Chương 21
Hyeonjoon là ở trong ngực Lee Minhyeong tỉnh lại.
Đã thật lâu cậu chưa được ngủ ngon đến vậy, những cơn ác mộng hằng ngày không đến, mà kể cả về đến nhà anh lúc nào cậu cũng không hề hay biết.
Tay anh vòng qua thắt lưng cậu, mặt cậu còn chôn nơi hõm vai anh, đợi đến khi nhận thức được điều đó thân thể liền cứng đờ lại, người có chút mờ mịt không tỉnh táo. Cậu và anh chưa từng có hành vi quá thân mật như vậy, tối hôm qua tốt xấu gì vẫn là đưa lưng về phía anh. Hiện tại loại tình huống này... thật sự khiến cậu không khỏi luống cuống.
Kì thật đại khái cậu cũng phần nào đoán ra được suy nghĩ của anh, Shin Yoona đã nói anh giúp cô điều tra tất cả về quá khứ của cậu.
Cậu biết, là anh đang thương hại cậu.
Những gì cậu đã từng trải qua, ai biết được mà chẳng ném lại một ánh mắt cảm thán đáng thương? Hơn nữa mẹ cậu là do Jeong Jihoon gián tiếp làm hại, cộng thêm cậu tự ép mình đến phát điên nên anh mới càng thêm áy náy. Trước kia ngay cả liếc cậu một cái thôi anh cũng cảm thấy vô cùng chán ghét, hiện tại thế nhưng lại có thể thân mật như vậy...
Bản thân trước kia không từ thủ đoạn mà si tâm vọng tưởng, chiếm lấy được chỉ là anh thờ ơ. Lúc này đây đầu óc không thanh tỉnh, thân thể cũng không tốt, vậy mà anh lại nguyện ý ban cho cậu một chút lòng tốt đồng tình.
Hyeonjoon ngẩng đầu nhìn ngũ quan anh tuấn của người nọ, bất đắc dĩ nghĩ, luôn mắng cậu giả bộ đáng thương, chờ đến khi thật sự đáng thương lại không có biện pháp bỏ mặc. Hyeonjoon lắc đầu cười cười, người này , nếu cậu có tâm cơ lợi dụng thật phải chăng anh cũng thật sự bị lừa.
Khẽ thở dài, thôi không nghĩ miên man nữa, đem tay Lee Minhyeong nhẹ nhàng kéo ra, đứng dậy xuống giường, vừa mới đi dép lê chợt nghe tiếng xột xoạt ở sau lưng. Quay đầu nhìn, Lee Minhyeong đã muốn tỉnh, ngồi ở trên giường nhíu mày xoa huyệt thái dương. Hyeonjoon ái ngại vội nói, "Thực xin lỗi đã đánh thức anh..."
Lee Minhyeong mở di động nhìn, mới ba giờ chiều, ngẩng đầu nhìn Hyeonjoon, thanh âm mang theo chút khàn khàn vừa tỉnh ngủ, "Sao không ngủ thêm một lúc nữa?" Hyeonjoon nhất thời không biết trả lời như thế nào, do dự một lúc lâu mới nói, "Ngủ không được..." Lee Minhyeong cũng không nói chuyện, nằm trở lại giường, nhìn như có vẻ muốn ngủ tiếp.
Hyeonjoon cũng không dám lên tiếng nữa, nhón nhẹ bước chân đi ra ngoài. Chính là cậu mới đi tới cánh cửa, Lee Minhyeong đột nhiên kêu một tiếng, "Hyeonjoon..."
"Làm sao vậy?" Hyeonjoon dừng bước xoay người nhìn.
" Tôi đói bụng."
"A, để tôi đi nấu cơm." Nói xong có chút nôn nóng mở cửa phòng muốn đi.
"Không được, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn."
Hyeonjoon sửng sốt, tối nay cậu muốn chuẩn bị để rời đi, đang định cự tuyệt thì Lee Minhyeong lại cắt ngang, "Cậu nấu cho tôi một bát cháo đi."
Hyeonjoon do dự nghĩ một chút, việc rời đi không gấp, có thể nói sau cũng được vậy, liền gật đầu, "Vậy anh ngủ tiếp một lát, nấu xong tôi sẽ gọi."
Lee Minhyeong nhắm mắt, thẳng đến khi cửa bị nhẹ nhàng đóng lại mới một lần nữa mở mắt ra.
Hắn nhớ tới phản ứng lúc nãy của cậu, có chút mất hứng nhíu mày. Khi cậu không có ý thức, hắn ôm vào trong ngực, cậu thờ ơ. Giờ đã có ý thức, từ trong lòng hắn tỉnh lại, vẫn là thờ ơ như cũ.
Không giống, rốt cuộc vẫn không giống...
Buổi tối Hyeonjoon cuối cùng không đi được. Mỗi lần muốn nói cổ họng cậu đều nghẹn lại, Lee Minhyeong cũng không để ý mà cứng rắn bắt cậu thay quần áo, dẫn người đi. Trên đường tuy cậu có cố gắng vài lần nhưng anh vẫn xem cậu như không khí. Nói đến chính mình cũng mệt, đơn giản đành ngậm miệng không hé răng nửa lời.
Đợi đến khách sạn Hyeonjoon mới phát hiện không chỉ có hai người mà toàn bộ bạn bè bằng hữu của Lee Minhyeong cũng đang ở đó.
Cậu không đoán được dụng ý của anh là gì, đi không được ở cũng không xong, đang lúc loay hoay do dự liền bị anh cường ngạnh dắt đến bên bàn ăn, ngồi xuống.
Thấy vậy những người khác cũng không nói gì. Park Jaehyuk đã sớm dự liệu Lee Minhyeong sẽ đem Hyeonjoon đến, Jeong Jihoon thì ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn sang hai người, những kẻ khác thì đều cho rằng Lee Minhyeong mang Hyeonjoon đến để làm trò cười nên căn bản cũng không nề hà gì, dù sao bọn họ cũng thích xem trò vui. Ngược lại Kim Giin đi đến bên người Lee Minhyeong khụ khụ cười, nháy mắt ẩn ý nói, "Chốc nữa sẽ có bất ngờ lớn cho cậu, chuẩn bị sẵn tinh thần đi a~"
Lee Minhyeong không biết Kim Giin lại bày ra trò gì, cảnh cáo liếc gã một cái, "Đừng gây chuyện."
Kim Giin giơ tay lên cười nói, "Không phải tôi, tôi chỉ sợ lát nữa cậu bị dọa đến chết ngất luôn ý chứ." Vừa nói vừa lo đãng liếc sang Hyeonjoon, ánh mắt chán ghét xen lẫn xem thường.
Hyeonjoon cảm nhận được tầm mắt của người nọ nhưng không lên tiếng. Cậu biết nơi này không có ai vui lòng khi nhìn thấy cậu, nhưng là cậu không tránh đi được, tay bị anh nắm chặt, cậu âm thầm né nửa ngày cũng không xong, lại không dám có phản ứng quá lớn, càng lúng túng lại càng khó coi.
Hai người cuối cùng đã đến, theo lý mà nói đồ ăn nên được mang lên, nhưng Kim Giin ra dấu không cần, ánh mắt sâu xa nhưng đang đợi một cuộc vui nào đó.
Hơn mười phút đồng hồ sau, từ bên ngoài phòng truyền đến một thanh âm ôn hòa dễ nghe, "Cám ơn", sau đó có người đẩy cửa đi vào.
Người này thoạt nhìn vẫn còn trẻ, mới chỉ khoảng hai bốn, hai lăm. Tóc cắt ngắn sạch sẽ, tay áo sơ mi xắn lên khuỷu tay, lộ ra làn da trắng nõn. Người nọ ngũ quan tuấn tú đoan chính, con ngươi sâu thẳm, khóe miệng mang theo nét cười tự nhiên, toát lên một vẻ thanh nhã phong độ của người tri thức.
Hyeonjoon nhất thời có chút ngây người, cho tới bây giờ cậu chưa từng gặp một nam nhân nào như vậy, chỉ cần người nọ xuất hiện, mọi thứ xung quanh dường như đều bị lu mờ, nhòa đi.
Bỗng phát hiện lực đạo nơi tay mình lỏng dần, Lee Minhyeong đang buông tay cậu ra. Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy anh nắm chặt nắm tay, mặt không đổi sắc mà gắt gao nhìn chằm chằm vào người mới tới, trong ánh mắt lộ ra cả lãnh ý lạnh lẽo.
Jeong Jihoon cũng nhìn chằm chằm vào Lee Minhyeong, chờ đợi phản ứng của anh, khóe miệng khẽ nhếch lên lộ ra biểu tình kì quặc, thoạt nhìn giống khóc nhưng lại giống đang cười.
Trong phòng nháy mắt im bặt, sau đố đột nhiên nổ tung òa lên, Park Jaehyuk đứng dậy đấm một đấm vào vai người nọ.
"Han Wangho con mẹ nó cậu còn dám về! Nhiều năm như vậy không phải nhất quyết không chịu tụ họp với chúng tôi một lần sao?!" Mọi người trong phòng cũng sôi nổi ồn ào muốn y uống rượu bồi tội.
Han Wangho hùa theo bọn họ, khóe miệng vẫn luôn giữ vẻ tươi cười, dù nói chuyện với những người khác những tầm mắt chỉ duy nhất đặt trên người Lee Minhyeong, nhận lại là ánh mắt lạnh lùng đông cứng của anh cũng không để ý tới, chỉ đơn giản lẳng lặng nhìn, chan đầy ôn nhu.
Hyeonjoon nhìn hai người đối diện với nhau, mơ hồ hiểu được mọi chuyện. Cậu cảm thấy bản thân mình đêm nay chỉ như nhân vật phụ trong một vở hài kịch nhưng lại không thể không xấu hổ ngồi xuống. Nếu hiện tại cậu đứng dậy rời đi, không phải là cố ý bày ra bộ dạng khó coi nhất trước mặt Han Wangho hay sao.
Han Wangho xin lỗi mọi người xong, tự nhiên đi đến cạnh Lee Minhyeong ngồi xuống. Cả người anh cứng đờ, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rần rật nhưng cũng không nói gì.
Park Jaehyuk nhìn ba người họ ngồi một chỗ, lúc này mới kịp hiểu rõ tình hình, trong lòng không khỏi rền rĩ xong rồi xong rồi, cầu mong Moon Hyeonjoon không lên cơn nói năng làm loạn cái gì. Hiện tại vị trí của cậu trong lòng Lee Minhyeong tuy không giống như ngày trước, nhưng cũng không phải có thể đánh đồng với Han Wangho được.
Jeong Jihoon thu hồi cảm xúc trong lòng, nhếch miệng cười lạnh, ánh mắt tràn ra ác ý nhìn chằm chằm Hyeonjoon, chờ tới khi cậu bị chê cười.
Bàn đồ ăn đầy đủ rượu thịt, một đám người đương nhiên không đơn giản buông tha cho Han Wangho, nháo muốn y mời rượu bồi tội. Han Wangho cũng không giận chỉ thoải mái cười cười, cầm chum rượu đi qua kính từng người một.
Hyeonjoon hai tay quy củ đặt trên đầu gối, nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng nhìn bọn họ, tận lực không để ai chú ý đến mình. Đợi tới lượt nơi này, vốn cho rằng Han Wangho sẽ đi qua luôn, ai biết được y lại rót một chén đưa cho cậu, cười nói, "Không ngại cùng tôi uống một chén chứ?" Bộ dạng y thực xuất chúng, cười rộ lên nhìn càng thêm đẹp.
Hyeonjoon có chút sững sờ nhìn nụ cười của người nọ, mãi sau mới vội vàng phản ứng đứng dậy, hai tay lúng túng nhận lấy chén, tai đều đỏ cả lên, sợ hãi lắp bắp, "Không ngại không ngại..." Han Wangho cũng không để ý bộ dáng quẫn bách của Hyeonjoon, cười cười nâng chén uống cạn. Hyeonjoon cũng nhanh chóng làm theo y một hơi sạch rượu.
Trên bàn vừa vặn có người ăn cá, người này lấy đũa trạc trạc mắt con cá, thản nhiên nói, "Tôi nói a, mắt cá chính là mắt cá, thế nào lại muốn đi làm minh châu, còn không phải kiếm chỗ chết sao?"
Lúc này chỉ có Han Wangho và Moon Hyeonjoon đứng mặt đối mặt, một bên dung mạo khí chất mọi thứ đều hơn người, phải nói là đi ngàn dặm cũng không tìm được ai tương tự. Bên còn lại bộ dáng tầm thường còn sợ hãi rụt rè, nửa điểm khí chất cũng không có, ném trong đám người dùng kính lúp cũng không tìm thấy. Ai là "mắt cá" ai là "minh châu" không phải chỉ cần nhìn là hiểu ngay...
Có mấy người "Phốc" cười thành tiếng.
Hyeonjoon bị mọi người châm chọc đến nước này cũng không tỏ vẻ gì, khóe miệng thậm chí còn bất đắc dĩ ha ha cười khổ. Kì thật, cậu cảm thấy điều này cũng chẳng sai. Ngược lại Han Wangho nhẹ giọng nói với người kia, "Làm gì mà nói nhiều như vậy, ăn cơm cũng không chặn được miệng cậu à?"
Người nọ nhấc tay, liên thanh nói, "Han công tử tiểu nhân sai rồi... Xin đừng giận tiểu nhân..." Han Wangho lắc đầu cười, cũng không tiếp lời mà buông chén rượu xuống.
Hiện tại toàn bàn cũng chỉ còn mình Lee Minhyeong, tất cả mọi người im lặng không nói, chờ động tác tiếp theo của Han Wangho.
Han Wangho tự rót rượu cho mình, lại đưa cho Lee Minhyeong một chén trà, nhìn hắn ôn thanh nói, "Cậu mới xuất viện hôm nay không nên uống rượu..." Nửa câu cũng không đề cập đến vì sao mình lại biết hắn nằm viện, chỉ có vẻ mặt cùng động tác để lộ ra săn sóc quan tâm.
Lee Minhyeong liếc y một cái, đứng lên cầm chén trà đổ đi, rót lại một chén rượu, giơ tay một hơi uống cạn.
Hyeonjoon ở bên cạnh phản xạ có điều kiện muốn ngăn anh lại, nhưng tay mới hơi cử động đã bị cậu ép chặt đặt ở dưới thân. Ngược lại Han Wangho vươn tay cản Lee Minhyeong, ngữ khí cũng có chút nóng nảy, "Cậu thực sự không cần dạ dày của mình luôn?"
Lee Minhyeong đẩy tay y ra, ngửa đầu uống rượu, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc, lạnh như băng nói, "Anh tính làm cái gì? Không tới phiên anh quản tôi."
Sắc mặt Han Wangho nháy mắt trắng nhợt, há miệng thở dốc muốn nói gì đó, Kim Giin nhìn thấy không khí không tốt, nhanh tiến lên giảng hòa, "Được rồi được rồi không nói nữa. Ăn cơm ăn cơm!" Những người khác cũng tìm đề tài thú vị khởi động lại không khí.
Lúc ăn, Han Wangho vừa thoải mái cùng mọi người nói chuyện phiếm, vừa một bên tự nhiên gắp đồ ăn cho Lee Minhyeong. Một khối thịt bò mềm, lại dùng đũa rút hết xương cá xong mới gắp sang bát hắn.
Lee Minhyeong bình thường rất kén ăn, hơn nữa lại lười phiền toái nên ghét nhất phải ăn cá tôm này nọ. Trước kia Hyeonjoon luôn là người chiếu cố hắn, khi ăn đều gắp cho hắn đầy cả bát. Nhưng lần này cậu thủy chung ngồi yên một bên, an an tĩnh tĩnh cúi đầu an tâm, một chút động tác dư thừa cũng không có.
Lee Minhyeong nhìn theo cậu, mất hứng nhíu mày. Cậu sinh bệnh hắn coi cậu như tổ tông mà chăm sóc, hiện tại cậu khỏi bệnh, ngược lại lại khiến hắn ẩn ẩn tức giận.
Han Wangho thấy Lee Minhyeong bất động đũa, thừa lúc những người khác đang bàn chuyện, cúi đầu nhẹ giọng nói với hắn, "Đừng dỗi tôi nữa, ăn thêm một chút đi."
Trên bàn cơm tương đối ồn ào, thanh âm của y lại đè thấp nên không bị ai chú ý. Nhưng là Hyeonjoon vẫn luôn ngồi cạnh Lee Minhyeong nên cậu có thể rành mạch nghe rõ những lời thân mật của Han Wangho. Động tác của Hyeonjoon chậm dần lại, sau đó cậu nháy mắt mấy cái, cố gắng không để lộ ra biểu tình khác thường, giơ tay lên một lần nữa và thức ăn vào miệng.
Lee Minhyeong không nói gì liếc mắt nhìn Han Wangho một cái, lúc lâu sau rốt cuộc vẫn là cầm lấy đũa gắp khối thịt bò y gắp cho hắn. Coi như là mở đầu hòa hoãn giữa hai bọn họ, Han Wangho bận tâm gắp đồ ăn cho Lee Minhyeong, thấy hắn muốn ăn cái gì nhiều mỡ hay cay đều duỗi đũa ngăn không cho hắn ăn.
Lee Minhyeong cũng không giận, tùy theo ý y.
Kim Giin ngồi phía đối diện chậc chậc hai tiếng, "Đây là cố ý muốn kích thích chúng ta a, đã nói là cậu trở về Lee thiếu gia không nỡ tỏ vẻ nữa đâu?" Trừ bỏ Jeong Jihoon và Park Jaehyuk, tất cả mọi người bắt đầu ồn ào theo.
Han Wangho không lên tiếng, chỉ là khóe miệng thản niên cười nghe theo bọn họ. Lee Minhyeong đảo mắt nhìn qua Hyeonjoon, thấy cậu vẫn là bộ dáng cắm cúi vào bát cơm như là vài năm chưa được ăn qua, lại nghĩ đến từ khi tỉnh lại cậu vẫn luôn muốn rời đi, trong lòng không hiểu sao cảm thấy buồn bực.
Hắn bỏ đôi đũa trong tay, xoay người nắm cằm Han Wangho, cúi đầu hung hăng hôn xuống.
Nháy mắt bàn cơm im phăng phắc, mọi người trừng lớn mắt lặng một giây, sau đó liền chụp bàn nháo nhào đứng dậy. Chỉ có Jeong Jihoon nắm chặt nắm tay, răng nghiến chặt đến xuất huyết, sắc mặt cũng khó xem dọa người.
Hyeonjoon đang toàn tâm toàn ý cúi đầu ăn cơm, không biết vì sao bên tai đột nhiên lại lớn tiếng đến vậy. Cậu theo tầm mắt mọi người quay đầu, đập vào mắt là cảnh tượng Lee Minhyeong cùng Han Wangho hôn môi.
Cậu ngây người ra một lúc, sau đó nhanh chóng quay đầu lại. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh và người khác hôn môi, không biết sao nhưng có chút bối rối khẩn trương cùng xấu hổ, trong đầu cũng lộn xộn thành một đoàn, chỉ biết máy móc gắp đồ ăn nhét vào miệng mình.
Mặt khác bên cạnh Lee Minhyeong buông Han Wangho ra, lãnh thanh nói với mọi người, "Nhìn được rồi? Vừa lòng?..."
Kim Giin sờ mũi khụ khụ nói, "Kì thật... Chúng tôi cũng không ngại... Các cậu đến cái đoạn... kia... ờm..."
Han Wangho vẫn còn thở dốc, ánh mắt không loạn mà vẫn như cũ lộ ra an tĩnh ôn nhuận. Y liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lee Minhyeong, trong lòng cũng không để ý. Cách xa nhiều năm như vậy, y phát hiện mình vẫn giữ thói quen cũ dung túng Lee Minhyeong. Han Wangho đơn giản hít một hơi, ngẩng đầu nhìn đám người vẫn còn muốn xem chuyện vui, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Được rồi, ăn cơm đi."
Kim Giin cũng tự biết không thể nháo quá mức, trêu ghẹo vài câu liền chuyển đề tài.
Park Jaehyuk nhăn mày nhìn Lee Minhyeong, gã không biết Lee Minhyeong đang muốn làm gì. Sau khi Hyeonjoon sinh bệnh, từ những chiếu cố của hắn cũng có thể nhìn ra hắn đối với cậu có tình cảm, cho dù hiện tại Han Wangho trở lại thì phần tình cảm này hắn cũng đã từ bỏ, nhưng cũng không tất yếu phải làm như vậy trước mặt cậu chứ.
Rất đả thương người, cũng dồn người ta vào thế khó xử.
Park Jaehyuk đột nhiên có phần hoài nghi, chẳng lẽ nào Shin Yoona nói đúng? Lee Minhyeong kì thật chỉ là tâm huyết dâng trào muốn vui đùa du hý? Hắn căn bản không hề thích Hyeonjoon?
Nhìn người ngồi bên cạnh Lee Minhyeong cúi đầu liều mạng ăn cơm không nói lời nào, nhất thời không biết vì sao gã lại cảm thấy khó chịu.
Hyeonjoon ăn đến khi bụng có chút trướng mới buông đũa, những người khác đều còn tán chuyện, cậu đang nghĩ phải làm thế nào để mở miệng cáo từ, chợt nghe thanh âm không kiên nhẫn của Lee Minhyeong vang lên bên cạnh, "No rồi?"
Hyeonjoon không nghĩ tới Lee Minhyeong vẫn nhớ tới mình, thình lình bị hỏi sợ tới mức run lên, cốc trà nóng trong tay sánh ra ngoài đổ hết lên quần cậu. Hyeonjoon bị nóng giãy lên, Lee Minhyeong nhanh chóng lấy khăn tay thấm đi nước trên người cậu, nóng nảy rống to, "Con mẹ nó cậu làm gì vậy?"
Hyeonjoon bối rối đỡ lấy khăn trong tay Lee Minhyeong tự mình lau, xấu hổ ấp úng, "Xin lỗi, xin lỗi, nhất thời không để ý..."
"Có sao không? Có bị bỏng chỗ nào không?" Han Wangho đứng lên đi đến bên cạnh quan tâm hỏi, Hyeonjoon quẫn bách xua tay, "Không có việc gì, không có việc gì..." Lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đều dừng lại, chán ghét nhìn về phía cậu, Hyeonjoon dừng một chút, hạ mình khẽ nói, "Tôi đi toilet chút." Nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài.
Lúc đẩy cửa nghe được có người nói vài câu khó nghe, Hyeonjoon hơi dừng lại, đoạn không nói gì cứ vậy đi ra ngoài.
Cậu hỏi nhân viên đứng cạnh cửa, theo chỉ dẫn tìm đến nhà vệ sinh.
May sao nước trà không phải quá nóng nên không bị bỏng, hiện tại cũng chỉ có chút cảm giác nóng rát. Hyeonjoon cố lờ cơn đau, cong thắt lưng lấy khăn tay lau vết nước, tận lực thấm khô. Cậu luôn cúi thấp đầu, không chú ý ở đằng sau có người đi vào. Nghe được trên đầu "Chậc chậc" hai tiếng, Hyeonjoon giật mình ngẩng lên, lúc này mới nhìn thấy người dựa ở cửa mặt không đổi sắc không phải ai khác mà chính là Jeong Jihoon.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro