, cuối cùng dừng ở khuôn mặt của Lee Minhyeong ngồi xổm trước mắt cậu, ánh mắt ôn nhu, chậm rãi hỏi, "Vì sao cậu lại thích tôi?"
Hyeonjoon sửng sốt tỉnh lại, thân thể không tự giác co rúm. Cậu không biết tại sao đột nhiên lại nghĩ tới vọng tưởng này, thậm chí còn chân thực đến mức như vừa phát sinh ngày hôm qua. Cậu xoay nghiêng cong người lại, tay vỗ nhẹ lên lồng ngực râm ran nhức nhối, thanh âm chỉ mình cậu có thể nghe thấy, "Không quan hệ... Không quan hệ... Không nghĩ, không nghĩ nữa..."
Cậu cường bách ép mình tỉnh táo trở lại, một lần lại một lần ôn lại kế hoạch tương lai mà mình đã vạch ra. Trước tiên cậu sẽ phải tìm một công việc tạm thời, làm nhân viên bốc vác tại siêu thị cũng không phải ý tồi; tóm lại muốn sống được thì phải có thu nhập, chờ mọi thứ ổn định Lee Minhyeong và Jeong Jihoon khi đó có khi cũng đã quên cậu, cậu có thể đến một vài công ty nhỏ thử xin việc... Sau đó cố gắng hòa đồng với đồng nghiệp, không như trước kia luôn trốn tránh tụ họp nữa; như vậy có thể sẽ có bằng hữu tin cậy hay không. Còn phải mua thật nhiều quà cho chị Yoona nữa.
Sau đó... Sau đó thì...
Hyeonjoon mơ màng lên kế hoạch cho bản thân mình, cuối cùng ngủ thiếp đi, khóe miệng vẫn lưu lại chút vụng về hạnh phúc.
Khi Lee Minhyeong tỉnh lại sắc trời chỉ vừa mới rạng, ngày hôm qua hắn uống hơi nhiều, hiện tại đầu vẫn còn đau, quay mòng mòng không nghĩ được gì. Trong lòng hình như đang ôm ai đó, vốn tưởng là Hyeonjoon, đến khi cúi đầu mới phát hiện ra là Han Wangho.
Lee Minhyeong giật mình rút tay lại, dùng sức day huyệt thái dương, gân xanh trên trán đều nhảy dựng lên. Han Wangho bị động tác của hắn làm tỉnh dậy, mơ mơ màng màng mở mắt, đến khi tầm nhìn thấy rõ đối phương thì khẽ ngây người, có điều rất nhanh thản nhiên cười cười ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi, "Cậu tỉnh rồi? Có khó chịu chỗ nào không?"
Lee Minhyeong không trả lời, cố gắng nhớ lại mọi chuyện tối ngày hôm qua. Hắn nhớ rõ bọn họ tới bar uống rượu, sau đó thì mình say bí tỉ, trong đầu đều là mấy hình ảnh mơ hồ lướt qua, cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn mang máng nhớ được khi trở về có nhìn thấy Hyeonjoon, nhưng tại sao hiện tại Han Wangho lại ở trên giường hắn?
Lee Minhyeongg ngẩng đầu nhìn Han Wangho, nghiến răng hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Han Wangho trông hắn tức giận liền cố ý muốn đùa giỡn, kéo áo xuống để lộ ra dấu hôn trên xương quai xanh, nháy mắt vô tội nói, "Cậu thử nói xem đã xảy chuyện gì?"
Lee Minhyeong trầm mặt không hỏi lại, mạnh mẽ xốc chăn xuống giường. Vì ngồi dậy quá nhanh mà trước mắt đột nhiên tối sầm một chút, hắn cũng không quản mà vội vã chạy ra khỏi cửa. Hắn thật sự bị kích động, thậm chí còn không đủ tỉnh táo để nhận ra quần áo hai người vẫn còn mặc ở trên người, có chỗ nào giống như mới phát sinh quan hệ.
Hyeonjoon ngủ không sâu, nghe được tiếng mở cửa liền tỉnh lại. Vừa mở mắt ra đã thấy Lee Minhyeong lao ra từ phòng ngủ, cậu vội vàng đứng lên, thu gọn cẩn thận áo khoác vào túi, lúc này mới chỉnh tề đứng nhìn anh.
Lee Minhyeong thấy cậu cước bộ giảm dần, cuối cùng chậm rãi đi bộ xuống lầu.
Hắn không biết Hyeonjoon có biết chuyện tối qua hay không, nhưng hắn căn bản không muốn phát sinh nhiều rắc rối với Han Wangho. Trong đầu hắn nghĩ đến muôn vàn câu trả lời nếu Hyeonjoon chất vấn, còn có phải xử lí chuyện này như thế nào... Hắn có chút khẩn trương, nhịp thở cũng rối loạn, chính là trên mặt một chút biểu tình cũng không đoán ra.
Chờ hắn đi xuống lầu xong, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy túi to bên chân Hyeonjoon, mơ hồ thấy được bên trong là một ít quần áo. Nháy mắt gương mặt hắn đanh lại, lãnh thanh hỏi, "Cậu muốn làm gì?"
Hyeonjoon chú ý tới ánh mắt Lee Minhyeong, nhanh chóng cầm túi đi tới trước mặt anh, sợ anh nghĩ cậu trộm đồ vật trong nhà nên cậu lấy hết mọi thứ trong túi ra để anh nhìn rõ, bối rối giải thích, "Tôi không lấy đồ nào cả." Đoạn xoay người chỉ lên bàn, "Chìa khóa và điện thoại anh Seo đưa tôi đều để ở đó..."
Lee Minhyeong nhìn bộ dáng cẩn trọng sợ hãi của cậu, trái tim mãnh liệt nảy lên, đồng tử co rút, hô hấp khó khăn. Hắn dùng lực hất túi quần áo của Hyeonjoon ở trước mặt, khó thở rống lớn, "Con mẹ nó ai hỏi cậu cái này?"
Hyeonjoon không hề dự liệu Lee Minhyeong lại phản ứng lớn như vậy, nhẹ buông tay để túi rơi trên mặt đất. Cậu khom lưng nhặt thuốc từ bên trong rơi vãi ra, đứng dậy quẫn bách nói, "Lee Minhyeong, anh có thể nói với những người bên ngoài một tiếng không? Bọn họ nói nếu anh không đồng ý tôi không thể ra ngoài." Hyeonjoon cho rằng Lee Minhyeong sinh khí vì cậu vì sao vẫn còn ở đây không chịu đi, nhanh chóng giải thích một chút.
Lee Minhyeong nghe cậu nói vậy càng thêm tức giận, vươn tay giữ lấy gói thuốc, "Ai nói sẽ cho cậu rời đi?" Vừa vặn lúc này Han Wangho đi ra, đứng ở trên lầu nhíu mày hỏi, "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hyeonjoon nhìn thấy Han Wangho, có chút gấp gáp nắm chặt gói thuốc trong tay, hạ giọng cầu xin, "Lee Minhyeong, phiền anh nói với bọn họ một tiếng đi."
Tâm can Lee Minhyeong gấp đến bốc hỏa, nhưng hắn lại không biết nên nói gì. Nghĩ tới chuyện tối qua, nhưng lời muốn nói đều bị chặn ở yết hầu.
Lúc này Han Wangho xuống tới nơi, giúp giữ Lee Minhyeong lại, "Cậu bình tĩnh một chút." Y đã nghe Lục Xa nói qua Lee Minhyeong thường xuyên đối xử thế nào với Hyeonjoon, liền cho rằng hắn đang cố ý gây phiền toái cho cậu.
Đến lúc này Hyeonjoon nửa khắc cũng không ngốc nổi nữa, cậu cứ tưởng chỉ cần chờ Lee tỉnh lại, đem đồ vật trả lại tất cả, cảm ơn anh sau đó có thể thanh thản mà rời đi, hoàn toàn không ngờ tới anh lại có phản ứng mãnh liệt đến thế.
Hyeonjoon không biết mình lại làm sai cái gì, từ khi tỉnh táo trở lại cậu vẫn luôn như vậy. Đã tận lực cẩn thận để không gây phiền toái nào thêm cho Lee Minhyeong, nói chuyện trước sau e dè chừng mực, chỉ sợ không cẩn thận khiến anh sinh khí. Nhưng chính là vô luận cậu làm gì, đều như cũ khiến anh khó chịu.
Hyeonjoon không còn dám ở lại lâu, cậu không hi vọng Han Wangho nghĩ mình còn muốn dây dưa với Lee Minhyeong liền nhanh chóng nói tạm biệt, sau đó xoay người như chạy đi.
Lee Minhyeong giằng tay Han Wangho ra, vài bước đã đuổi kịp Hyeonjoon, hắn không nói gì chỉ tóm lấy cậu kéo đi ra ngoài. Hyeonjoon bị tha lôi không đứng vững, chỉ có thể cố sức theo kịp anh. Cậu tránh né muốn giật tay ra, Lee Minhyeong lôi cậu đến cửa lấy chìa khóa xe, không quay đầu lạnh tanh nói, "Cậu không phải còn muốn chạy hay sao? Đi, tôi con mẹ nó thành toàn cho cậu."
Han Wangho vốn muốn đuổi theo, nghe lời nói ấy thì dừng bước. Trực giác nói cho y biết Lee Minhyeong sẽ không làm hại Hyeonjoon, chính là biểu hiện của hắn hết sức kì quái. Han Wangho ngẫm lại phản ứng sau khi tỉnh dậy của Lee Minhyeong, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ bất an.
Hyeonjoon bị Lee Minhyeong cường ngạnh kéo vào gara, ném vào ghế phụ cạnh tay lái. Dù cậu có nói gì anh cũng không để ý tới, càng giãy dụa càng bị ghìm chặt lại.
Hyeonjoon mặt đỏ rần vì tức giận, mở miệng thanh âm đều có chút run rẩy, "Anh... Anh muốn làm cái gì?"
Anh lạnh lùng liếc cậu một cái, "Cậu không phải muốn đi sao?"
Hyeonjoon sửng sốt, xoay người kéo cửa xe, cúi thấp đầu nói, "Tự tôi sẽ đi."
Lee Minhyeong không cản cậu, dùng khóa tự động khóa cửa xe lại, mặt không đổi sắc khởi động xe.
Hyeonjoon không mở cửa được, có chút quẫn bách quay đầu nhìn anh, gằn giọng nói, "Tự tôi sẽ đi"
Lee Minhyeong không để ý tới, đánh tay lái lái xe ra khỏi gara. Hyeonjoon dần cảm thấy khó thở, cơ hồ muốn vươn tay ngăn lại, nhưng bị biểu tình lạnh lẽo của anh làm nản lòng thu tay về. Cậu không biết anh muốn đưa cậu đi đâu, cũng không có cách nào biết anh đang nghĩ cái gì. Nhưng biết làm sao được, dù sao thì từ trước tới nay anh đối với cậu, hô đi là phải đi, bảo làm cái gì thì phải làm cái đấy, chưa bao giờ đối đãi với cậu như "con người". Dù cậu có nguyện ý hay không, có chấp nhận hay không, Lee Minhyeong chưa từng để ý tới.
Lee Minhyeong biết Hyeonjoon hạ quyết tâm muốn ra đi, nếu cường ép giữ cậu trong nhà sẽ càng khiến tình huống của bọn họ không cứu vãn nổi, cho nên hắn muốn mang cậu ra ngoài, cố tình muốn ở trên đường hảo hảo cùng cậu nói chuyện.
Hắn hiện tại đã thanh tỉnh không ít, bắt đầu linh mẫn suy xét mọi việc. Đêm qua dù đã say mèm nhưng đối với loại việc đó không hề có ấn tượng, huống chi thân thể là minh chứng tốt nhất, có phát tiết hay không nhất định phải có cảm giác. Lee Minhyeong hoài nghi hắn căn bản không hề phát sinh quan hệ với Han Wangho.
Quay đầu nhìn Hyeonjoon im lìm không nói một tiếng nào, hắn hắng giọng, mở miệng hỏi, "Đêm qua đã xảy chuyện gì?"
Hyeonjoon sửng sốt một chút, sau đó trả lời, "Anh uống say, cậu Han giúp đưa anh về."
Lee Minhyeong nhíu mày, "Sau đó?"
Hyeonjoon cười khổ, anh là ngại cậu không đủ chật vật còn muốn nhục nhã cậu sao? Hyeonjoon nhắm mắt, chậm rãi nói, "Chúng tôi đưa anh về phòng ngủ, sau đó... anh cùng cậu Han..." Cậu dừng một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh Lee Minhyeong ở trên người Han Wangho hôn môi, nhất thời không biết phải nói thế nào.
Lee Minhyeong ban đầu thấy bộ dáng không quan tâm của Hyeonjoon thì tưởng cậu không biết, không nghĩ rằng cậu đã nhìn thấy mọi chuyện, hắn trào phúng cười, giúp cậu hoàn thành câu nói, "Sau đó tôi cùng y ở trên giường, cậu liền li khai đúng không?"
Sắc mặt Hyeonjoon tái nhợt, tay nắm chặt lại, không nói một câu nào.
Lee Minhyeong thấy cậu như vậy biết mình đoán không sai, trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo, "Cậu không phải thích tôi sao? Thích đến mức không tiếc tính kế chụp ảnh, sống chết uy hiếp tôi ở cùng một chỗ. Hay là phải nói, kì thật cậu thích nhìn tôi với người khác ở trên giường hơn?"
Hyeonjoon trừng lớn mắt quay đầu nhìn Lee Minhyeong, đôi môi trắng bệch run nhè nhẹ, không thốt nổi một tiếng.
Lee Minhyeong lại không chú ý tới phản ứng của cậu, cười lạnh như tự nói với mình, "Sau đó sáng hôm sau liền bày trò muốn đi, giống như ngày trước trả ảnh chụp cho tôi, không lâu lại như khất cái mà bò đến..." Trong lòng hắn lẫn lộn vừa buồn lại vừa đau, cả người không còn lí trí, từng câu từng câu đả thương người khác.
Hyeonjoon xoay đầu nhìn phía trước, yên lặng nghe những lời anh nói. Trên mặt cậu không có biểu tình gì, sắc mặt lại trắng đến dọa người, ánh mắt cũng một mảnh tro tàn không tia sáng.
Cậu chậm rãi mở miệng, thanh âm nhẹ bẫng, "Lee Minhyeong, tôi biết anh không tin tôi. Nhưng tôi xin thề..." Nhịn xuống nghẹn ngào trực trào ở lồng ngực, gằn rõ từng âm thanh run rẩy, "Nếu tôi còn quấn lấy anh, tôi chết không được tử tế."
Lee Minhyeong ngay lúc nói xong đã hối hận, hiện tại nghe thấy Hyeonjoon nói thế, vừa hoảng lại vừa giận, trên trán nổi gân xanh dữ tợn nói, "Con mẹ nó cậu câm miệng lại cho tôi!"
Đúng lúc này xe bọn họ băng qua ngã tư, phía trước đột nhiên có một chiếc xe lao tới. Đường này vốn là đường một chiều, Lee Minhyeong căn bản không hề nghĩ tới sẽ có xe ở hướng đối diện.
Hắn thậm chí không có thời gian để lo lắng, cơ hồ theo bản năng bẻ quặt tay lái về phía bên phải, để phần bên người lái trượt ra đằng trước.
Thế nhưng vẫn không đủ nhanh so với Hyeonjoon.
Thời khắc hai chiếc xe đâm vào nhau, trong nháy mắt, cậu lao người qua ôm lấy anh.
Dùng thân mình hứng trọn lấy tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro